Rạp Chiếu Phim Kinh Dị

Chương 177: Nguỵ gia và linh môi sư

/1014


Màn thứ hai sắp kết thúc.

Thời gian giữa mỗi màn trong phim cũng không giống nhau. Tuy cũng cóloại phim kinh dị giống như《 Khách sạn ma ám》khi mà mỗi màn kéo dài tớimột ngày, nhưng điều này cũng chỉ có nghĩa tiến độ phát triển của kịchbản mà thôi. Thực tế khi chiếu phim , một ngày cũng chỉ tương đương vớithời gian mười mấy phút mà thôi. Với một số bộ phim mà kịch bản càngchặt chẽ và sít sao thì khoảng cách giữa các màn với nhau sẽ ngắn hơnrất nhiều, hơn nữa phần lớn sẽ lấy giai đoạn kịch bản bị bỏ trống đểngăn đôi chúng với nhau.

Kịch bản của bộ phim《 Trở về 》này còn gấp rút hơn cả《 Khách sạn ma ám 》.

Sau khi màn thứ hai kết thúc, màn thứ ba sẽ được bắt đầu ngay tối hômnay. Từ đây tới đó còn có một đoạn thời gian không ngắn mà kịch bản bịbỏ trống. Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, diễn viên sẽ thường nhân cơ hội này để khai thác những tình tiết được ẩn dấu trong kịch bản,hoặc là sưu tầm vật bị nguyền rủa, thăm dò thông tin. Kinh nghiệm củaPhương Lãnh còn ít nữa sao? Nói sao thì độ khó của 《 Trở về 》 chắc chắnthấp hơn《 Quỷ tế 》 rất nhiều. Đương nhiên, Phương Lãnh sẽ không coithường vì dù sao anh ta cũng biết không ít diễn viên gặp tai nạn khitham gia đóng trong những bộ phim kinh dị tương đối dễ. Cái chết của VuThần và Dương Hà là minh chứng tốt nhất cho chuyện này.

Hiện tại cho dù muốn tìm kiếm vật bị nguyền rủa hoặc là thu thập thôngtin, các diễn viên đều gặp phải vô vàn khó khăn trở ngại. Bộ phim nàycòn có quá nhiều bí ẩn còn chưa được thăm dò. Vốn Phương Lãnh muốn xôngthẳng vào trong « Quỷ Ngục quán » để tìm kiếm, nhưng anh ta đã tạm thờidẹp ý định này sang một bên khi Vũ Sóc đứng ra ngăn cản. Nhưng nếu tìnhhình vẫn cứ tiếp tục bị động thế này, Phương Lãnh sẽ không ngồi yên. Anh ta được các diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 coi như thủ lĩnh, hễ anh ta nói gì thì họ nghe nấy, cho nên anh ta cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ mạng sống của họ.

Bộ phận cuối cùng của màn thứ hai cũng sắp kết thúc.

Rời khỏi rừng cây, Phương Lãnh ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay mây có vẻ dầy và khá nhiều. Ánh mặt trời cũng vì thế mà bị ngăn cản không thể chiếu rọi xuống mặt đất.

Phương Lãnh quay đầu nhìn về rừng cây này. Phía sau của nó chính là «Quỷ Ngục quán », nơi đang bị niêm phong, không ai được phép tới gần.

Phương Lãnh nhìn vu vơ.

- Anh làm sao vậy, Ngụy Minh?

Vũ Sóc tỏ ra lo lắng. Hai tay nàng bóp chặt lấy tay của Phương Lãnh.

- Bảy năm rồi.

Phương Lãnh hít sâu một hơi rồi thở ra rồi nói:

- Thời gian cũng đã trôi đi quá lâu rồi. Sau khi trở về, anh phát hiện trong đầu mình lại bị nhồi đầy những ...ký ức xa xăm này.

- Ngụy Minh...

- Anh bỗng cảm thấy mình có lẽ đã sai khi lựa chọn trở về. Anh có lẽ không nên trở về đây mới phải.

- Anh nói gì vậy Ngụy Minh?

- Khi còn rất nhỏ, anh đã phát hiện người của Ngụy gia hoàn toàn « khác » với những người sống ở thị trấn Bạch Hà này. Ngọn núi này lớn như vậynhưng không có một cư dân của thị trấn Bạch Hà nào tới đây sống ngoạitrừ người của Ngụy gia.

