Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 740: Hồi ức 10
Hai mươi tám tháng hai năm Nguyên Phong thứ
ba mươi hai.
Đây là buổi tối cuối cùng ta ở phủ Thái tử, ngày mai ta phải rời đi rồi.
Nửa năm qua, ta không bị người nhìn ra sơ hở, còn sống rất tốt, đó là nhờ Tố Chi tỉ mỉ chăm sóc, nhờ vào thân phận đại tiểu thư Thẩm gia, cũng nhờ vào nhân duyên tốt của Bạch Chấn Sơn.
Trong cấm quân, có một người xưng huynh gọi đệ với Bạch Chấn Sơn, tên là Trần Dị.
Bạch Chấn Sơn nhờ hắn âm thầm chăm sóc ta.
Ta có một viện của mình, một ngày ba bữa đều có người đưa vào trong viện.
Ba tháng đầu, ta ngoại trừ ăn, thì chỉ có ngủ, đến giường cũng chẳng xuống.
Đối ngoại thì nói là nữ y bị chuyện ở phủ Thái tử dọa cho ngã bệnh.
Trên đời này thuốc bổ tốt nhất, không phải nhân sâm đương quy gì, mà chính là giấc ngủ, ta bởi vì sinh non mà hao tổn ngũ tạng lục phủ, bởi vì thi Quỷ môn thập tam châm mà hao hết thể lực...
Trong ba tháng ngủ mê man này, ta từ từ khôi phục lại.
Ba tháng sau, ta "khỏi bệnh".
Ta nhờ Trần Dị lấy chút thảo dược từ chỗ Bạch Chấn Sơn, bắt đầu giúp mấy người còn sống của phủ Thái tử khám bệnh.
Ta làm như vậy là có mục đích... Muốn tra ra ai là thủ phạm hãm hại phủ Thái tử.
Mà giờ phút này những người bị vây ở phủ Thái tử, sau khi trải qua biến đổi lớn, không hề thấy chút vận mệnh tương lai của mình.
Sống hay chết, đều chỉ trong một suy nghĩ của quý nhân.
Người suy nghĩ nhiều, sẽ có bệnh.
Không ai nghi ngờ mục đích của ta, mọi người đều cho rằng Thẩm Đỗ Nhược ta có tâm địa Bồ Tát.
Bởi vì kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấy không gói được lửa.
Một người làm chuyện xấu, cho dù tâm tư người này có tỉ mỉ, kín đáo hơn nữa, cũng sẽ dễ lại dấu vết.
Triệu Lâm, ta chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ hãm hại ngươi.
Cho dù sau khi tìm ra, cái tên này chỉ có thể vĩnh viễn nằm trong nhật ký của ta.
Ba tháng tiếp theo, cuối cùng ta cũng tìm được manh mối Hạ Tài Nhân hãm hại Thái tử từ chỗ tỳ nữ của nàng.
Sau khi Tố Chi biết, đau đớn đến không muốn sống, buổi tối hôm đó dùng một cái ga giường treo mình lên xà nhà.
Hạ Tài Nhân vốn làm tỳ nữ ở Hoán Y Cục, Tố Chi thấy nàng khéo tay, giới thiệu cho Thái tử phi.
Đây là dẫn sói vào nhà.
Ta nhìn con người đung đưa treo trên xà nhà của Tố Chi, chẳng rớt một giọt nước mắt, chỉ thầm mắng ba tiếng: Nương nó, nương nó, nương nó.
Thế đạo này, người tốt luôn tự trách, luôn áy náy, còn người xấu...
Người xấu lại ngồi lên địa vị cao, đứng trên đầu thiên hạ, ôm hết giang sơn mỹ nhân vào trong lòng.
...
Mùng một tháng ba năm Vĩnh Hòa đầu tiên.
Giờ Tý, ba khắc.
Ta mang theo túi đồ, đi theo phía sau Trần Dị, rời khỏi phủ Thái tử từ cửa sau.
Ta bước ra khỏi ngưỡng cửa, vừa muốn quay đầu lại nói một tiếng cám ơn, thì Trần Dị đã đưa tay đẩy ta một cái.
"Thẩm nữ y, đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
Ta nghe lời hắn, bước từng bước một.
Cuối đường, có một chiếc xe ngựa.
Bạch Chấn Sơn đứng ở bên cạnh xe ngựa, không ngừng kiễng chân nhìn xung quanh, bỗng nhiên, ánh mắt ông dừng ở trên người ta, sau đó chạy vội về phía ta.
