Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 642: Nhị hổ
"Yến cô nương, ta chỉ gặp hắn có ba lần, nói chuyện với hắn không quá mười câu."
Đường Kiến Khê: "Nhưng ba lần gặp mặt này nói cho ta biết, người này không phải là người xấu, hắn ta không thể làm ra chuyện dùng vu chú nguyền rủa cha mình chết được."
"Vì hắn là đệ tử được tiên sinh ngài dạy dỗ cả đời."
"Phải! Nếu hắn tàn nhẫn thì không thể đi đến bước đường được."
Đường Kiến Khê: "Chử Ngôn Đình từng kể về hắn với ta, hắn nói người giống như tên, tiên sinh ban tên, chính là vì con người hắn, vừa bao dung lại khoan nhượng, xứng đáng với chữ Nhân."
(Nhân trong nhân từ)
"Vậy thì..." Yến Tam Hợp: "Ngươi nghĩ thế nào về vụ án vu chú?"
"Trước đó nhìn không thấu, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện bị che phủ bởi một tấm màn, một tầng sương mù, năm này qua năm khác, tấm màn bị gió thổi bay, sương mù cũng bị mặt trời làm tan dần..."
Đường Kiến Khê cười gằn.
"Cho dù các ngươi không nói cho ta biết chuyện của Chu Toàn Cửu, không có bản viết tay đó của Ngôn Đình, ta cũng có thể nhận ra chút gì đó, tám chữ không hơn, kết trong hợp ngoài, buộc hắn tạo phản."
Kết trong hợp ngoài, buộc hắn tạo phản... phân tích giống hệt tiểu Bùi gia.
Nhưng bản viết tay đâu?"
"Đường Kiến Khê."
Yến Tam Hợp đè nén kích động trong lòng, hỏi: "Bản viết tay của Chử Ngôn Đình đâu, ta có thể xem được không."
Đường Kiến Khê đứng dậy, đi tới trước chồng sách, cúi người cởi dây buộc, cẩn thận rút ra mấy tờ giấy kẹp trong một trang sách.
"Bất Ngôn, mang đèn lại gần hơn."
Lý Bất Ngôn lấy chiếc đèn dầu trên tường xuống, đặt cạnh Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhận tờ giấy, cũng không vội đọc, mà ngẩng đầu nhìn Đường Kiến Khê: "Ngươi giữ lại những thứ này, không sợ có một ngày..."
"Sợ chứ!"
"Sao vẫn còn giữ lại?"
"Cũng giống như Yến cô nương cứ phải giải quyết tâm ma này vậy.."
Rõ ràng biết không làm được, nhưng vẫn phải làm.
Nhìn ánh mắt kiên định của Đường Kiến Khê, trong lòng Yến Tam Hợp dâng lên một cảm xúc khó tả, khiến nàng im lặng một lúc, sau đó mới nương theo ánh đèn cúi xuống nhìn...
Nguyên Phong năm thứ ba mươi mốt;
Ngày mười hai tháng bảy;
Hôm nay vừa thức dậy, mí mắt bên phải giật giật, nháy mắt trái có tiền, nháy mắt phải xui xẻo, ta nghĩ đến giấc mơ đêm qua, bèn đến Phật đường thắp ba nén hương.
Giấc mơ liên quan đến Lâm Bích.
Sau khi nàng tự sát, chưa bao giờ ta mơ thấy, đây là lần đầu tiên.
Trong mơ, nàng mặc váy màu màu xanh, mắt mày đoan trang hiền thục, tay phải cầm hoa cười, dáng vẻ vẫn giống như chín năm trước.
Còn ta đã già rồi.
Giữa thư phòng và vách ngăn, còn một gian Phật đường nhỏ nữa.
Hắn nói với thân phận của mình, giãi bày tiếng lòng cho bất kỳ ai cũng là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có nói với Bồ Tát là an toàn nhất.
Ta xây gian Phật đường này, là học theo hắn, khi muộn phiền sẽ đến đây ngồi.
Trong Phật đường đặt tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, tượng kim cang trợn mắt, nhíu mày, người ta nói rằng Bồ Tát có thể nhìn thấu mọi đau khổ của nhân gian.
Như vậy, người cũng sẽ nhìn thấy nỗi khổ của ta, của Dung Dữ.
Tiên sinh rời đi, ta vào Chiêm Sự Phủ, phò tá Dung Dữ.
Ta rất ít nói và cũng chẳng mấy khi cười.
Dung Dữ còn ít nói hơn ta, trên mặt hiếm khi có nụ cười, hắn thường kêu ta qua lúc đêm muộn, quân thần hai người một bầu rượu, đều im lặng, uống hết rượu rồi tan cuộc.
Đây là một Dung Dữ ít nói chỉ có ta mới được biết, trước mặt người ngoài, hắn vẫn là thái tử yêu quý của bệ hạ, là trữ quân khí chất bất phàm.
Chỉ dưới một người, trên vạn người.
Hắn vẫn lễ độ và nho nhã như trước, nhưng hành động sát phạt và tàn nhẫn hơn trước, nghe nói trong phủ Thái tử, ngoài Thái tử phi ra ai ai cũng đều sợ hắn.
Sau chuyện khoa thi xuân, hắn bắt đầu điều tra chi tiết một vài vị hoàng đệ và dã tâm của những người này.
Bệ hạ đông con nhiều cháu, những kẻ có tham vọng không ít.
Người bình thường tranh giành nhau vì gia sản, vị trí đứng đầu thiên hạ và quyền lực tối cao này cũng hấp dẫn mọi người như thế.
Cái khó đầu tiên của Dung Dữ ở chỗ có quá nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào, cả trong tối lẫn ngoài sáng, đều chăm chăm vào miếng thịt mỡ đó.
