Edit: Va
Beta: Su Bà Bà
Một chiếc Porsche điệu thấp thong thả chạy vào con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trước một dãy nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Lâm Nhụy xuống từ bên ghế phụ, tâm tình vui sướng chào tạm biệt Lục Trạch.
Cửa sổ xe mở ra, tay Lục Trạch tùy ý đặt trên vô lăng, anh nghe vậy mắt liếc Lâm Nhụy một cái: “Còn gì nữa không?”
“Nga, suýt chút nữa quên, cảm ơn anh đã dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon như vậy.” Lâm Nhụy cười tủm tỉm nói tiếp lời cảm ơn lần nữa.
Nói tóm lại, ngày hôm nay thật sự không tồi, đặc biệt là lúc ăn rất tận hứng, nếu không phải bụng thật sự quá no ăn không vô nữa thì chỉ sợ cô còn muốn ăn thêm nhiều hơn.
Có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy, cho dù béo lên 5 ký cô cũng nguyện ý.
“Cô biết ý tôi không phải vậy mà.” Thanh tuyến trầm thấp của Lục Trạch phát ra trong đêm tối, hoa lệ tựa như tơ lụa, đặc biệt mê người.
“Vậy là cái gì?”
Lâm Nhụy tỏ vẻ không hiểu.
“Lại đây.”
Lục Trạch cong cong môi, ý bảo Lâm Nhụy tới gần.
Lâm Nhụy đến gần thân xe, trong đôi con ngươi mang theo ý cười liễm diễm nhu hòa nhìn về phía Lục Trạch.
“Có gì không, anh Lục?”
Lục Trạch làm như bất đắc dĩ thở dài, giống như đang đối mặt với một đứa trẻ nghịch ngợm.
Anh đột nhiên cúi người, sau đó đưa tay phải ra, dễ như trở bàn tay nắm sau cổ Lâm Nhụy, một nụ hôn thâm trầm cực nóng cứ như vậy mà diễn ra.
Hai cánh môi gắt gao dán nhau, ngay cả hô hấp cũng dung nhập lẫn nhau, môi răng giao nhau, cọ xát nhau, nụ hôn triền miên lại nhiệt liệt.
Lâm Nhụy cũng nhiệt tình đáp lại Lục Trạch, cái lưỡi linh hoạt câu lấy đầu lưỡi thô dày của anh, tựa như một đóa hoa thố ti gắt gao quấn quanh, câu triền nhau, quấy đảo, trao đổi ái dịch trong miệng cho nhau.
Nụ hôn này giằng co thật lâu.
Môi cô thơm ngọt đến dị thường, tựa như một yêu tinh nhỏ chuyên môn hút tinh lực và máu của con người. Tuy chỉ mới hôn như vậy, Lục Trạch vốn cảm thấy bản thân luôn luôn trầm ổn tự biết kiềm chế chợt giống như sẽ có khả năng mất kiểm soát.
Sau một lúc lâu, Lục Trạch phải dùng lực tự chủ rất lớn thì mới dừng được nụ hôn này lại.
Hai đôi môi tách ra, một sợi chỉ bạc nhè nhẹ mờ ám kéo ra trên cánh môi hai người.
Ánh sáng của đèn đường chói lóa.
Lục Trạch ôm chặt Lâm Nhụy, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, anh dùng giọng điệu khàn khàn khen: “Bảo bối nhỏ, cô thật ngọt.”
“Rất muốn mỗi ngày đều ở cùng cô.”
Khi người đàn ông anh tuấn thành thục nói ra lời âu yếm thì đặc biệt muốn mạng.
Lâm Nhụy cảm giác cả người mình đều đã hòa tan trong ánh mắt mê người của Lục Trạch.
May mắn còn lại một tia lý trí nhắc nhở cô, người đàn ông này nguy hiểm đến cỡ nào.
Cô không muốn lại vì chuyện tình cảm mà thống khổ, cũng chịu đủ rồi.
Lâm Nhụy nhẹ nhàng đẩy đẩy Lục Trạch ra rồi ôn nhu nói: “Anh cần phải về rồi.”
Lục Trạch không hề động đậy, chỉ có mỗi đôi mắt đen là hơi hơi nheo lại.
Anh đánh giá Lâm Nhụy, phát hiện lời cô nói là nghiêm túc, ánh mắt của cô thoạt nhìn rất tỉnh táo.
Cũng không có nửa phần sa vào trong sự ôn nhu của anh.
Điều này làm Lục Trạch đột nhiên có chút mất hứng.
Vì thế, anh buông lỏng gông cùm xiềng xích Lâm Nhụy ra, sau đó ngồi thẳng thân thể.
“Ân, cô cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Giọng nói của anh có chút lạnh hơn.
“Ân.”
Lâm Nhụy lui về phía sau hai bước, cô nhìn sườn mặt của Lục Trạch đang ngồi ở ghế điều khiển.
Sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, đường cong tuyệt đẹp, thân hình và gương mặt hoàn mỹ quả thực không thể bắt bẻ.