Ta gọi một tiếng: "Bạch thúc."
Hốc mắt Bạch Chấn Sơn lập tức đỏ lên: "Đi, đi, cùng thúc về nhà, thím con làm món con thích ăn nhất..."
"Bạch thúc." Ta nhẹ giọng ngắt lời hắn: "Kinh thành này đã không còn chỗ cho con, con không về nữa."
"Vậy con đi đâu?"
"Đông, nam, tây, bắc, chỗ nào cũng có thể đi."
Ta cười nói: "Người có tài thì thời nào cũng không chết đói được, Bạch thúc, thúc tiễn ta một đoạn đường đi!"
Bạch Chấn Sơn nhìn ta, thật lâu sau, bỗng nhiên cười sang sảng: "Đi, ta tiễn con đi."
Ông đích thân đánh xe ngựa, đưa ta ra khỏi thành, vẫn tiễn thêm năm trăm dặm.
Trước khi chia tay, ông đưa cho ta một lệnh bài của Bạch gia chủ, có lệnh bài này, ta có thể đến bất cứ tiệm thuốc nào của Bạch gia để chi tiền.
Bạch gia ở Hoa quốc tổng cộng có ba mươi hai tiệm thuốc.
Bạch Chấn Sơn nói: "Tiểu thư, cho dù con đi vào đó chi một lượng tiền cũng được, nhất định phải cho ta biết tin tức của con."
Khi tiễn ta đi, hắn cũng nói như vậy với ta.
Tiểu thư, đừng quay đầu lại, hãy đi về phía trước...
Ta sẽ không quay lại đâu.
Quay đầu núi sông đã thay đổi, cố nhân đã qua đời.
Ta muốn đi thẳng về phía trước, ngắm núi cao, ngắm biển rộng thay họ, dù gió lớn mưa dầm, mặt trời trăng sáng, ngắm nhìn mọi cảnh quan trên thế gian.
Ta sẽ thắp hương cho họ vào tết Thanh Minh, đốt giấy cho họ trong lễ Trung Nguyên, đọc kinh vãng sinh cho họ.
Kiếp sau hãy đến đây.
Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại.
...
Hai mươi tháng sáu năm Vĩnh Hòa thứ ba.
Ta gặp Đổng Thừa Phong ở thành Lương Châu.
Từ đó, hắn đánh đàn, ta hành y, kết bạn đồng hành.
...
Tháng mười hai năm Vĩnh Hòa thứ năm.
Ngày sinh nhật Đổng Thừa Phong, hắn uống say nói với ta: "Thẩm Đỗ Nhược, nếu còn không được, hai chúng ta chấp nhận lẫn nhau có được không?"
Ta chọc đầu hắn: "Đều sống rất tốt, làm gì phải chấp nhận?"
...
Mười lăm tháng giêng, năm Vĩnh Hòa thứ bảy.
Chúng ta đi tới Hòa Điền, ngắm phong cảnh dị tộc.
Tiết nguyên tiêu, có cô nương hẹn Đổng Thừa Phong hẹn hò dưới trăng.
Đổng Thừa Phong lại bị bệnh.
Lúc ta bưng thuốc cho hắn, hắn cười khổ ha ha nói với ta: "Thẩm Đỗ Nhược, khó khăn mới có một cô nương coi trọng ta, lại thua bởi sức khỏe."
Ta cười: "Cái này gọi là vô duyên."
...
Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám.
Giờ Tý.
Ta mơ thấy con ta bị nhốt trong lửa lớn, kêu trời không đáp, kêu đất không linh.
Tỉnh lại, mặt đầy nước mắt.
Ta bỗng nhiên đau lòng gào khóc.
Đổng Thừa Phong nghe thấy tiếng ta thì vọt vào, hỏi ta có chuyện gì xảy ra?
Mấy năm nay, hắn hỏi rất nhiều lần, ta chưa bao giờ nói.
Nhưng lúc này ta thực sự không chịu nổi nữa.
Ta cần hắn nói cho ta biết, đây chỉ là một giấc mơ, con ta đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên thế gian.
Hắn nghe xong, chợt im lặng thật lâu.
Lúc trời sắp sáng, hắn hỏi ta.
"Ngươi khám bệnh cho người khác, chỉ lấy rất ít tiền, thậm chí không nhận tiền, còn chịu đánh cược tính mạng, là hành thiện tích đức cho đứa bé kia sao?"
