Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 762: Tiếng vang lớn
Tạ Tri Phi xoay người lên ngựa, đi thẳng đến biệt viện.
Lúc đi ngang qua bốn con hẻm, tay hắn siết dây cương, tốc độ cưỡi ngựa chậm lại.
Quay đầu.
Vẫn là cây khô kia.
Chẳng qua chồi non trên cây đã mọc lên xanh biếc, đón cảnh xuân, có một sự đáng yêu động lòng người.
Cây khô đâm chồi, cũng không phải là chuyện tốt.
Tạ Tri Phi không chỉ không cảm thấy đẹp mà còn thấy hơi kinh hoảng, nhịp tim cũng tăng tốc, cứ cảm thấy như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Đinh Nhất đi phía sau thấy gia nhà mình không đi nữa thì đình bước lên giục, nhưng lại bị ánh mắt của Chu Thanh liếc qua bèn đứng lại.
Hắn sợ tới mức rụt đầu lại, dùng biểu cảm chất vấn: Gì thế?
Chu Thanh mặt mày cùng xuống, dùng vẻ mặt trả lời hắn hai chữ: Câm miệng.
Lúc này, từ xa truyền đến giọng nói gấp gáp.
"Tam gia, Tam gia!"
Tạ Tri Phi vừa thấy người tới là Hoàng Kỳ, thì vội vàng nghênh đón: "Chuyện gì mà kêu gấp như vậy?"
Hoàng Kỳ xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tạ Tri Phi: "Tam gia, một khắc trước, gia nhà ta bị gọi vào cung rồi."
Hèn gì tim lại đập nhanh thế, thì ra là ứng với chuyện này.
Tạ Tri Phi trầm tĩnh: "Yên tâm đi, gia ngươi ngày thường nhìn thế thôi, chứ vào thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin."
Hoàng Kỳ nhíu lông mày: "Tam gia, người tới mời không phải nội thị trong cung, mà là người của cấm quân."
"Gì cơ?"
Tạ Tri Phi cứng đờ.
Hắn không ngờ tới tân đế lại để cấm quân tới mời Bùi Tiếu, hắn chợt thấy lo lắng.
"Chu Thanh."
"Gia?"
"Đến cung Đoan Mộc một chuyến, nghe xem điện hạ nói thế nào."
"Vâng!"
"Hoàng Kỳ."
"Tam gia?"
"Đến cửa cung chờ gia ngươi, nếu trời tối còn chưa gia thì kêu lão gia nhà ngươi nghĩ cách vớt người."
"Vâng!"
Đinh Nhất nhìn hai người ra roi thúc ngựa rời đi, vội vàng ghìm ngựa đi về phía trước vài bước: "Gia, tiểu Bùi gia..."
"Hy vọng là hữu kinh vô hiểm!" Tạ Tri Phi quay đầu: "Ngươi đến Cẩm Y Vệ hỏi thăm xem, Thái Tứ có bị gọi vào cung hay không."
Vừa dứt lời, phía chân trời chợt lóe lên ánh sáng trắng, ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ầm.
Trong giây lát.
Bên tai hắn vang lên câu nói kia của Chu Viễn Mặc: Ta cũng chẳng cần bói toán, chỉ cảm thấy bước hụt một cái, là đã biết đó dấu hiệu đại hung đại ác."
...
"Tết Thanh minh có sét đánh?" Lý Bất Ngôn dựa vào tường, khoanh tay, lắc đầu như trống bỏi: "Không phải là dấu hiệu tốt."
Yến Tam Hợp không ngẩng đầu, tiếp tục đốt giấy của nàng.
"Đốt nhiều như vậy, một mình Yến tổ phụ dùng không hết đâu."
Vết thương của Lý Bất Ngôn đã khỏe đến bảy tám phần, động tác ngồi xổm vẫn lưu loát như trước: "Trong này, có đốt cho Trịnh gia nữa nhỉ!"
Người Trịnh gia, đến phần mộ tổ tiên Trịnh gia đốt."
Đây là đốt cho cha, nương, mẫu thân.
Yến Tam Hợp thuận miệng "ừ" một tiếng, đẩy cành cây trong tay: "Mấy tên quỷ lớn quỷ nhỏ khó khăn, đốt nhiều một chút thì cuộc sống của họ sẽ có thể dễ chịu hơn."
Có bước chân đi đến, nhìn lại, là Tạ Tri Phi.
Lý Bất Ngôn "ơ" một tiếng, cười híp mắt hỏi: "Bóng đến rồi, hình đâu, có đến không?"
