Cùng lúc ấy thì phòng sinh mở ra, bác sĩ sản khoa bước ra, mừng rỡ nói:
Mẹ tròn con vuông, là một bé gái đáng yêu.
Dì Hà mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói:
Cảm ơn bác sĩ.
Tiếng em bé khóc vang lớn, tiếp sau đó là Hạ Dĩnh được đẩy ra ngoài. Cô y tá đang ôm đứa bé đi ra ngoài, vui vẻ nói với dì Hà:
Từ lúc tôi làm việc này tới giờ chưa bao giờ trông thấy đứa bé xinh đẹp như vậy.
Dì Hà mừng rỡ đưa tay định bế thì bị y tá ngăn lại:
Đứa bé còn non tháng vì vậy phải được chăm sóc trong lồng kính ạ.
Hạ Dĩnh vừa nghe được giật mình bất chấp vết thương ngồi dậy nói:
Không, nó là con tôi sao cô lại đưa nó đi?
Trong lòng cô chỉ có một mối lo, lo rằng La Vương sẽ đến mang đứa bé đi. Anh ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
Mẹ bé đừng lo, bé sẽ được bảo vệ. - Cô y tá ngọt ngào nói, mục đích là muốn làm cô yên lòng nên tìm cách trấn an cô.
Cô không yên nói:
Nhưng...
Dì Hà cuối cùng cũng phải lên tiếng:
Tiểu Dĩnh, sẽ không sao, La Vương sẽ không tìm được con đâu. - Ánh mắt dịu dàng của dì Hà một phần xoa dịu sự lo lắng trong tâm khảm của cô.
Phải nói đến Bảo Bảo tâm trạng không tốt nên cứ đi lung tung. Hậu quả là bị lạc đường giữa bệnh viện lớn này. Cô đoán chừng mình đang ở khu sản khoa, hầu hết ở đây đều là phụ nữ mang thai và em bé.
Cô đang định tìm người hỏi đường thì trông thấy một người, không nghi ngờ gì nữa mà là Hạ Dĩnh, cô ấy đang nói gì đó với một người đàn ông. Họ đang ở trong phòng trẻ sơ sinh nên cô không thể nghe thấy gì. Không hiểu điều đó có sức hút thế nào mà khiến cô nhanh chóng chạy lại cửa, nghe ngóng tin tức.
Kỷ Minh Hàn vừa ra ngoài một lát đến lúc đi vào lại không nhìn thấy cô đâu nữa. Hắn mở điện thoại gọi cho cô. Tiếng chuông điện thoại reo lên trên bàn, hắn thầm mắng một câu rồi tắt máy đi ra khỏi phòng.
Hạ Dĩnh đang bế một đứa bé sơ sinh đỏ hõn trên tay, khuôn mày nhíu lại đầy căm phẫn. Nhìn đứa bé trên tay Hạ Dĩnh cô thầm đoán là đứa bé cô ấy mang thai một tháng trước mà mình đã gặp trong siêu thị.
Người đàn ông có vẻ ngoài rất bảnh bao, đĩnh đạc và rất ...phong lưu! Đúng là một người rất có khí chất.
Nhưng hành động của anh ta mà Bảo Bảo đang nhìn thấy lại hoàn toàn trái ngược. Anh ta dang tay giành đứa bé trong tay Hạ Dĩnh, hai người giằng co qua lại, chắc chắn là đứa bé đang khóc. Cô vẫn im lặng theo dõi, nếu bạn cô cần cô nhất quyết sẽ không bỏ mặc.
Thì ra là lúc nãy Hạ Dĩnh được đưa vào phòng hồi sức cô vẫn rất lo lắng mới đến phòng trẻ sinh non xem thử con mình, không ngờ mọi thứ đều như cô dự đoán, anh ta đang ở đây. Anh ta đang bế đứa bé thì cô đi vào và giành lại.
Bảo Bảo im lặng quan sát mọi thứ diễn ra và cô quyết định đi vào khi La Vương đang định tát Hạ Dĩnh. Nhìn hành động ấy hoàn toàn là thứ mà cô không nghĩ người đàn ông tốt sẽ làm và tất nhiên, chắc chắn anh ta là kẻ xấu.
Nhìn thấy Bảo Bảo đột nhiên xuất hiện Hạ Dĩnh bất ngờ lùi về sau mấy bước. Bảo Bảo bùng tức giận đi vào, dùng tay đỡ lấy bàn tay thô ráp của La Vương lại, căm phẫn mắng anh ta:
Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không thế? Là đàn ông anh lại ra tay đánh phụ nữ à? Tôi nói cho anh biết có thêm lần nào nữa tôi sẽ báo cơ quan cảnh sát đó!