Trên đời này không có một bí mật nào có thể vĩnh viễn giấu đi được.
Ta rưng rưng nói: "Ta không nên đưa con bé đến thế gian này, với thân phận của nó, đi tới đâu cũng gặp nguy hiểm, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho người khác, Đổng Thừa Phong, ta nghiệp chướng nặng nề.
Ta sẽ làm lễ chuộc tội cho chính ta, ta sẽ làm lễ chuộc tội cho con bé.
Cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp.
Mấy năm nay, ta cứu vô số mạng sống, không mong gì khác, chỉ mong con bé sống bình an vui vẻ.
Ta trông mong con bé được sống lâu trăm tuổi."
...
Mùng mười tháng mười năm Vĩnh Hòa thứ tám.
Đổng Thừa Phong chào tạm biệt ta.
Ta hỏi hắn đi đâu, hắn nói muốn đi làm một việc.
Ta hỏi hắn chuyện gì, hắn thần bí nói: "Ngươi đừng hỏi, hỏi ta cũng sẽ không nói, trên con đường sông núi này, ta và ngươi đều có thiên mệnh."
Hắn còn nói: "Thẩm Đỗ Nhược, buông tha cho mình đi!"
Có thể buông tha hay không, ta không biết.
Ta chỉ biết là, nếu có một ngày ta mệt mỏi, thì đó là lúc rời đi.
Cuộc đời không có bờ bên kia, có chỉ là phong cảnh ven đường.
Thích hay không đều liếc nhìn một cái.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nói: "Có thể cho ta quyển nhật ký ngươi coi như trân bảo kia không?"
Ta hỏi: "Tại sao?"
Hắn nói rằng: Những ngày khổ đã qua rồi, ngươi còn nhớ gì nữa? Sau này đều là những ngày tốt lành.
Ta hỏi: "Không sợ gặp rắc rối sao?"
"Sợ cũng vô dụng."
Hắn không cho là đúng: "Quen biết nhau một hồi, dù sao ngươi cũng phải để lại một kỷ niệm cho ta chứ.
Ta nhíu mày: "Ý của ngươi là, chúng ta sẽ không gặp lại sao?"
Hắn khẽ cười.
"Ừ, không hẹn gặp lại!"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 740: Hồi ức 10
Hai mươi tám tháng hai năm Nguyên Phong thứ
ba mươi hai.
Đây là buổi tối cuối cùng ta ở phủ Thái tử, ngày mai ta phải rời đi rồi.
Nửa năm qua, ta không bị người nhìn ra sơ hở, còn sống rất tốt, đó là nhờ Tố Chi tỉ mỉ chăm sóc, nhờ vào thân phận đại tiểu thư Thẩm gia, cũng nhờ vào nhân duyên tốt của Bạch Chấn Sơn.
Trong cấm quân, có một người xưng huynh gọi đệ với Bạch Chấn Sơn, tên là Trần Dị.
Bạch Chấn Sơn nhờ hắn âm thầm chăm sóc ta.
Ta có một viện của mình, một ngày ba bữa đều có người đưa vào trong viện.
Ba tháng đầu, ta ngoại trừ ăn, thì chỉ có ngủ, đến giường cũng chẳng xuống.
Đối ngoại thì nói là nữ y bị chuyện ở phủ Thái tử dọa cho ngã bệnh.
Trên đời này thuốc bổ tốt nhất, không phải nhân sâm đương quy gì, mà chính là giấc ngủ, ta bởi vì sinh non mà hao tổn ngũ tạng lục phủ, bởi vì thi Quỷ môn thập tam châm mà hao hết thể lực...
Trong ba tháng ngủ mê man này, ta từ từ khôi phục lại.
Ba tháng sau, ta "khỏi bệnh".
Ta nhờ Trần Dị lấy chút thảo dược từ chỗ Bạch Chấn Sơn, bắt đầu giúp mấy người còn sống của phủ Thái tử khám bệnh.
Ta làm như vậy là có mục đích... Muốn tra ra ai là thủ phạm hãm hại phủ Thái tử.
Mà giờ phút này những người bị vây ở phủ Thái tử, sau khi trải qua biến đổi lớn, không hề thấy chút vận mệnh tương lai của mình.
Sống hay chết, đều chỉ trong một suy nghĩ của quý nhân.
Người suy nghĩ nhiều, sẽ có bệnh.
Không ai nghi ngờ mục đích của ta, mọi người đều cho rằng Thẩm Đỗ Nhược ta có tâm địa Bồ Tát.
