Lục Chương Viễn rất thích sách, trang giấy hơi vàng có mùi gỗ, vừa sờ lên có chút thô, cầm trong tay thấy nặng, cảm giác chân thật, trước kia Lục Xuyên đưa cho ông cái IPAD có Kindle, lúc đó ông thử dùng chút, nhưng lại thấy không quen, liền bỏ xó.
Học sử dụng cái mới không khó, từ trong lòng hoàn toàn tiếp nhận, lại là một chuyện khác
Lục Tống Thụy từ chỗ con trai rời đi, lúc về nhà, Lục Chương Viễn đang ở trong phòng đọc sách, ông hiếm khi xem tivi, chỉ khi im lặng đọc sách, mới có thể chìm đắm trong suy nghĩ.
Khoảng 15 phút sau, Lục Tống Thụy bưng sủi cảo đã nấu xòn cùng ít dấm chua dùng chung với sủi cảm, mang đến thư phòng Lục Chương Viễn: “Bữa khuya đêm nay.”
Lục Chương Viễn vốn không đói bụng, nhưng ngửi thấy mùa vị axit axetic đã lâu trước đây, liền đặt cuốn sách trong tay xuống, gắp một cái sủi cảo lên chấm với dấm chua, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp: “Ừm, vẫn là hương vị ban đầu.”
Lục Tống Thụy nghe thấy đứng ở bên cạnh ông, mỉm cười: “Ăn ngon là tốt rồi.”
Một khay nhỏ sủi cảo, giải quyết trong 1 phút. Lục Chương Viễn ăn xong, đặt đũa xuống: “Sao hôm nay lại gói sủi cảo?” Ông công tác bận rộn, buổi tối thường xuyên không trở về ăn cơm, bà sau nay thế nào cũng không làm nữa, chỉ có ngày lễ ngày tết mới lộ tay nghề.
Lục Tống Thụy đứng ở sau ông, giúp mát xa ông, thả lỏng bả vai: “Anh quên à, hôm nay em đến chỗ ở Xuyên Nhi.”
Lục Chương Viễn thế mới nhớ đến chuyện này.
“Sủi cảo này là ba người bọn em bao, em mang ít trở về, nếu anh muốn ăn, trong tủ lạnh còn ít.” Lục Tống Thụy vừa xoa bóp vai ông, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Kim Hạ kia, trừ bỏ bối cảnh hơi kém, còn lại không có gì để soi mói, anh khi nào rảnh, cũng đi gặp nó đi.”
Lục Chương Viễn trầm mặc không nói. Lần trước sau khi nói điều kiên cho cô bé đó, liền đá chìm đáy biển, im lặng không tiếng vọng, cho nên cô ta hoặc thật sự không vì tiền, hoặc là dã tâm quá lớn: “Hôm nay em đi dự Hồng Môn Yến, trở về mệt không?”
Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vào lưng ông một chút: “Anh nói linh tinh cái gì đấy. Tính tình Xuyên Nhi không phải anh không biết rõ, nếu anh cứng rắn muốn chia rẽ bọn nó, vậy anh cũng phải có bản lãnh làm cho nó đồng ý cưới cô gái khác, bằng không cháu nhà họ Lục từ đâu đến đây?”
Lục Chương Viễn xoa xoa mi tâm: “Nếu không phải lần trước con gái Lâm Trạch Bình gây nên thị phi lớn như vậy, hôn nhân này đã sớm có kết quả, đến bây giờ không chừng ngay cả cháu cũng ôm trước ngực.”
“Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Xuyên Nhi còn thật lòng với cô bé kia, anh thật sự muốn ép nó, em cũng không dám nghĩ đến kết quả.”
“Thật lòng?” Lục Chương Viễn bật cười: “Bọn nó mới cùng một chỗ bao lâu, có thể có bao nhiêu thật lòng? Lại nói hôn nhân đại sự, phải nghe theo lời cha mẹ, nó sao có thể không nghe ý kiến chúng ta?”
“Việc này nếu là 10 năm trước, em chắc chắn cũng không phản đối, dù sao thằng bé còn trẻ, tương lai còn rất nhiều cơ hội.” Lục Tống Thụy than nhẹ: “Nhưng bây giờ không giống vậy, Xuyên Nhi không còn nhỏ, nhiều năm thế này, chắc chắn cũng kết giao với vài cô gái, lại chọn cô bé này, chắc chắn có lý do của nó.”