Tạ Tri Phi: "..."
Lý Bất Ngôn đứng dậy: "Chưa nghe nói câu như hình với bóng à?"
Tưởng mình người biết quanh co lòng vòng hả?
Tạ Tri Phi nhìn người trên mặt đất, thuận miệng nói: "Hắn có việc bận."
Lý Bất Ngôn hài lòng gật đầu một cái: "Biết khó mà lui, trẻ nhỏ dễ dạy!"
Tạ Tri Phi ngẩng đầu lên: "Ai biết khó mà lui?"
Lý Bất Ngôn bất ngờ Tạ Tri Phi, bỏ lại một câu "Bí mật không nói, đúng là huynh đệ vậy" rồi lắc người rời đi.
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: "Vị đại hiệp này đang đánh đố cái gì vậy?"
Yến Tam Hợp không phải người lắm mồm, nếu Tiểu Bùi gia không nói với Tam gia, tất nhiên là có lý do khiến hắn không nói.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, lại hỏi: "Tết Thanh Minh, ngươi tới đây làm gì?"
"Hẹn ngươi đi đốt giấy dâng hương cho huynh đệ tốt của ta." Tạ Tri Phi cúi đầu, nhìn vào mắt nàng: "Có đi không?"
"Huynh đệ tốt của hắn là Trịnh Hoài Tả."
"Đi!"
Đôi mắt của nam nhân phản chiếu dưới ánh lửa, sự dịu dàng thoáng cái vọt ra, Yến Tam Hợp thấy thế thì tim hơi run lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: "Ai bảo Tam gia có tình có nghĩa như vậy chứ!"
Tạ Tri Phi im lặng mỉm cười, sự bất an trong lòng cũng nhạt đi một chút: "Nửa canh giờ sau chúng ta xuất phát."
...
Sợ có mưa to, hai người bỏ ngựa ngồi xe, Tạ Tri Phi đích thân lái xe.
Kỳ quái là, xe ngựa tới chân núi, thì ông trời chỉ cho sét đánh không có một giọt mưa nào.
Bộ Lục thấy một cô nương trắng trẻo bước xuống xe, ánh mắt như dao găm nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không hề hoang mang: "Yến Tam Hợp, người trong lòng ta."
Bộ Lục nghe thế thì theo bản năng xoay người, chỉ sợ chậm thêm một chút thì dáng vẻ thô kệch này của mình, sẽ dọa cô nương người ta.
Tiểu chủ tử, ngươi tốt xấu gì phái người đến báo một tiếng chứ, cái bộ dáng này của ta...
Ai da!
Sớm biết hôm nay đã ăn mặc đẹp đẽ chút rồi.
"Yến Tam Hợp."
Tạ Tri Phi đánh bản thảo suốt một đường.
"Vị này là Bộ Lục Bộ tướng quân, huynh đệ tốt của ta, trước kia từng làm binh lính dưới tay Trịnh Ngọc lão tướng quân. Lúc ta cùng hắn bắt gian tế Thát Đát, không đánh không quen biết."
Yến Tam Hợp vừa nghe là binh lính cũ của Trịnh lão tướng quân, thì lập tức đi tới trước mặt Bộ Lục, ôm quyền: "Bộ tướng quân, thất lễ rồi."
Nàng, nàng, nàng ôm quyền với ta!
Bộ Lục chưa bao giờ thấy một tiểu cô nương tự nhiên hào phóng như vậy, cũng chưa bao giờ thấy một tiểu cô nương nào có đôi mắt đen và sáng như thế.
Hắn cuống quít nặn ra một nụ cười: "Yến cô nương, ta là người thô bỉ, ngươi, ngươi đừng để ý."
Yến Tam Hợp: "Người thô bỉ vừa bảo vệ quốc gia, lại có tâm địa nhân nghĩa, ta kính nể còn không kịp, vì sao phải để ý?"
Bộ Lục: "..."
Hắn nhìn Tạ Tri Phi: Tiểu chủ tử, được đấy.
Thừa lời!
Chắc chắc là được rồi.
Tạ Tri Phi ho khan một tiếng: "Không biết khi nào trời sẽ mưa, chúng ta mau lên núi thôi."
Bộ Lục nghĩ đến cô nương người ta yếu đuối, vội dắt ngựa lại: "Yến cô nương, ta kéo ngươi lên núi."
"Không cần, ta có thể trèo!"