Anh ta hất tay cô ra, cười khẩy nói:
Liên quan gì đến cô chứ?
Cô mất bình tĩnh muốn mắng anh ta nhưng thôi, đối diện với những người thế này có nói cũng như không, cô đanh đá khoanh tay trước ngực, chua ngoa nói:
Tôi là bạn của Hạ Dĩnh.
Vậy thì sao? Tôi là chồng cô ta, cô ta thuộc về tôi.
Làm sao có chuyện thuộc hay không thuộc. Bạn tôi là Hạ Dĩnh, vợ anh và anh không được đánh cô ấy.
Cô... - Anh ta mất kiên nhẫn giương tay định tát cô, Hạ Dĩnh sợ hãi định ngăn lại thì giọng nói của Kỷ Minh Hàn vang lên:
Dừng lại!
La Vương dừng tay trên không trung, quay về phía có giọng nói, lạnh lùng cất giọng:
Lại thêm người.
Kỷ Minh Hàn nhanh chóng tiến lại cạnh Bảo Bảo, cao giọng nói:
Tôi đã gọi bảo vệ, chúc anh may mắn.
La Vương thay đổi trạng thái sang thất thần, nhanh chóng xô cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài cô liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới để ý đến hắn.
Hắn âm trầm không nói gì nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén khiến cô rùng mình, chỉ dám nói một câu:
Em xin lỗi.
Hắn bỏ tay vào túi phớt lờ cô đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi ra ngoài cô quay lại nhìn Hạ Dĩnh, trên mặt của cô ấy đọng lại toàn là sự sợ hãi và lo lắng. Cô đỡ Hạ Dĩnh ra khỏi phòng, trở về phòng thường. Hạ dĩnh không ngừng run, chắc chắn chuyện lúc nãy đã làm cô rất khó chịu, ngươì kia rốt cuộc định làm gì lại đứng trong phòng sơ sinh cơ chứ?
Dì Hà vừa bắt gặp Hạ Dĩnh thì hỏi dồn tới tấp:
Cháu đã đi đâu thế? Sao cháu bế đứa bé, nó đang ở trong phòng trẻ sơ sinh mà?...
La Vương tới... - Hạ Dĩnh thất thần nói.
Vậy đứa bé...
Không sao ạ. - Bảo Bảo nói.
Dì Hà e dè nhìn Bảo Bảo nói:
Cháu là...
Thưa dì, cháu là bạn của Hạ Dĩnh, cháu tên là Bảo Bảo.
Dì Hà vui vẻ gật đầu, ra khỏi phòng tìm bác sĩ. Cô đỡ Hạ Dĩnh ngồi xuống giường, an ủi:
Không sao rồi, bây giờ cậu kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Dĩnh ôm chặt đứa bé trong tay, run run hồi lâu mới lên tiếng nói:
Cậu xem tớ là bạn cậu hay sao?
Cô gật đầu chắc chắn rồi vươn tay ôm Hạ Dĩnh vỗ nhè nhẹ trên lưng đang run run. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Anh ta là La Vương, là chồng của tớ.
Vậy tại sao anh ta lại định đánh cậu?
Anh ta đã ngoại tình, ép mình kí vào đơn ly hôn, mình đã kí nhưng không ngờ anh ta còn định giành luôn cả đứa bé.
Bảo Bảo ấm ức nói:
Anh ta thật bỉ ổi. Hiện tại cậu có việc làm ổn định không?
Để làm gì? - Hạ Dĩnh nhìn đứa bé trong tay nói.
Nếu cậu có việc làm tốt, anh ta không thể giành đứa bé. Vả lại nó chỉ là đứa bé sơ sinh, anh ta không thể nuôi dưỡng được.
Tớ không có việc làm. - Hạ Dĩnh lo lắng nói tiếp:
Anh ta có việc làm tốt, anh ta có thể giành đứa bé hay sao?
Trong lòng cô rất lo lắng nhưng lại trấn an Hạ Dĩnh:
Chắc sẽ không sao, anh trai tớ là luật sư chắc là sẽ biết nhiều luật sư ly hôn, sẽ không sao.
Cô ngước lên nhìn Bảo Bảo, trong long vô cùng biết ơn. Oử thành phố X này dừng nói là bạn, nbgay cả người quen cũng chỉ có mỗi dì Hà, làm gì có ai để cô nhờ giả.
Dì Hà từ bên ngoài đi vào, Bảo Bảo đứng dậy chào dì rồi nói:
Ngày mai cháu lại đến ạ.
Dì Hà gật đầu, đỡ Hạ Dĩnh nằm nghỉ, cô quay lại nhìn Hạ Dĩnh nói:
Nghỉ ngơi tốt nhé.