Nhạc Lễ Thanh nghe vậy cũng đánh mắt nhìn về phía Phương Lãnh.

- Với cư dân trong thị trấn Bạch Hà này, người của Ngụy gia luôn luôn có vẻ thần bí. Thế nhưng ấn tượng của bọn họ về chúng ta phần lớn có thểkhái quát lại trong một từ, đó là – “quái dị”.

Nhạc Lễ Thanh nhìn thấy kịch bản trôi đến lời thoại của mình bèn vội vã đọc lời thoại:

- Nói vậy cũng phải. Mẹ tôi trước kia cũng phản đối rất gay gắt nghi vợcủa bác cả được gả vào trong Nguỵ gia. Thậm chí phải rất nhiều năm saukhi vợ bác cả được gả vào Ngụy gia, bác ấy mới được chuyển vào sốngtrong Nguỵ gia.

- Hạo Tường ! Nghiêm khắc mà nói thì cậu cũng không phải người của Ngụy gia.

Phương lãnh lập tức đưa mắt nhìn Nhạc Lễ Thanh:

- Cậu định đối đãi thế nào với Ngụy gia chúng ta?

- Tôi...

- Cậu cứ nói thật đi. Tôi muốn nghe lời thật.

Nhạc Lễ Thanh sau một hồi yên lặng bèn đọc lời thoại có sẵn trong kịch bản:

- Nếu nhất định phải nói thì trước kia ông ngoại có nói cho tôi một câu khiến tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

- Câu gì?

- Là...

Hắn nhìn thoáng qua Vũ Sóc đang đứng ở đó sau đó nói một câu vô cùng khó hiểu:

- Bỏ đi ! Coi như tôi chưa nói gì.

Nhưng Vũ Sóc lập tức lên tiếng:

- Về mẹ của em phải không?

Nhạc Lễ Thanh biến sắc.

- Sau khi mẹ em qua đời không lâu, cha đã sai người đưa em và Thiến Dung lên núi sống.

Phương Lãnh thở dài.

- Nói thật thì anh cũng không có chút ấn tượng gì với bà ấy. Hình nhưchỉ có anh Liễm là có vẻ thân thiết với bà. Nghe anh ấy nói sau khi dìVân qua đời không lâu em và Thiến Dung lập tức được Ngụy gia nuôi dưỡng. Cha tuy coi em như con gái nhưng lại không nhận nuôi em chắc chắc làvì...

- Ông muốn em được gả vào Ngụy gia.

Nói đến đây, Phương Lãnh cũng nói ra một câu rất tối nghĩa.

- Thật ra chắc em đã sớm phát hiện ra rồi đúng không, Dục Tô? Em, không, phải nói là huyết mạch linh môi trong người em là thứ mà Ngụy gia 'bắtbuộc phải có'. Tuy rằng chỉ có em được thừa hưởng thể chất linh môi từdì Vân, nhưng cha anh vẫn sắp xếp cho Thiến Dung gả vào Ngụy gia bởi vìcon của em ấy cũng có khả năng có được thể chất linh môi. Để cho Nguỵgia sở hữu một người có thể chất linh môi là chuyện mà cha anh trước đây rất lâu đã âm thầm sắp xếp rồi.

Vũ Sóc không tiếp lời.

- Chúng ta đi thôi.

Khi kịch bản đi tới bước này, màn ảnh chuyển lên quay bầu trời đang dầndần trở nên âm u , sau đó màn thứ hai được tuyên bố quay xong. Tiếp đósẽ là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống. Màn thứ ba sẽ bắt đầu khởi quaykhi hoàng hôn xuống.

Màn thứ hai cũng được quay thành công mà không gây ra NG. Dù sao cácdiễn viên trên cơ bản cũng chỉ đọc lời thoại, hơn nữa kịch bản cũngkhông yêu cầu quá khắt khe về khả năng diễn xuất nên không NG là chuyệnbình thường. Hơn nữa, quỷ hồn còn chưa chính thức lên sân khấu.

Thế nhưng, bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề.

Phương Lãnh đã nắm được không ít thông tin từ đoạn hội thoại vừa rồi.