Lục Chương Viễn không nói gì, Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vỗ bờ vai của ông: “Ông Lục, hôm nay em cũng cho anh biết thái độ, việc này em ủng hộ Xuyên Nhi, cuối tuần em mời bọn nó lại đây ăn cơm, anh đừng có như lần trước làm bộ có việc không gặp đấy.” Nói xong không đợi ông phản đối, liền bưng chén đĩa trên bàn làm việc, đi ra cửa.
Lúc này Lục Chương Viễn xem sách cũng không vào, con mình cùng bạn gái đoàn kết một lòng một dạ, ngược lại vợ mình, bây giờ mâu thuẫn với ông. Tục ngữ nói vợ chồng đồng lòng, tác biển đông cũng cạn, ông một mình chuyến đấu hăng hái như vậy, hình như có chút nguy hiểm a.
*
Lục Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ cậu, hỏi chuyện Kim Hạ. Bình thường anh rất ít nghe ý kiến người trong nhà, chỉ có mình cậu khuyên bảo còn có vẻ có thể nhận, cho nên nháy mắt nhìn đến điện thoại báo, anh liền hiểu được, đây là viện binh của ba anh.
Anh kiên quyết bộc lộ thái độ của mình với cậu, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Mẹ con cũng ủng hộ chúng con, bà còn chờ ôm cháu mà.” Cậu nhất thời liền không có lời nào để nói, em ruột của mình cũng ủng hộ, ông làm anh trai, đứng giữa em gái cùng em rễ, không thể nghi ngờ, phải lựa chọn em gái.
Sau đó Lục Xuyên lại sai Trầm Dục đến nhà mình, Lục Tống Thụy thấy tất nhiên hỏi cô gái anh ta đang theo đuổi, kết quả vừa nghe, cũng là con gái của gia đình bình thường, nhất thời càng kiên định, còn hối thúc Lục Chương Viễn: “Ông Lục anh xem, ông Trầm người ta còn không phải đối nha, chỉ có ông là lắm điều thôi.”
Lục Chương Viễn nhất thời tức không có chỗ xả. Con mình không không nghe, vợ cũng phản chiến, cậu cả cũng vô dụng, cô bé Kim Hạ kia lợi dụng cũng không thành, định đe dọa sao, mình đường đường là một tư lệnh quân khu, đi đe dọa một cô bé mới hơn 20 tuổi, chuyện này ông thật sự không làm được.
Ông cảm thấy không có kế nào dùng được, chỉ có thể tiếp tục cố chấp phản đối, bữa ăn cuối tuần, dưới sức ép của vợ, ông xuất hiện ở bàn cơm, Lục Tống Thụy đối với chuyện này cảm thấy thập phần vui sướng, bảo dì Trương chụp cho bọn họ một bức ảnh, Lục Chương Viễn ngồi chủ vị, ba người còn lại đứng xung quanh bên cạnh ông, rất có cảm giác gia đình, nếu không nhìn sắc mặt của Lục Chương Viễn.
Chụp ảnh xong, cầm điện thoại chia sẽ qua bluetooth, ba người cất điện thoại, sau đó bắt đầu ăn cơm. Lục Chương Viễn mặt lạnh, chậm chạp không động đụa, bọn Kim Hạ thấy thế, cũng không dám động, liền im lặng ngồi, Lục Tống Thụy thấy vậy nhìn không được, gập một đũa thức ăn vào bát ông, mời: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm, ăn cơm.”
Kim Hạ nháy mắt với Lục Xuyên, Lục Xuyên hiểu ý cũng gắp một đũa thức ăn vào bát ba anh: “Ba, ăn cơm.”
Lục Chương Viễn liếc mắt ba người một cái, lúc này mới cầm đũa, Kim Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ba Lục cũng không phải là núi băng không thể hòa tan, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể khiến ông chấp nhận cô.
Trong bữa cơm ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục Chương Viễn không nói một lời, rất nhanh cơm nước xong, để lại bát đũa im lặng rời đi, Lục Xuyên cầm tay Kim Hạ, an ủi: “Ba anh là như vậy đấy, đừng để trong lòng.”