Yến Tam Hợp không chỉ có thể trèo mà suốt dọc đường chẳng thở dốc lấy một cái.
Bộ Lục bỗng nhiên hiểu được, vì sao tiểu chủ tử lại đưa người đến, lão tướng quân nhìn thấy, chắc chắn thích thôi!
Chỉ qua gần nửa canh giờ, ba người đã đến phần mộ Trịnh gia.
Bộ Lục đặt tế phẩm đã chuẩn bị trước đó trước mộ phần, lại đốt hai ngọn nến, giữa ngọn nến đặt một lư hương, trong lư cắm ba cây hương.
Hết thảy đều thỏa đáng, Tạ Tri Phi tiến lên dập đầu hành lễ.
Hắn dập đầu xong, Bộ Lục cũng dập đầu theo ba cái.
Yến Tam Hợp không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn.
Dập đầu xong, Tạ Tri Phi và Bộ Lục bắt đầu đốt giấy, ánh lửa chiếu rọi, hai người nhớ lại quá khứ, sắc mặt đều vô cùng nặng nề.
Bộ Lục thấy Yến Tam Hợp không quỳ không bái, cứ cảm thấy không phải chuyện tốt.
Tuy nói không hành lễ, nhưng tiểu chủ tử đã mang người đến, tốt xấu gì cũng phải tận hiếu tâm.
Hắn cầm lấy một nắm tiền giấy, nhét vào trong tay Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương, ngươi cũng đốt một chút đi."
"Được!"
Yến Tam Hợp ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Tri Phi, ném mấy tờ tiền giấy xuống.
Giấy chạm vào lửa, rất nhanh đã bốc cháy.
Đúng lúc này, một tia sét kinh thiên động địa đánh xuống, ba người đều hoảng sợ.
Bỗng chốc, cách thành Tứ Cửu hơn mười dặm, bỗng nhiên có sấm sét vang dội, cuồng phong xen lẫn mưa to đổ xuống/
Mưa vừa to vừa gấp.
Tiếng sấm kia lại cực kỳ vang, quả thực là kinh thiên động địa.
Người đi đường sợ tới mức chạy trối chết.
Trong sự hỗn loạn đó, lại có một tiếng vang thật lớn, khiến mặt đất thành Tứ Cửu lung lay vài lần.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 762: Tiếng vang lớn
Tạ Tri Phi xoay người lên ngựa, đi thẳng đến biệt viện.
Lúc đi ngang qua bốn con hẻm, tay hắn siết dây cương, tốc độ cưỡi ngựa chậm lại.
Quay đầu.
Vẫn là cây khô kia.
Chẳng qua chồi non trên cây đã mọc lên xanh biếc, đón cảnh xuân, có một sự đáng yêu động lòng người.
Cây khô đâm chồi, cũng không phải là chuyện tốt.
Tạ Tri Phi không chỉ không cảm thấy đẹp mà còn thấy hơi kinh hoảng, nhịp tim cũng tăng tốc, cứ cảm thấy như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Đinh Nhất đi phía sau thấy gia nhà mình không đi nữa thì đình bước lên giục, nhưng lại bị ánh mắt của Chu Thanh liếc qua bèn đứng lại.
Hắn sợ tới mức rụt đầu lại, dùng biểu cảm chất vấn: Gì thế?
Chu Thanh mặt mày cùng xuống, dùng vẻ mặt trả lời hắn hai chữ: Câm miệng.
Lúc này, từ xa truyền đến giọng nói gấp gáp.
"Tam gia, Tam gia!"
Tạ Tri Phi vừa thấy người tới là Hoàng Kỳ, thì vội vàng nghênh đón: "Chuyện gì mà kêu gấp như vậy?"
Hoàng Kỳ xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tạ Tri Phi: "Tam gia, một khắc trước, gia nhà ta bị gọi vào cung rồi."
Hèn gì tim lại đập nhanh thế, thì ra là ứng với chuyện này.
Tạ Tri Phi trầm tĩnh: "Yên tâm đi, gia ngươi ngày thường nhìn thế thôi, chứ vào thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin."
Hoàng Kỳ nhíu lông mày: "Tam gia, người tới mời không phải nội thị trong cung, mà là người của cấm quân."
"Gì cơ?"
Tạ Tri Phi cứng đờ.
Hắn không ngờ tới tân đế lại để cấm quân tới mời Bùi Tiếu, hắn chợt thấy lo lắng.
"Chu Thanh."
"Gia?"
"Đến cung Đoan Mộc một chuyến, nghe xem điện hạ nói thế nào."
