Chương 5 – Không biết (1)
Nhưng mà vấn đề này cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng đến việc tụ họp tối nay của cô, nhưng vì lý do an toàn, sau khi ăn sáng xong thì Hạ Vãn An vẫn uống một gói rễ bản lam*.
*Thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Buổi chiều làm ổ ở nhà, Hạ Vãn An ngủ như chết bốn tiếng mới chậm rãi bò dậy bắt đầu chuẩn bị cho việc tụ họp tối nay.
Bọn họ đã hẹn là sẽ gặp ở “Nguy Nga Lộng Lẫy” lúc tám giờ, cho nên bảy giờ rưỡi thì Hạ Vãn An mới ra cửa.
Khi cô đến “Nguy Nga Lộng Lẫy”, đúng lúc vừa đến tám giờ, thế nhưng trong phòng riêng đã có không ít người tụ tập.
Lần tụ họp này là do Hàn Tri Cẩn xúi giục, đa số những người trong đây đều là bạn của Hàn Tri Cẩn.
Hàn Tri Cẩn là con của anh cả của Hàn Kinh Niên, gọi Hàn Kinh Niên là chú, cùng tuổi với Hạ Vãn An, lại là bạn học cùng trường tiểu học, bạn học cấp hai và cấp ba, nếu như không phải Hàn Tri Cẩn ra nước ngoài du học thì sợ là hai người cũng học chung đại học luôn rồi.
Trong những người bạn của Hàn Tri Cẩn, có mấy người là bạn học hồi cấp hai của anh ta và Hàn Tri Cẩn, trong đó Tống Hữu Mạn và Hạ Vãn An là bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Ngả Khương là bạn học cấp hai của Hạ Vãn An, nhưng mà khi lên đại học thì Ngả Khương với Hạ Vãn An mới thật sự thân thiết với nhau.
Khi Hạ Vãn An đến, Tống Hữu Mạn và Ngả Khương còn chưa tới, Hàn Tri Cẩn đang trò chuyện không ngớt với đám bạn xấu của mình, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vãn An đến thì lập tức chạy tới.
Chuyện Hạ Vãn An và Hàn Kinh Niên kết hôn, chỉ có hai gia đình là biết rõ, cũng không có quá nhiều người bên ngoài biết được chuyện này, cho nên Hàn Tri Cẩn gặp Hạ Vãn An ở bên ngoài thì vẫn gọi cô như trước là “Vãn An, Vãn An”.
Sau khi Hạ Vãn An ngồi xuống được một lát thì Ngả Khương cũng đến, bởi vì đã có người ở bên cạnh Hạ Vãn An nên Hàn Tri Cẩn liền chạy đi chơi.
Trong phòng riêng càng ngày càng có nhiều người, chỉ là không thấy Tống Hữu Mạn đâu cả, Hạ Vãn An lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Hữu Mạn, hỏi cô ấy đã đến nơi nào rồi.
Tống Hữu Mạn lập tức trả lời, “Đến ngay.”
Hạ Vãn An không trả lời tin nhắn của Tống Hữu Mạn, cô vừa mới cất điện thoại thì cánh cửa phòng riêng đã bị đẩy cửa.
Cô cho rằng Tống Hữu Mạn đến, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy người đang đi vào, hai chữ “Hữu Mạn” mà cô vừa định gọi đã ngừng ngay khóe miệng.
Cho dù thế nào thì Hạ Vãn An cũng không ngờ tới, Hàn Tri Cẩn lại gọi chú của cậu ấy, cũng chính là chồng của cô... Hàn Kinh Niên đến.
Hàn Kinh Niên cứ như vừa sinh ra đã là người lãnh đạo, hơi thở mạnh mẽ, cho dù bây giờ vẻ mặt của anh rất dịu dàng nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực mãnh liệt, cho nên anh mới vừa vào cửa, trong phòng riêng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều dừng trên người anh, nhưng anh lại làm như mọi người không tồn tại, đừng nói là vẻ mặt, ngay cả mi mắt cũng không chập chờn chút nào.
Ba giây sau, Hàn Tri Cẩn cọ sát đứng dậy, phản xạ có điều kiện mà chào cực kỳ quy củ, “Chào chú!”
Hàn Kinh Niên không lên tiếng, tầm mắt lại dừng trên mặt Hạ Vãn An đang ngồi bên trong, thế nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, ánh mắt không nóng không lạnh của anh lại trở về trên mặt Hàn Tri Cẩn, khẽ vuốt cằm.
Theo hành động của anh, bầu không khí trong phòng riêng cũng thay đổi tốt hơn một chút.
“Chú, mời chú ngồi!” Hàn Tri Cẩn lại lên tiếng, giọng nói thoải mái hơn rất nhiều, anh ấy vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ trống bên người, sau đó vừa trò chuyện với Hàn Kinh Niên vừa rót rượu cho anh.
Hàn Kinh Niên không chọn chỗ ngồi, anh ngồi xuống theo vị trí mà Hàn Tri Cẩn đã vỗ.
Hạ Vãn An không biết Hàn Tri Cẩn có phải cố ý hay không, chỗ ngồi của Hàn Kinh Niên lại ở kế bên cô.
/1195
|