Bởi vì kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấy không gói được lửa.
Một người làm chuyện xấu, cho dù tâm tư người này có tỉ mỉ, kín đáo hơn nữa, cũng sẽ dễ lại dấu vết.
Triệu Lâm, ta chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ hãm hại ngươi.
Cho dù sau khi tìm ra, cái tên này chỉ có thể vĩnh viễn nằm trong nhật ký của ta.
Ba tháng tiếp theo, cuối cùng ta cũng tìm được manh mối Hạ Tài Nhân hãm hại Thái tử từ chỗ tỳ nữ của nàng.
Sau khi Tố Chi biết, đau đớn đến không muốn sống, buổi tối hôm đó dùng một cái ga giường treo mình lên xà nhà.
Hạ Tài Nhân vốn làm tỳ nữ ở Hoán Y Cục, Tố Chi thấy nàng khéo tay, giới thiệu cho Thái tử phi.
Đây là dẫn sói vào nhà.
Ta nhìn con người đung đưa treo trên xà nhà của Tố Chi, chẳng rớt một giọt nước mắt, chỉ thầm mắng ba tiếng: Nương nó, nương nó, nương nó.
Thế đạo này, người tốt luôn tự trách, luôn áy náy, còn người xấu...
Người xấu lại ngồi lên địa vị cao, đứng trên đầu thiên hạ, ôm hết giang sơn mỹ nhân vào trong lòng.
...
Mùng một tháng ba năm Vĩnh Hòa đầu tiên.
Giờ Tý, ba khắc.
Ta mang theo túi đồ, đi theo phía sau Trần Dị, rời khỏi phủ Thái tử từ cửa sau.
Ta bước ra khỏi ngưỡng cửa, vừa muốn quay đầu lại nói một tiếng cám ơn, thì Trần Dị đã đưa tay đẩy ta một cái.
"Thẩm nữ y, đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
Ta nghe lời hắn, bước từng bước một.
Cuối đường, có một chiếc xe ngựa.
Bạch Chấn Sơn đứng ở bên cạnh xe ngựa, không ngừng kiễng chân nhìn xung quanh, bỗng nhiên, ánh mắt ông dừng ở trên người ta, sau đó chạy vội về phía ta.
Ta gọi một tiếng: "Bạch thúc."
Hốc mắt Bạch Chấn Sơn lập tức đỏ lên: "Đi, đi, cùng thúc về nhà, thím con làm món con thích ăn nhất..."
"Bạch thúc." Ta nhẹ giọng ngắt lời hắn: "Kinh thành này đã không còn chỗ cho con, con không về nữa."
"Vậy con đi đâu?"
"Đông, nam, tây, bắc, chỗ nào cũng có thể đi."
Ta cười nói: "Người có tài thì thời nào cũng không chết đói được, Bạch thúc, thúc tiễn ta một đoạn đường đi!"
Bạch Chấn Sơn nhìn ta, thật lâu sau, bỗng nhiên cười sang sảng: "Đi, ta tiễn con đi."
Ông đích thân đánh xe ngựa, đưa ta ra khỏi thành, vẫn tiễn thêm năm trăm dặm.
Trước khi chia tay, ông đưa cho ta một lệnh bài của Bạch gia chủ, có lệnh bài này, ta có thể đến bất cứ tiệm thuốc nào của Bạch gia để chi tiền.
Bạch gia ở Hoa quốc tổng cộng có ba mươi hai tiệm thuốc.
Bạch Chấn Sơn nói: "Tiểu thư, cho dù con đi vào đó chi một lượng tiền cũng được, nhất định phải cho ta biết tin tức của con."
Khi tiễn ta đi, hắn cũng nói như vậy với ta.
Tiểu thư, đừng quay đầu lại, hãy đi về phía trước...
Ta sẽ không quay lại đâu.
Quay đầu núi sông đã thay đổi, cố nhân đã qua đời.
Ta muốn đi thẳng về phía trước, ngắm núi cao, ngắm biển rộng thay họ, dù gió lớn mưa dầm, mặt trời trăng sáng, ngắm nhìn mọi cảnh quan trên thế gian.
Ta sẽ thắp hương cho họ vào tết Thanh Minh, đốt giấy cho họ trong lễ Trung Nguyên, đọc kinh vãng sinh cho họ.
Kiếp sau hãy đến đây.
Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại.
...
Hai mươi tháng sáu năm Vĩnh Hòa thứ ba.