"Vâng!"
"Hoàng Kỳ."
"Tam gia?"
"Đến cửa cung chờ gia ngươi, nếu trời tối còn chưa gia thì kêu lão gia nhà ngươi nghĩ cách vớt người."
"Vâng!"
Đinh Nhất nhìn hai người ra roi thúc ngựa rời đi, vội vàng ghìm ngựa đi về phía trước vài bước: "Gia, tiểu Bùi gia..."
"Hy vọng là hữu kinh vô hiểm!" Tạ Tri Phi quay đầu: "Ngươi đến Cẩm Y Vệ hỏi thăm xem, Thái Tứ có bị gọi vào cung hay không."
Vừa dứt lời, phía chân trời chợt lóe lên ánh sáng trắng, ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ầm.
Trong giây lát.
Bên tai hắn vang lên câu nói kia của Chu Viễn Mặc: Ta cũng chẳng cần bói toán, chỉ cảm thấy bước hụt một cái, là đã biết đó dấu hiệu đại hung đại ác."
...
"Tết Thanh minh có sét đánh?" Lý Bất Ngôn dựa vào tường, khoanh tay, lắc đầu như trống bỏi: "Không phải là dấu hiệu tốt."
Yến Tam Hợp không ngẩng đầu, tiếp tục đốt giấy của nàng.
"Đốt nhiều như vậy, một mình Yến tổ phụ dùng không hết đâu."
Vết thương của Lý Bất Ngôn đã khỏe đến bảy tám phần, động tác ngồi xổm vẫn lưu loát như trước: "Trong này, có đốt cho Trịnh gia nữa nhỉ!"
Người Trịnh gia, đến phần mộ tổ tiên Trịnh gia đốt."
Đây là đốt cho cha, nương, mẫu thân.
Yến Tam Hợp thuận miệng "ừ" một tiếng, đẩy cành cây trong tay: "Mấy tên quỷ lớn quỷ nhỏ khó khăn, đốt nhiều một chút thì cuộc sống của họ sẽ có thể dễ chịu hơn."
Có bước chân đi đến, nhìn lại, là Tạ Tri Phi.
Lý Bất Ngôn "ơ" một tiếng, cười híp mắt hỏi: "Bóng đến rồi, hình đâu, có đến không?"
Tạ Tri Phi: "..."
Lý Bất Ngôn đứng dậy: "Chưa nghe nói câu như hình với bóng à?"
Tưởng mình người biết quanh co lòng vòng hả?
Tạ Tri Phi nhìn người trên mặt đất, thuận miệng nói: "Hắn có việc bận."
Lý Bất Ngôn hài lòng gật đầu một cái: "Biết khó mà lui, trẻ nhỏ dễ dạy!"
Tạ Tri Phi ngẩng đầu lên: "Ai biết khó mà lui?"
Lý Bất Ngôn bất ngờ Tạ Tri Phi, bỏ lại một câu "Bí mật không nói, đúng là huynh đệ vậy" rồi lắc người rời đi.
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: "Vị đại hiệp này đang đánh đố cái gì vậy?"
Yến Tam Hợp không phải người lắm mồm, nếu Tiểu Bùi gia không nói với Tam gia, tất nhiên là có lý do khiến hắn không nói.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, lại hỏi: "Tết Thanh Minh, ngươi tới đây làm gì?"
"Hẹn ngươi đi đốt giấy dâng hương cho huynh đệ tốt của ta." Tạ Tri Phi cúi đầu, nhìn vào mắt nàng: "Có đi không?"
"Huynh đệ tốt của hắn là Trịnh Hoài Tả."
"Đi!"
Đôi mắt của nam nhân phản chiếu dưới ánh lửa, sự dịu dàng thoáng cái vọt ra, Yến Tam Hợp thấy thế thì tim hơi run lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: "Ai bảo Tam gia có tình có nghĩa như vậy chứ!"
Tạ Tri Phi im lặng mỉm cười, sự bất an trong lòng cũng nhạt đi một chút: "Nửa canh giờ sau chúng ta xuất phát."
...
Sợ có mưa to, hai người bỏ ngựa ngồi xe, Tạ Tri Phi đích thân lái xe.
Kỳ quái là, xe ngựa tới chân núi, thì ông trời chỉ cho sét đánh không có một giọt mưa nào.
Bộ Lục thấy một cô nương trắng trẻo bước xuống xe, ánh mắt như dao găm nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không hề hoang mang: "Yến Tam Hợp, người trong lòng ta."