Kim Hạ cười lắc đầu: “Không sao, em hiểu mà.”
Ăn cơm xong, dì Trương thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cầm vài cuộn len đi ra, đưa cho Kim Hạ: “Nhìn xem thích màu nào.”
Kim Hạ không rõ nên: “Dì, dì đây là muốn?”
Lục Tống Thụy vẻ mặt con sao lại không biết nói: “Đây là len cừu, đan áo lồng mềm mại ấm áp, trẻ nhỏ mặc rất tốt.” Một khi bà ra quyết định chập nhận con dâu tương lai này, rất nhiều ảo tưởng gác lại điên cuông dâng lên, ví dì, vì cục cưng đan áo lông, quần lông, mũ quả dứa, tất nhỏ…
Kim Hạ cảm thấy thẹn thùng, bọn họ còn chưa có kết hôn, chuyện sinh con hình như còn sớm, Lục Xuyên đi qua ôm chặc cô, nhìn xem cuộn len trên tay bà: “Chọn màu trung tính á, như vậy cho dù sinh con trai hay con gái đều có thể mặc.”
Kim Hạ a lên: “Vậy màu trắng đi.”
Lục Tống Thụy nghe vậy cười cầm cuộn len màu trắng: “Dù sao mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, đan áo lông để giết thời gian.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ: “Em ở chỗ này tiếp mẹ, anh đi gặp ba.”
Kim Hạ giữ chặt anh: “Em đi cùng anh.”
“Không cần. Anh đi nói chuyện với ông.”
Trong thư phòng, Lục Chương Viễn giống con sư tử bị nhốt, nôn nóng đi qua đi lại, Lục Xuyên đẩy cửa tiến vào, ông lập tức dừng bước, hai tay đưa ra sau lưng: “Chuyện gì?”
“Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Xuyên hạ quyết tâm, muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ba anh.
“Nói chuyện gì? Chuyện bạn gái con?” Lục Chương Viễn đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Không có gì hay để bàn, ba không đồng ý.”
“Ba, ba có thể không đồng ý, nhưng ba phải đưa ra lý do, lý do người ta có thể phục.”
Lục Chương Viễn im lặng một lát: “Muốn làm chính trị cần quan hệ, đám cưới là thủ đoạn củng cố quan hệ tốt nhất, bằng không con cho là vì sao hoàng đế cổ đại thích phái công chúa thành hôn?”
“Điểm đó con hiểu được.” Lục Xuyên nhìn ba anh, ánh mắt kiên định: “Là chính con nguyện ý buông tha.”
Lục Chương Viễn nhíu mày: “Con ở chung với cô ta bao lâu, liền vì cô ta mà buông tha lợi ích chính mình? Mười năm qua, con vẫn không có chút tiến bộ, vẫn võ đoán như vậy.”
Bị chê võ đoán, Lục Xuyên trở nên có chút nóng bực, tính bình tĩnh hòa nhã, cùng có thể làm được, là hai chuyện khác nhau: “Con cho rằng cô ấy đáng giá, cho nên cam tâm tình nguyện, đổi lại là ba, ba sẽ vì cái này mà buông tha mẹ con?”
Lục Chương Viễn vỗ bàn: “Cô ta sao có thể so với mẹ con?! Mẹ con với ba có tình cảm vài chục năm, các con được bao lâu?!”
“Thơi gian không phải là vấn đề, con cho rằng là cô ấy, thế là đủ rồi. Trừ cô ấy, con sẽ không chọn cô gái khác để kết hồn.”
Lục Chương Viễn lắc đầu: “Sao con vẫn không nhìn ra? Với điều kiện của con, hoàn toàn có thể tìm được người rất tốt, vừa mới bắt đầu không có tình cảm đừng lo, ba với mẹ con khi kết hôn, trước khi xốc lên khăn voan chưa từng gặp mặt qua, cũng khập khiễng đi qua nhiều năm như vậy.”
“Ba, bây giờ là thời đại nào rồi?! Các người khi đó đánh giặc vẫn là gạo cùng súng trường, bây giờ là vũ trang đầy đủ hải không lục, ba không thể yêu cầu con còn yêu đường giống như trước đây, ba cái này gọi là lựa chọn mang tính thoái hóa!”