Mẹ tròn con vuông, là một bé gái đáng yêu.
Dì Hà mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói:
Cảm ơn bác sĩ.
Tiếng em bé khóc vang lớn, tiếp sau đó là Hạ Dĩnh được đẩy ra ngoài. Cô y tá đang ôm đứa bé đi ra ngoài, vui vẻ nói với dì Hà:
Từ lúc tôi làm việc này tới giờ chưa bao giờ trông thấy đứa bé xinh đẹp như vậy.
Dì Hà mừng rỡ đưa tay định bế thì bị y tá ngăn lại:
Đứa bé còn non tháng vì vậy phải được chăm sóc trong lồng kính ạ.
Hạ Dĩnh vừa nghe được giật mình bất chấp vết thương ngồi dậy nói:
Không, nó là con tôi sao cô lại đưa nó đi?
Trong lòng cô chỉ có một mối lo, lo rằng La Vương sẽ đến mang đứa bé đi. Anh ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
Mẹ bé đừng lo, bé sẽ được bảo vệ. - Cô y tá ngọt ngào nói, mục đích là muốn làm cô yên lòng nên tìm cách trấn an cô.
Cô không yên nói:
Nhưng...
Dì Hà cuối cùng cũng phải lên tiếng:
Tiểu Dĩnh, sẽ không sao, La Vương sẽ không tìm được con đâu. - Ánh mắt dịu dàng của dì Hà một phần xoa dịu sự lo lắng trong tâm khảm của cô.
Phải nói đến Bảo Bảo tâm trạng không tốt nên cứ đi lung tung. Hậu quả là bị lạc đường giữa bệnh viện lớn này. Cô đoán chừng mình đang ở khu sản khoa, hầu hết ở đây đều là phụ nữ mang thai và em bé.
Cô đang định tìm người hỏi đường thì trông thấy một người, không nghi ngờ gì nữa mà là Hạ Dĩnh, cô ấy đang nói gì đó với một người đàn ông. Họ đang ở trong phòng trẻ sơ sinh nên cô không thể nghe thấy gì. Không hiểu điều đó có sức hút thế nào mà khiến cô nhanh chóng chạy lại cửa, nghe ngóng tin tức.
Kỷ Minh Hàn vừa ra ngoài một lát đến lúc đi vào lại không nhìn thấy cô đâu nữa. Hắn mở điện thoại gọi cho cô. Tiếng chuông điện thoại reo lên trên bàn, hắn thầm mắng một câu rồi tắt máy đi ra khỏi phòng.
Hạ Dĩnh đang bế một đứa bé sơ sinh đỏ hõn trên tay, khuôn mày nhíu lại đầy căm phẫn. Nhìn đứa bé trên tay Hạ Dĩnh cô thầm đoán là đứa bé cô ấy mang thai một tháng trước mà mình đã gặp trong siêu thị.
Người đàn ông có vẻ ngoài rất bảnh bao, đĩnh đạc và rất ...phong lưu! Đúng là một người rất có khí chất.
Nhưng hành động của anh ta mà Bảo Bảo đang nhìn thấy lại hoàn toàn trái ngược. Anh ta dang tay giành đứa bé trong tay Hạ Dĩnh, hai người giằng co qua lại, chắc chắn là đứa bé đang khóc. Cô vẫn im lặng theo dõi, nếu bạn cô cần cô nhất quyết sẽ không bỏ mặc.
Thì ra là lúc nãy Hạ Dĩnh được đưa vào phòng hồi sức cô vẫn rất lo lắng mới đến phòng trẻ sinh non xem thử con mình, không ngờ mọi thứ đều như cô dự đoán, anh ta đang ở đây. Anh ta đang bế đứa bé thì cô đi vào và giành lại.
Bảo Bảo im lặng quan sát mọi thứ diễn ra và cô quyết định đi vào khi La Vương đang định tát Hạ Dĩnh. Nhìn hành động ấy hoàn toàn là thứ mà cô không nghĩ người đàn ông tốt sẽ làm và tất nhiên, chắc chắn anh ta là kẻ xấu.
Nhìn thấy Bảo Bảo đột nhiên xuất hiện Hạ Dĩnh bất ngờ lùi về sau mấy bước. Bảo Bảo bùng tức giận đi vào, dùng tay đỡ lấy bàn tay thô ráp của La Vương lại, căm phẫn mắng anh ta:
Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không thế? Là đàn ông anh lại ra tay đánh phụ nữ à? Tôi nói cho anh biết có thêm lần nào nữa tôi sẽ báo cơ quan cảnh sát đó!