Bộ Lục nghe thế thì theo bản năng xoay người, chỉ sợ chậm thêm một chút thì dáng vẻ thô kệch này của mình, sẽ dọa cô nương người ta.
Tiểu chủ tử, ngươi tốt xấu gì phái người đến báo một tiếng chứ, cái bộ dáng này của ta...
Ai da!
Sớm biết hôm nay đã ăn mặc đẹp đẽ chút rồi.
"Yến Tam Hợp."
Tạ Tri Phi đánh bản thảo suốt một đường.
"Vị này là Bộ Lục Bộ tướng quân, huynh đệ tốt của ta, trước kia từng làm binh lính dưới tay Trịnh Ngọc lão tướng quân. Lúc ta cùng hắn bắt gian tế Thát Đát, không đánh không quen biết."
Yến Tam Hợp vừa nghe là binh lính cũ của Trịnh lão tướng quân, thì lập tức đi tới trước mặt Bộ Lục, ôm quyền: "Bộ tướng quân, thất lễ rồi."
Nàng, nàng, nàng ôm quyền với ta!
Bộ Lục chưa bao giờ thấy một tiểu cô nương tự nhiên hào phóng như vậy, cũng chưa bao giờ thấy một tiểu cô nương nào có đôi mắt đen và sáng như thế.
Hắn cuống quít nặn ra một nụ cười: "Yến cô nương, ta là người thô bỉ, ngươi, ngươi đừng để ý."
Yến Tam Hợp: "Người thô bỉ vừa bảo vệ quốc gia, lại có tâm địa nhân nghĩa, ta kính nể còn không kịp, vì sao phải để ý?"
Bộ Lục: "..."
Hắn nhìn Tạ Tri Phi: Tiểu chủ tử, được đấy.
Thừa lời!
Chắc chắc là được rồi.
Tạ Tri Phi ho khan một tiếng: "Không biết khi nào trời sẽ mưa, chúng ta mau lên núi thôi."
Bộ Lục nghĩ đến cô nương người ta yếu đuối, vội dắt ngựa lại: "Yến cô nương, ta kéo ngươi lên núi."
"Không cần, ta có thể trèo!"
Yến Tam Hợp không chỉ có thể trèo mà suốt dọc đường chẳng thở dốc lấy một cái.
Bộ Lục bỗng nhiên hiểu được, vì sao tiểu chủ tử lại đưa người đến, lão tướng quân nhìn thấy, chắc chắn thích thôi!
Chỉ qua gần nửa canh giờ, ba người đã đến phần mộ Trịnh gia.
Bộ Lục đặt tế phẩm đã chuẩn bị trước đó trước mộ phần, lại đốt hai ngọn nến, giữa ngọn nến đặt một lư hương, trong lư cắm ba cây hương.
Hết thảy đều thỏa đáng, Tạ Tri Phi tiến lên dập đầu hành lễ.
Hắn dập đầu xong, Bộ Lục cũng dập đầu theo ba cái.
Yến Tam Hợp không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn.
Dập đầu xong, Tạ Tri Phi và Bộ Lục bắt đầu đốt giấy, ánh lửa chiếu rọi, hai người nhớ lại quá khứ, sắc mặt đều vô cùng nặng nề.
Bộ Lục thấy Yến Tam Hợp không quỳ không bái, cứ cảm thấy không phải chuyện tốt.
Tuy nói không hành lễ, nhưng tiểu chủ tử đã mang người đến, tốt xấu gì cũng phải tận hiếu tâm.
Hắn cầm lấy một nắm tiền giấy, nhét vào trong tay Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương, ngươi cũng đốt một chút đi."
"Được!"
Yến Tam Hợp ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Tri Phi, ném mấy tờ tiền giấy xuống.
Giấy chạm vào lửa, rất nhanh đã bốc cháy.
Đúng lúc này, một tia sét kinh thiên động địa đánh xuống, ba người đều hoảng sợ.
Bỗng chốc, cách thành Tứ Cửu hơn mười dặm, bỗng nhiên có sấm sét vang dội, cuồng phong xen lẫn mưa to đổ xuống/
Mưa vừa to vừa gấp.
Tiếng sấm kia lại cực kỳ vang, quả thực là kinh thiên động địa.
Người đi đường sợ tới mức chạy trối chết.
Trong sự hỗn loạn đó, lại có một tiếng vang thật lớn, khiến mặt đất thành Tứ Cửu lung lay vài lần.
/834
|