Lục Chương Viễn cứng họng: “Được! Ba không cần nói quá khứ yêu cầu con, mà nói hiện tại, hiện tại người ta yêu đương không nói điều kiện, đúng không? Không cần xin đối phương phòng ở xe?”
“Đó là điều kiện phụ nữ mới yêu cầu, con là đàn ông, chẳng lẽ còn muốn phụ nữ có tiền địa vị, cung cấp cuộc sống bảo đảm cho con?”
“Ba đây là nghĩ cho tương lai của con!”
“Tương lai của con tự con hiểu được, không cần ba quan tâm!”
Thanh âm hai người tranh chấp càng lúc càng lớn, từ có lý có căn cứ biến thành cãi nhau vô nghĩa, Lục Chương Viễn ở quân khu quen phát biểu răn dạy, giọng vốn to, lực thấu màng nhĩ, khiến Lục Tống Thụy cùng Kim Hạ ở phòng khách dưới lầu đều nghe thấy được, đồng loạt chạy lên lầu khuyên ngăn, Kim Hạ giữ chặt Lục Xuyên đỏ mắt, Lục Tống Thụy chế trụ Lục Chương Viễn đỏ mặt tía tai: “Được lắm ông Lục ầm ĩ cái gì, ông không thể nhường nhịn con một chút sao?”
“Anh nhường nó?! Đứa con bất hiếu này!” Lục Chương Viễn ném một cái chén ra ngoài, vỡ nát bên chân Lục Xuyên: “Coi như tôi không sinh ra đứa con trai này!”
Lục Xuyên cố chấp đứng im, sắc mặt âm lãnh, Kim Hạ ôm chặt cánh tay anh, tim nhảy lên đến cổ họng, cô biết Lục Chương Viễn phản đối, nhưng cô không cẩn thận suy nghĩ, ông ấy lại phản đối kịch liệt như vậy.
Nhất thời không khí ngưng trọng, giống như dây cung bị kéo căng hết cỡ, tùy thời có thể căng đứt.
Lục Tống Thụy thấy thế, con ngươi xoay chuyển, lập tức che ngực, chậm rãi ngồi xuống.
Học sử dụng cái mới không khó, từ trong lòng hoàn toàn tiếp nhận, lại là một chuyện khác
Lục Tống Thụy từ chỗ con trai rời đi, lúc về nhà, Lục Chương Viễn đang ở trong phòng đọc sách, ông hiếm khi xem tivi, chỉ khi im lặng đọc sách, mới có thể chìm đắm trong suy nghĩ.
Khoảng 15 phút sau, Lục Tống Thụy bưng sủi cảo đã nấu xòn cùng ít dấm chua dùng chung với sủi cảm, mang đến thư phòng Lục Chương Viễn: “Bữa khuya đêm nay.”
Lục Chương Viễn vốn không đói bụng, nhưng ngửi thấy mùa vị axit axetic đã lâu trước đây, liền đặt cuốn sách trong tay xuống, gắp một cái sủi cảo lên chấm với dấm chua, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp: “Ừm, vẫn là hương vị ban đầu.”
Lục Tống Thụy nghe thấy đứng ở bên cạnh ông, mỉm cười: “Ăn ngon là tốt rồi.”
Một khay nhỏ sủi cảo, giải quyết trong 1 phút. Lục Chương Viễn ăn xong, đặt đũa xuống: “Sao hôm nay lại gói sủi cảo?” Ông công tác bận rộn, buổi tối thường xuyên không trở về ăn cơm, bà sau nay thế nào cũng không làm nữa, chỉ có ngày lễ ngày tết mới lộ tay nghề.
Lục Tống Thụy đứng ở sau ông, giúp mát xa ông, thả lỏng bả vai: “Anh quên à, hôm nay em đến chỗ ở Xuyên Nhi.”
Lục Chương Viễn thế mới nhớ đến chuyện này.