Rõ ràng là một người đàn ông ôn tồn lễ độ như vậy, thế mà giờ phút này lại vô cớ để lộ ra một cổ cảm xúc xa lạ lạnh lẽo.
Cửa sổ xe dần nâng lên, cũng dần dần che khuất sườn mặt anh tuấn.
Lâm Nhụy mắt nhìn chiếc Porsche càng đi càng xa, cô chua xót lắc lắc đầu.
Cô đã học được một việc từ trên người của Phó Duẫn Thừa.
Đó chính là, thứ không phải của cô thì cô không nên vọng tưởng.
Lâm Nhụy đứng một lát, sau đó xoay người chuẩn bị trở về.
Ban đêm vào mùa thu, một chút gió mát thổi qua, có chút lạnh lẽo, gió thu mang theo hiu quạnh.
Cô xách túi, một mình đi vào cửa lớn của khu cô ở.
Đây là một khu nhỏ cũ, chia làm vài ngôi nhà nối tiếp nhau, rất nhiều đồ đã không còn tốt lắm, ví dụ như nhà trọ mà Lâm Nhụy đang ở, đèn mái hiên ở chỗ này đã rớt hư từ lâu.
Bây giờ, trong mái hiên lầu một đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, đứng trong cửa nhìn ra thì giống như có một con quái thú cắn người đang ẩn nấp.
Có điều là Lâm Nhụy không hề cảm thấy sợ hãi, cô ở khu này đã gần một năm, sớm đã thành thói quen. Cũng bởi vậy, cô không chút sợ hãi mà cứ bước vào trong.
Gần như không cần chiếu sáng, cô dùng cảm giác quen thuộc là hoàn toàn có thể tự đi.
“Ngô… Ngô ngô.”
Dưới tình huống Lâm Nhụy không có một chút chuẩn bị thì đột nhiên trong góc xuất hiện một bóng đen cao lớn nắm chặt tay cô rồi ấn cô vào trên vách tường.
Dáng người kia bá đạo hữu lực, giống như có được sức lực hủy diệt hết mọi thứ, gắt gao cố định thân thể Lâm Nhụy trong khi Lâm Nhụy chưa có phản ứng kịp.
Người đàn ông đè ép hôn cô giống như bão táp.
Điên cuồng, dữ dằn, thậm chí làm người hít thở không thông.
Chắc ai cũng biết người này là ai rồi nhỉ >< Cầu nhiều phúc cho bà Nhụy:3
Beta: Su Bà Bà
Một chiếc Porsche điệu thấp thong thả chạy vào con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trước một dãy nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Lâm Nhụy xuống từ bên ghế phụ, tâm tình vui sướng chào tạm biệt Lục Trạch.
Cửa sổ xe mở ra, tay Lục Trạch tùy ý đặt trên vô lăng, anh nghe vậy mắt liếc Lâm Nhụy một cái: “Còn gì nữa không?”
“Nga, suýt chút nữa quên, cảm ơn anh đã dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon như vậy.” Lâm Nhụy cười tủm tỉm nói tiếp lời cảm ơn lần nữa.
Nói tóm lại, ngày hôm nay thật sự không tồi, đặc biệt là lúc ăn rất tận hứng, nếu không phải bụng thật sự quá no ăn không vô nữa thì chỉ sợ cô còn muốn ăn thêm nhiều hơn.
Có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy, cho dù béo lên 5 ký cô cũng nguyện ý.
“Cô biết ý tôi không phải vậy mà.” Thanh tuyến trầm thấp của Lục Trạch phát ra trong đêm tối, hoa lệ tựa như tơ lụa, đặc biệt mê người.
“Vậy là cái gì?”
Lâm Nhụy tỏ vẻ không hiểu.
“Lại đây.”
Lục Trạch cong cong môi, ý bảo Lâm Nhụy tới gần.
Lâm Nhụy đến gần thân xe, trong đôi con ngươi mang theo ý cười liễm diễm nhu hòa nhìn về phía Lục Trạch.
“Có gì không, anh Lục?”
Lục Trạch làm như bất đắc dĩ thở dài, giống như đang đối mặt với một đứa trẻ nghịch ngợm.
Anh đột nhiên cúi người, sau đó đưa tay phải ra, dễ như trở bàn tay nắm sau cổ Lâm Nhụy, một nụ hôn thâm trầm cực nóng cứ như vậy mà diễn ra.
Hai cánh môi gắt gao dán nhau, ngay cả hô hấp cũng dung nhập lẫn nhau, môi răng giao nhau, cọ xát nhau, nụ hôn triền miên lại nhiệt liệt.
Lâm Nhụy cũng nhiệt tình đáp lại Lục Trạch, cái lưỡi linh hoạt câu lấy đầu lưỡi thô dày của anh, tựa như một đóa hoa thố ti gắt gao quấn quanh, câu triền nhau, quấy đảo, trao đổi ái dịch trong miệng cho nhau.