Anh ta hất tay cô ra, cười khẩy nói:
Liên quan gì đến cô chứ?
Cô mất bình tĩnh muốn mắng anh ta nhưng thôi, đối diện với những người thế này có nói cũng như không, cô đanh đá khoanh tay trước ngực, chua ngoa nói:
Tôi là bạn của Hạ Dĩnh.
Vậy thì sao? Tôi là chồng cô ta, cô ta thuộc về tôi.
Làm sao có chuyện thuộc hay không thuộc. Bạn tôi là Hạ Dĩnh, vợ anh và anh không được đánh cô ấy.
Cô... - Anh ta mất kiên nhẫn giương tay định tát cô, Hạ Dĩnh sợ hãi định ngăn lại thì giọng nói của Kỷ Minh Hàn vang lên:
Dừng lại!
La Vương dừng tay trên không trung, quay về phía có giọng nói, lạnh lùng cất giọng:
Lại thêm người.
Kỷ Minh Hàn nhanh chóng tiến lại cạnh Bảo Bảo, cao giọng nói:
Tôi đã gọi bảo vệ, chúc anh may mắn.
La Vương thay đổi trạng thái sang thất thần, nhanh chóng xô cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài cô liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới để ý đến hắn.
Hắn âm trầm không nói gì nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén khiến cô rùng mình, chỉ dám nói một câu:
Em xin lỗi.
Hắn bỏ tay vào túi phớt lờ cô đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi ra ngoài cô quay lại nhìn Hạ Dĩnh, trên mặt của cô ấy đọng lại toàn là sự sợ hãi và lo lắng. Cô đỡ Hạ Dĩnh ra khỏi phòng, trở về phòng thường. Hạ dĩnh không ngừng run, chắc chắn chuyện lúc nãy đã làm cô rất khó chịu, ngươì kia rốt cuộc định làm gì lại đứng trong phòng sơ sinh cơ chứ?
Dì Hà vừa bắt gặp Hạ Dĩnh thì hỏi dồn tới tấp:
Cháu đã đi đâu thế? Sao cháu bế đứa bé, nó đang ở trong phòng trẻ sơ sinh mà?...
La Vương tới... - Hạ Dĩnh thất thần nói.
Vậy đứa bé...
Không sao ạ. - Bảo Bảo nói.
Dì Hà e dè nhìn Bảo Bảo nói:
Cháu là...
Thưa dì, cháu là bạn của Hạ Dĩnh, cháu tên là Bảo Bảo.
Dì Hà vui vẻ gật đầu, ra khỏi phòng tìm bác sĩ. Cô đỡ Hạ Dĩnh ngồi xuống giường, an ủi:
Không sao rồi, bây giờ cậu kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Dĩnh ôm chặt đứa bé trong tay, run run hồi lâu mới lên tiếng nói:
Cậu xem tớ là bạn cậu hay sao?
Cô gật đầu chắc chắn rồi vươn tay ôm Hạ Dĩnh vỗ nhè nhẹ trên lưng đang run run. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Anh ta là La Vương, là chồng của tớ.
Vậy tại sao anh ta lại định đánh cậu?
Anh ta đã ngoại tình, ép mình kí vào đơn ly hôn, mình đã kí nhưng không ngờ anh ta còn định giành luôn cả đứa bé.
Bảo Bảo ấm ức nói:
Anh ta thật bỉ ổi. Hiện tại cậu có việc làm ổn định không?
Để làm gì? - Hạ Dĩnh nhìn đứa bé trong tay nói.
Nếu cậu có việc làm tốt, anh ta không thể giành đứa bé. Vả lại nó chỉ là đứa bé sơ sinh, anh ta không thể nuôi dưỡng được.
Tớ không có việc làm. - Hạ Dĩnh lo lắng nói tiếp:
Anh ta có việc làm tốt, anh ta có thể giành đứa bé hay sao?
Trong lòng cô rất lo lắng nhưng lại trấn an Hạ Dĩnh:
Chắc sẽ không sao, anh trai tớ là luật sư chắc là sẽ biết nhiều luật sư ly hôn, sẽ không sao.
Cô ngước lên nhìn Bảo Bảo, trong long vô cùng biết ơn. Oử thành phố X này dừng nói là bạn, nbgay cả người quen cũng chỉ có mỗi dì Hà, làm gì có ai để cô nhờ giả.
Dì Hà từ bên ngoài đi vào, Bảo Bảo đứng dậy chào dì rồi nói:
Ngày mai cháu lại đến ạ.
Dì Hà gật đầu, đỡ Hạ Dĩnh nằm nghỉ, cô quay lại nhìn Hạ Dĩnh nói:
Nghỉ ngơi tốt nhé.
/58
|