Ngụy gia cần thể chất linh môi. Mẹ của Hứa Dục Tô và Hứa Thiến Dungtrước kia cũng là một vị linh môi sư của Ngụy gia. Sau khi bà qua đời,Ngụy gia lập tức đưa hai người con gái của bà chuyển tới sống trong Ngụy gia, thậm chí còn đối xử với hai người cứ như họ đã là con dâu của Ngụy gia rồi vậy. Thực tế thì, Hứa Thiến Dung đã sớm được gả cho Ngụy Tự.Người mà Hứa Dục Tô thầm yêu là Ngụy Minh, như vậy hôn sự giữa Ngụy Minh và Hứa Dục Tô với Ngụy gia mà nói là chuyện vô cùng quan trọng. Lúc đó, Phương Lãnh không khỏi nhớ tới chuyện chú hai Ngụy Viễn Vu đã từng sốtsắng muốn đứng ra tổ chức hôn sự cho Dục Tô và hắn sau khi kỳ để tangkết thúc.

Chú hai vì sao lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Người chú này chẳngthèm ló mặt trong hôn sự của Ngụy Tự và Thiến Dung, đám cười của NgụyLiễm thì sống chết mặc bay. Nhưng tới lượt Ngụy Minh thì lão lại tỏ rahồ hởi quá mức bình thường. Rõ ràng lão muốn hai người sớm ngày kết hôn, sau đó sinh con đẻ cái. Con cái của hai người sau này rất có thể sẽ kết thừa thể chất linh môi từ Dục Tô.

Ngụy gia không thể không có linh môi sư.

Đây là một kết luận không khó đưa ra.

Điều đó và phong cách kiến trúc quái lạ của « Ngũ Quỷ quán », cùng vớiviệc « Quỷ Ngục quán » bị niêm phong, thậm chí đến ngay cả lệnh cấm rờinúi có lẽ cũng có sự liên hệ nào đó.

Ngụy gia có khá nhiều điểm giống với gia tộc Âu Dương mang đậm sắc tháisiêu nhiên trong《 Phòng giam 》. Nhưng vật bị nguyền rủa đang ở chỗ nào?Phương Lãnh và Diệp Tưởng đều hướng sự chú ý tới những tấm gương.

Tất cả những tấm gương được lắp đặt trong bốn tòa nhà còn lại trong «Ngũ Quỷ quán » đều hướng mặt về phía « Quỷ Ngục quán ». Giống như ngườita muốn bao vây « Quỷ Ngục quán » bằng gương vậy. Thế nhưng Diệp Tưởngđã từng sờ qua những tấm gương, nhưng hắn không thấy kịch bản thông báođó là vật bị người chết nguyền rủa.

Những tấm gương này được lắp vì mục đích gì? Ngụy gia vì sao lại cần tới linh môi sư?

Vấn đề này Phương Lãnh và Diệp Tưởng đều đang suy nghĩ. Nhưng Diệp Tưởng nghĩ nát cả óc cũng không tìm ra được câu trả lời. Sau khi hắn tiếnhành thăm dò chú Khoan, hắn dám khẳng định chú Khoan cũng chẳng biết gìvề chuyện này.

Hay là... tất cả những người ở Ngụy gia vào lúc này chẳng ai biết gì cả. Nếu quả thực là vậy thì sẽ vô cùng đau đầu. Hiện tại bọn họ phải làmsao đây?

Vừa rồi , Diệp Tưởng làm bộ không cẩn thận đụng vào mấy tấm gương. Hắncó thể xác định, chúng không phải là vật bị người chết nguyền rủa mà chỉ là những tấm gương bình thường mà thôi. Nhưng, có thật chỉ đơn giản như vậy hay không?

Hiện tại tuy Diệp Tưởng đã là quỷ sai, nhưng hắn đang rơi vào trạng thái vô cùng bị động. Hơn nữa, hắn còn đang trong giai đoạn trưởng thành nên đây đang là thời khắc mà hắn yếu ớt nhất. Chỉ khi sống qua thời giannày , hắn mới có thể phá kén thành bướm! Hắn nhất định phải cắn răngchống chọi vượt qua giai đoạn này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắncũng phải cắn răng chống đỡ!