Nụ hôn này giằng co thật lâu.
Môi cô thơm ngọt đến dị thường, tựa như một yêu tinh nhỏ chuyên môn hút tinh lực và máu của con người. Tuy chỉ mới hôn như vậy, Lục Trạch vốn cảm thấy bản thân luôn luôn trầm ổn tự biết kiềm chế chợt giống như sẽ có khả năng mất kiểm soát.
Sau một lúc lâu, Lục Trạch phải dùng lực tự chủ rất lớn thì mới dừng được nụ hôn này lại.
Hai đôi môi tách ra, một sợi chỉ bạc nhè nhẹ mờ ám kéo ra trên cánh môi hai người.
Ánh sáng của đèn đường chói lóa.
Lục Trạch ôm chặt Lâm Nhụy, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, anh dùng giọng điệu khàn khàn khen: “Bảo bối nhỏ, cô thật ngọt.”
“Rất muốn mỗi ngày đều ở cùng cô.”
Khi người đàn ông anh tuấn thành thục nói ra lời âu yếm thì đặc biệt muốn mạng.
Lâm Nhụy cảm giác cả người mình đều đã hòa tan trong ánh mắt mê người của Lục Trạch.
May mắn còn lại một tia lý trí nhắc nhở cô, người đàn ông này nguy hiểm đến cỡ nào.
Cô không muốn lại vì chuyện tình cảm mà thống khổ, cũng chịu đủ rồi.
Lâm Nhụy nhẹ nhàng đẩy đẩy Lục Trạch ra rồi ôn nhu nói: “Anh cần phải về rồi.”
Lục Trạch không hề động đậy, chỉ có mỗi đôi mắt đen là hơi hơi nheo lại.
Anh đánh giá Lâm Nhụy, phát hiện lời cô nói là nghiêm túc, ánh mắt của cô thoạt nhìn rất tỉnh táo.
Cũng không có nửa phần sa vào trong sự ôn nhu của anh.
Điều này làm Lục Trạch đột nhiên có chút mất hứng.
Vì thế, anh buông lỏng gông cùm xiềng xích Lâm Nhụy ra, sau đó ngồi thẳng thân thể.
“Ân, cô cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Giọng nói của anh có chút lạnh hơn.
“Ân.”
Lâm Nhụy lui về phía sau hai bước, cô nhìn sườn mặt của Lục Trạch đang ngồi ở ghế điều khiển.
Sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, đường cong tuyệt đẹp, thân hình và gương mặt hoàn mỹ quả thực không thể bắt bẻ.
Rõ ràng là một người đàn ông ôn tồn lễ độ như vậy, thế mà giờ phút này lại vô cớ để lộ ra một cổ cảm xúc xa lạ lạnh lẽo.
Cửa sổ xe dần nâng lên, cũng dần dần che khuất sườn mặt anh tuấn.
Lâm Nhụy mắt nhìn chiếc Porsche càng đi càng xa, cô chua xót lắc lắc đầu.
Cô đã học được một việc từ trên người của Phó Duẫn Thừa.
Đó chính là, thứ không phải của cô thì cô không nên vọng tưởng.
Lâm Nhụy đứng một lát, sau đó xoay người chuẩn bị trở về.
Ban đêm vào mùa thu, một chút gió mát thổi qua, có chút lạnh lẽo, gió thu mang theo hiu quạnh.
Cô xách túi, một mình đi vào cửa lớn của khu cô ở.
Đây là một khu nhỏ cũ, chia làm vài ngôi nhà nối tiếp nhau, rất nhiều đồ đã không còn tốt lắm, ví dụ như nhà trọ mà Lâm Nhụy đang ở, đèn mái hiên ở chỗ này đã rớt hư từ lâu.
Bây giờ, trong mái hiên lầu một đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, đứng trong cửa nhìn ra thì giống như có một con quái thú cắn người đang ẩn nấp.
Có điều là Lâm Nhụy không hề cảm thấy sợ hãi, cô ở khu này đã gần một năm, sớm đã thành thói quen. Cũng bởi vậy, cô không chút sợ hãi mà cứ bước vào trong.
Gần như không cần chiếu sáng, cô dùng cảm giác quen thuộc là hoàn toàn có thể tự đi.
“Ngô… Ngô ngô.”
Dưới tình huống Lâm Nhụy không có một chút chuẩn bị thì đột nhiên trong góc xuất hiện một bóng đen cao lớn nắm chặt tay cô rồi ấn cô vào trên vách tường.
Dáng người kia bá đạo hữu lực, giống như có được sức lực hủy diệt hết mọi thứ, gắt gao cố định thân thể Lâm Nhụy trong khi Lâm Nhụy chưa có phản ứng kịp.
Người đàn ông đè ép hôn cô giống như bão táp.
Điên cuồng, dữ dằn, thậm chí làm người hít thở không thông.
Chắc ai cũng biết người này là ai rồi nhỉ >< Cầu nhiều phúc cho bà Nhụy:3
/174
|