Ta gặp Đổng Thừa Phong ở thành Lương Châu.
Từ đó, hắn đánh đàn, ta hành y, kết bạn đồng hành.
...
Tháng mười hai năm Vĩnh Hòa thứ năm.
Ngày sinh nhật Đổng Thừa Phong, hắn uống say nói với ta: "Thẩm Đỗ Nhược, nếu còn không được, hai chúng ta chấp nhận lẫn nhau có được không?"
Ta chọc đầu hắn: "Đều sống rất tốt, làm gì phải chấp nhận?"
...
Mười lăm tháng giêng, năm Vĩnh Hòa thứ bảy.
Chúng ta đi tới Hòa Điền, ngắm phong cảnh dị tộc.
Tiết nguyên tiêu, có cô nương hẹn Đổng Thừa Phong hẹn hò dưới trăng.
Đổng Thừa Phong lại bị bệnh.
Lúc ta bưng thuốc cho hắn, hắn cười khổ ha ha nói với ta: "Thẩm Đỗ Nhược, khó khăn mới có một cô nương coi trọng ta, lại thua bởi sức khỏe."
Ta cười: "Cái này gọi là vô duyên."
...
Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám.
Giờ Tý.
Ta mơ thấy con ta bị nhốt trong lửa lớn, kêu trời không đáp, kêu đất không linh.
Tỉnh lại, mặt đầy nước mắt.
Ta bỗng nhiên đau lòng gào khóc.
Đổng Thừa Phong nghe thấy tiếng ta thì vọt vào, hỏi ta có chuyện gì xảy ra?
Mấy năm nay, hắn hỏi rất nhiều lần, ta chưa bao giờ nói.
Nhưng lúc này ta thực sự không chịu nổi nữa.
Ta cần hắn nói cho ta biết, đây chỉ là một giấc mơ, con ta đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên thế gian.
Hắn nghe xong, chợt im lặng thật lâu.
Lúc trời sắp sáng, hắn hỏi ta.
"Ngươi khám bệnh cho người khác, chỉ lấy rất ít tiền, thậm chí không nhận tiền, còn chịu đánh cược tính mạng, là hành thiện tích đức cho đứa bé kia sao?"
Trên đời này không có một bí mật nào có thể vĩnh viễn giấu đi được.
Ta rưng rưng nói: "Ta không nên đưa con bé đến thế gian này, với thân phận của nó, đi tới đâu cũng gặp nguy hiểm, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho người khác, Đổng Thừa Phong, ta nghiệp chướng nặng nề.
Ta sẽ làm lễ chuộc tội cho chính ta, ta sẽ làm lễ chuộc tội cho con bé.
Cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp.
Mấy năm nay, ta cứu vô số mạng sống, không mong gì khác, chỉ mong con bé sống bình an vui vẻ.
Ta trông mong con bé được sống lâu trăm tuổi."
...
Mùng mười tháng mười năm Vĩnh Hòa thứ tám.
Đổng Thừa Phong chào tạm biệt ta.
Ta hỏi hắn đi đâu, hắn nói muốn đi làm một việc.
Ta hỏi hắn chuyện gì, hắn thần bí nói: "Ngươi đừng hỏi, hỏi ta cũng sẽ không nói, trên con đường sông núi này, ta và ngươi đều có thiên mệnh."
Hắn còn nói: "Thẩm Đỗ Nhược, buông tha cho mình đi!"
Có thể buông tha hay không, ta không biết.
Ta chỉ biết là, nếu có một ngày ta mệt mỏi, thì đó là lúc rời đi.
Cuộc đời không có bờ bên kia, có chỉ là phong cảnh ven đường.
Thích hay không đều liếc nhìn một cái.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nói: "Có thể cho ta quyển nhật ký ngươi coi như trân bảo kia không?"
Ta hỏi: "Tại sao?"
Hắn nói rằng: Những ngày khổ đã qua rồi, ngươi còn nhớ gì nữa? Sau này đều là những ngày tốt lành.
Ta hỏi: "Không sợ gặp rắc rối sao?"
"Sợ cũng vô dụng."
Hắn không cho là đúng: "Quen biết nhau một hồi, dù sao ngươi cũng phải để lại một kỷ niệm cho ta chứ.
Ta nhíu mày: "Ý của ngươi là, chúng ta sẽ không gặp lại sao?"
Hắn khẽ cười.
"Ừ, không hẹn gặp lại!"
/834
|