Diệp Tưởng là người có nghị lực vô cùng mạnh mẽ. Hắn có thể không quantâm tới khổ cực, không quan tâm đến hiểm nguy. Để có thể thực sự thuđược năng lực bảo mệnh mạnh mẽ, để có thể có được lợi thế khiến cho việc sống sót trở nên thuận lợi hơn , hắn sẽ không tiếc phải đánh đổi! Hơnnữa, nếu muốn bảo vệ người mình yêu, hắn cũng cần phải trở nên mạnh mẽ!

Hắn nghĩ không thể để tình thế cứ tiếp tục như vậy. Cho dù phải dùng thủ đoạn gì cũng được, hắn nhất định phải điều tra ra chân tướng của « NgũQuỷ quán »! Hắn có thể xác định một điều đến ngay cả chính Nguỵ Liễmcũng chẳng biết vì sao cha mình lại ra hai lệnh cấm như vậy. Nếu vậy thì cũng có nghĩa là Diệp Tưởng muốn điều tra nguyên nhân chuyện này làchuyện hợp tình hợp lý, sẽ không gây ra NG!

Không thể xâm nhập « Quỷ Ngục quán », cũng không thể rời khỏi ngọn núinày. Chắc chắn phải có nguyên do cho chuyện này. Để tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại phải ban ra hai lệnh này, Diệp Tưởng cần phải biết đượcnhững chuyện đã xảy ra trước và sau khi lệnh cấm này được ban bố. Nếu có thể, hắn còn muốn điều tra ra những bậc trưởng bối trong Nguỵ gia đangche dấu điều gì.

Thế nhưng, chuyện này đã xảy ra quá lâu rồi, Ngụy Liễm chắc chắn cũng đã điều tra qua rồi, những người có thể hỏi thì y cũng đã sớm hỏi. Cho nên muốn dùng cách đi hỏi những người khác để tìm ra manh mối có vẻ đãkhông hợp thời. Nếu vậy, Diệp Tưởng cần biết sau khi lệnh cấm được banbố, hoàn cảnh đã xảy ra những biến hoá khách quan gì!

Cho dù đó chỉ là một biến hoá rất nhỏ nhưng Diệp Tưởng cũng phải nghĩcách để điều tra ra! Chuyện này tuyệt đối không thể tự dưng mà diễn rađược!

Diệp Tưởng hạ quyết tâm phải nhân lúc kịch bản bị bỏ trống ngay sau đâyđể tới « Quỷ Tâm quán » điều tra xem những tấm gương ở đó ra sao, sau đó nghĩ cách điều tra trước và sau khi lệnh cấm được ban bố có phát sinhnhững biến hoá gì không. Còn nữa, hắn phải tậm sức quan sát từng quán và tìm cách điều tra ra bí mật đang ẩn tàng trong « Ngũ Quỷ quán ».

Việc phải làm thật nhiều.

Khiến người ta cảm thấy rất đáng tiếc là chuyện Phương Lãnh cũng chẳngtìm thấy những thư từ qua lại giữa « Ngụy Minh » và cha hắn. Hắn cũngchẳng tìm thấy được nhật ký hay những thứ đại loại như vậy, thậm chítrong album ảnh chụp cũng có rất ít ảnh.

Tình cảnh này khiến người ta phải bó tay.

Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhớ lại một câu nói.

Không thể báo cảnh sát..

Cảnh sát sẽ phát hiện ra bí mật của Nguỵ gia..

Chính nó!

Diệp Tưởng lập tức nắm được manh mối vô cùng quan trọng này! Nói mộtcách khác đi thì Ngụy gia đang che dấu một thứ gì đó không thể để ngườikhác biết được! Có vẻ như không ít người còn biết được chuyện này!

Ngụy Liễm do Diệp Tưởng thủ vai có lẽ cũng biết, vì thế Diệp Tưởng không thể nào đi hỏi những người khác. Nhưng hắn có thể điều ra xem nơi nàocó vấn đề! Nếu như cảnh sát có thể điều tra ra thì có lẽ bí ẩn đó sẽkhông được ẩn dấu quá sâu!

Nếu như có thể tìm ra... Bọn họ có hy vọng khai thông cục diện bế tắc này!

/1014

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status