“Sủi cảo này là ba người bọn em bao, em mang ít trở về, nếu anh muốn ăn, trong tủ lạnh còn ít.” Lục Tống Thụy vừa xoa bóp vai ông, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Kim Hạ kia, trừ bỏ bối cảnh hơi kém, còn lại không có gì để soi mói, anh khi nào rảnh, cũng đi gặp nó đi.”
Lục Chương Viễn trầm mặc không nói. Lần trước sau khi nói điều kiên cho cô bé đó, liền đá chìm đáy biển, im lặng không tiếng vọng, cho nên cô ta hoặc thật sự không vì tiền, hoặc là dã tâm quá lớn: “Hôm nay em đi dự Hồng Môn Yến, trở về mệt không?”
Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vào lưng ông một chút: “Anh nói linh tinh cái gì đấy. Tính tình Xuyên Nhi không phải anh không biết rõ, nếu anh cứng rắn muốn chia rẽ bọn nó, vậy anh cũng phải có bản lãnh làm cho nó đồng ý cưới cô gái khác, bằng không cháu nhà họ Lục từ đâu đến đây?”
Lục Chương Viễn xoa xoa mi tâm: “Nếu không phải lần trước con gái Lâm Trạch Bình gây nên thị phi lớn như vậy, hôn nhân này đã sớm có kết quả, đến bây giờ không chừng ngay cả cháu cũng ôm trước ngực.”
“Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Xuyên Nhi còn thật lòng với cô bé kia, anh thật sự muốn ép nó, em cũng không dám nghĩ đến kết quả.”
“Thật lòng?” Lục Chương Viễn bật cười: “Bọn nó mới cùng một chỗ bao lâu, có thể có bao nhiêu thật lòng? Lại nói hôn nhân đại sự, phải nghe theo lời cha mẹ, nó sao có thể không nghe ý kiến chúng ta?”
“Việc này nếu là 10 năm trước, em chắc chắn cũng không phản đối, dù sao thằng bé còn trẻ, tương lai còn rất nhiều cơ hội.” Lục Tống Thụy than nhẹ: “Nhưng bây giờ không giống vậy, Xuyên Nhi không còn nhỏ, nhiều năm thế này, chắc chắn cũng kết giao với vài cô gái, lại chọn cô bé này, chắc chắn có lý do của nó.”
Lục Chương Viễn không nói gì, Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vỗ bờ vai của ông: “Ông Lục, hôm nay em cũng cho anh biết thái độ, việc này em ủng hộ Xuyên Nhi, cuối tuần em mời bọn nó lại đây ăn cơm, anh đừng có như lần trước làm bộ có việc không gặp đấy.” Nói xong không đợi ông phản đối, liền bưng chén đĩa trên bàn làm việc, đi ra cửa.
Lúc này Lục Chương Viễn xem sách cũng không vào, con mình cùng bạn gái đoàn kết một lòng một dạ, ngược lại vợ mình, bây giờ mâu thuẫn với ông. Tục ngữ nói vợ chồng đồng lòng, tác biển đông cũng cạn, ông một mình chuyến đấu hăng hái như vậy, hình như có chút nguy hiểm a.
*
Lục Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ cậu, hỏi chuyện Kim Hạ. Bình thường anh rất ít nghe ý kiến người trong nhà, chỉ có mình cậu khuyên bảo còn có vẻ có thể nhận, cho nên nháy mắt nhìn đến điện thoại báo, anh liền hiểu được, đây là viện binh của ba anh.
Anh kiên quyết bộc lộ thái độ của mình với cậu, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Mẹ con cũng ủng hộ chúng con, bà còn chờ ôm cháu mà.” Cậu nhất thời liền không có lời nào để nói, em ruột của mình cũng ủng hộ, ông làm anh trai, đứng giữa em gái cùng em rễ, không thể nghi ngờ, phải lựa chọn em gái.
Sau đó Lục Xuyên lại sai Trầm Dục đến nhà mình, Lục Tống Thụy thấy tất nhiên hỏi cô gái anh ta đang theo đuổi, kết quả vừa nghe, cũng là con gái của gia đình bình thường, nhất thời càng kiên định, còn hối thúc Lục Chương Viễn: “Ông Lục anh xem, ông Trầm người ta còn không phải đối nha, chỉ có ông là lắm điều thôi.”
Lục Chương Viễn nhất thời tức không có chỗ xả. Con mình không không nghe, vợ cũng phản chiến, cậu cả cũng vô dụng, cô bé Kim Hạ kia lợi dụng cũng không thành, định đe dọa sao, mình đường đường là một tư lệnh quân khu, đi đe dọa một cô bé mới hơn 20 tuổi, chuyện này ông thật sự không làm được.
Ông cảm thấy không có kế nào dùng được, chỉ có thể tiếp tục cố chấp phản đối, bữa ăn cuối tuần, dưới sức ép của vợ, ông xuất hiện ở bàn cơm, Lục Tống Thụy đối với chuyện này cảm thấy thập phần vui sướng, bảo dì Trương chụp cho bọn họ một bức ảnh, Lục Chương Viễn ngồi chủ vị, ba người còn lại đứng xung quanh bên cạnh ông, rất có cảm giác gia đình, nếu không nhìn sắc mặt của Lục Chương Viễn.
Chụp ảnh xong, cầm điện thoại chia sẽ qua bluetooth, ba người cất điện thoại, sau đó bắt đầu ăn cơm. Lục Chương Viễn mặt lạnh, chậm chạp không động đụa, bọn Kim Hạ thấy thế, cũng không dám động, liền im lặng ngồi, Lục Tống Thụy thấy vậy nhìn không được, gập một đũa thức ăn vào bát ông, mời: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm, ăn cơm.”
Kim Hạ nháy mắt với Lục Xuyên, Lục Xuyên hiểu ý cũng gắp một đũa thức ăn vào bát ba anh: “Ba, ăn cơm.”
Lục Chương Viễn liếc mắt ba người một cái, lúc này mới cầm đũa, Kim Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ba Lục cũng không phải là núi băng không thể hòa tan, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể khiến ông chấp nhận cô.
Trong bữa cơm ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục Chương Viễn không nói một lời, rất nhanh cơm nước xong, để lại bát đũa im lặng rời đi, Lục Xuyên cầm tay Kim Hạ, an ủi: “Ba anh là như vậy đấy, đừng để trong lòng.”
Kim Hạ cười lắc đầu: “Không sao, em hiểu mà.”
Ăn cơm xong, dì Trương thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cầm vài cuộn len đi ra, đưa cho Kim Hạ: “Nhìn xem thích màu nào.”
Kim Hạ không rõ nên: “Dì, dì đây là muốn?”
Lục Tống Thụy vẻ mặt con sao lại không biết nói: “Đây là len cừu, đan áo lồng mềm mại ấm áp, trẻ nhỏ mặc rất tốt.” Một khi bà ra quyết định chập nhận con dâu tương lai này, rất nhiều ảo tưởng gác lại điên cuông dâng lên, ví dì, vì cục cưng đan áo lông, quần lông, mũ quả dứa, tất nhỏ…
Kim Hạ cảm thấy thẹn thùng, bọn họ còn chưa có kết hôn, chuyện sinh con hình như còn sớm, Lục Xuyên đi qua ôm chặc cô, nhìn xem cuộn len trên tay bà: “Chọn màu trung tính á, như vậy cho dù sinh con trai hay con gái đều có thể mặc.”
Kim Hạ a lên: “Vậy màu trắng đi.”
Lục Tống Thụy nghe vậy cười cầm cuộn len màu trắng: “Dù sao mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, đan áo lông để giết thời gian.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ: “Em ở chỗ này tiếp mẹ, anh đi gặp ba.”
Kim Hạ giữ chặt anh: “Em đi cùng anh.”
“Không cần. Anh đi nói chuyện với ông.”
Trong thư phòng, Lục Chương Viễn giống con sư tử bị nhốt, nôn nóng đi qua đi lại, Lục Xuyên đẩy cửa tiến vào, ông lập tức dừng bước, hai tay đưa ra sau lưng: “Chuyện gì?”
“Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Xuyên hạ quyết tâm, muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ba anh.
“Nói chuyện gì? Chuyện bạn gái con?” Lục Chương Viễn đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Không có gì hay để bàn, ba không đồng ý.”
“Ba, ba có thể không đồng ý, nhưng ba phải đưa ra lý do, lý do người ta có thể phục.”
Lục Chương Viễn im lặng một lát: “Muốn làm chính trị cần quan hệ, đám cưới là thủ đoạn củng cố quan hệ tốt nhất, bằng không con cho là vì sao hoàng đế cổ đại thích phái công chúa thành hôn?”
“Điểm đó con hiểu được.” Lục Xuyên nhìn ba anh, ánh mắt kiên định: “Là chính con nguyện ý buông tha.”
Lục Chương Viễn nhíu mày: “Con ở chung với cô ta bao lâu, liền vì cô ta mà buông tha lợi ích chính mình? Mười năm qua, con vẫn không có chút tiến bộ, vẫn võ đoán như vậy.”
Bị chê võ đoán, Lục Xuyên trở nên có chút nóng bực, tính bình tĩnh hòa nhã, cùng có thể làm được, là hai chuyện khác nhau: “Con cho rằng cô ấy đáng giá, cho nên cam tâm tình nguyện, đổi lại là ba, ba sẽ vì cái này mà buông tha mẹ con?”
Lục Chương Viễn vỗ bàn: “Cô ta sao có thể so với mẹ con?! Mẹ con với ba có tình cảm vài chục năm, các con được bao lâu?!”
“Thơi gian không phải là vấn đề, con cho rằng là cô ấy, thế là đủ rồi. Trừ cô ấy, con sẽ không chọn cô gái khác để kết hồn.”
Lục Chương Viễn lắc đầu: “Sao con vẫn không nhìn ra? Với điều kiện của con, hoàn toàn có thể tìm được người rất tốt, vừa mới bắt đầu không có tình cảm đừng lo, ba với mẹ con khi kết hôn, trước khi xốc lên khăn voan chưa từng gặp mặt qua, cũng khập khiễng đi qua nhiều năm như vậy.”
“Ba, bây giờ là thời đại nào rồi?! Các người khi đó đánh giặc vẫn là gạo cùng súng trường, bây giờ là vũ trang đầy đủ hải không lục, ba không thể yêu cầu con còn yêu đường giống như trước đây, ba cái này gọi là lựa chọn mang tính thoái hóa!”
Lục Chương Viễn cứng họng: “Được! Ba không cần nói quá khứ yêu cầu con, mà nói hiện tại, hiện tại người ta yêu đương không nói điều kiện, đúng không? Không cần xin đối phương phòng ở xe?”
“Đó là điều kiện phụ nữ mới yêu cầu, con là đàn ông, chẳng lẽ còn muốn phụ nữ có tiền địa vị, cung cấp cuộc sống bảo đảm cho con?”
“Ba đây là nghĩ cho tương lai của con!”
“Tương lai của con tự con hiểu được, không cần ba quan tâm!”
Thanh âm hai người tranh chấp càng lúc càng lớn, từ có lý có căn cứ biến thành cãi nhau vô nghĩa, Lục Chương Viễn ở quân khu quen phát biểu răn dạy, giọng vốn to, lực thấu màng nhĩ, khiến Lục Tống Thụy cùng Kim Hạ ở phòng khách dưới lầu đều nghe thấy được, đồng loạt chạy lên lầu khuyên ngăn, Kim Hạ giữ chặt Lục Xuyên đỏ mắt, Lục Tống Thụy chế trụ Lục Chương Viễn đỏ mặt tía tai: “Được lắm ông Lục ầm ĩ cái gì, ông không thể nhường nhịn con một chút sao?”
“Anh nhường nó?! Đứa con bất hiếu này!” Lục Chương Viễn ném một cái chén ra ngoài, vỡ nát bên chân Lục Xuyên: “Coi như tôi không sinh ra đứa con trai này!”
Lục Xuyên cố chấp đứng im, sắc mặt âm lãnh, Kim Hạ ôm chặt cánh tay anh, tim nhảy lên đến cổ họng, cô biết Lục Chương Viễn phản đối, nhưng cô không cẩn thận suy nghĩ, ông ấy lại phản đối kịch liệt như vậy.
Nhất thời không khí ngưng trọng, giống như dây cung bị kéo căng hết cỡ, tùy thời có thể căng đứt.
Lục Tống Thụy thấy thế, con ngươi xoay chuyển, lập tức che ngực, chậm rãi ngồi xuống.
/64
|