Cái khó thứ hai, là bàn tay sắt* và hoài nghi của bệ hạ.
*Ý là làm việc quyết tuyệt, không hề do dự.
Bàn tay sắt trị nước, đa nghi trị người.
Bàn tay sắt của bệ hạ có thể khiến cho vương hầu tướng lĩnh, văn võ bá quan ai ai cũng đều khiếp sợ, chỉ cần nói sai một câu sẽ bay mất đầu.
Nhưng "nghi" lại dùng để đối phó với con trai đẻ của mình, quân thần cũng vậy, cha con cũng thế, chỉ càng lúc càng cách xa.
Lúc đó bệ hạ đã già rồi, người già, lỗ tai cũng mềm, ai nói gì cũng nghe, chỉ là không nghe Dung Dữ.
Dung Dữ nói, hôm đó bệ hạ bị cảm lạnh, hắn bưng bát thuốc trước giường, bệ hạ cứ không chịu mở miệng, cho đến khi hắn tự mình nếm thuốc thì bệ hạ mới mở miệng, ông không tin hắn!
Ta nói với hắn: không phải là ngài không tin ngươi, mà ngài không tin ai cả.
Đúng vậy, nhẫn nhịn thêm ít ngày, thái y viện nói, bây giờ chỉ nhân sâm trăm năm mới có tác dụng với ông ấy.
Nhân sâm lâu năm rất có tác dụng với người sắp chết.
Ông ấy không còn sống được bao lâu nữa.
Trên chữ nhẫn*có một thanh đao, những năm qua Dung Dữ nhẫn nhịn rất khổ cực, vì quỳ lâu nên cứ mỗi khi trời mưa hay âm u lại đau nhức.
*忍chữ nhẫn ghép giữa bộ đao với bộ tâm(tim)
Dung Dữ từng nói với ta: Sai lầm lớn nhất của hắn là sinh ra quá sớm.
Cha khỏe mạnh trường thọ, đôi cánh của con dần cứng cáp, hai con hổ đánh nhau, chắc chắn có một con bị thương.
Nếu sinh muộn thêm vài năm sẽ không khó khăn như thế này.
Ta mỉm cười an ủi hắn, nếu muốn đội vương miện, thì phải chịu sức nặng của nó, sinh muộn vài năm thì không đến lượt ngươi làm thái tử.
Dung Dữ im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Chưa từng có ai hỏi ta có đồng ý làm thái tử hay không."
Ba nén hương cháy được một nửa, một nén bỗng tắt.
Tim ta đập thình thịch, cảm thấy không ổn, đúng lúc này, người hầu Lương Thiên chạy vào nói rằng cấm quân đã bao vây phủ Thái tử.
Ta sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, vội mặc quan bào vào, đi đến phủ Chiêm Sự hỏi thăm tin tức.
Đến phủ Chiêm Sự, một nửa số đồng liêu đã đến rồi, đều lo lắng không biết tại sao cấm quân lại bao vây phủ thái tử.
Phủ Chiêm Sự là bên phe thái tử, thái tử xảy ra chuyện, không ai thoát được liên quan.
Để sống sót, tất cả mọi người đều lấy hết bản lĩnh của mình, phái người đi nghe ngóng xem phủ thái tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đến tối, tin tức cuối cùng cũng truyền ra, nói là trong phủ thái tử chôn một hình nhân vu chú, bên trên ngoài sinh thần bát tự của hoàng đế ra, còn có bảy cây kim cắm vào.
Ta nghe xong, chỉ cảm thấy sấm sét rung trời cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Dùng vu chú với thiên tử, tương đương với tội mưu phản.
Có người muốn đẩy thái tử vào con đường chết.
Trùng hợp nữa là, sức khỏe của bệ hạ mấy ngày này không tốt, đã hai ngày không thượng triều, có thể thấy được có người đã âm thầm tính toán xong hết mọi chuyện.
Không ai ở phủ Chiêm Sự tin rằng thái tử có thể ngu ngốc đến mức như vậy.
Tả chiêm sự Hàn Minh từng giữ chức Lễ bộ thị lang, Hàn Minh từ nhỏ là bạn đọc của thái tử, lớn lên cùng thái tử, tình cảm hơn lẽ thường.
Hàn Minh là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.
Hắn lệnh cho tất cả mọi người liên lạc đi khắp nơi, ngày mai dâng tấu kêu oan cho thái tử, còn mình sẽ đến nhà ngoại của Hiếu Hiền Hoàng hậu tìm kiếm sự giúp đỡ.
Không ai dám lơ là, vào thời khắc sinh tử quan trọng này, một là cùng vinh, một là cùng bại.
*** Nay em ngủ sớm ạ, mn ngủ sớm
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 642: Nhị hổ
"Yến cô nương, ta chỉ gặp hắn có ba lần, nói chuyện với hắn không quá mười câu."
Đường Kiến Khê: "Nhưng ba lần gặp mặt này nói cho ta biết, người này không phải là người xấu, hắn ta không thể làm ra chuyện dùng vu chú nguyền rủa cha mình chết được."
"Vì hắn là đệ tử được tiên sinh ngài dạy dỗ cả đời."
"Phải! Nếu hắn tàn nhẫn thì không thể đi đến bước đường được."
Đường Kiến Khê: "Chử Ngôn Đình từng kể về hắn với ta, hắn nói người giống như tên, tiên sinh ban tên, chính là vì con người hắn, vừa bao dung lại khoan nhượng, xứng đáng với chữ Nhân."
(Nhân trong nhân từ)
"Vậy thì..." Yến Tam Hợp: "Ngươi nghĩ thế nào về vụ án vu chú?"
"Trước đó nhìn không thấu, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện bị che phủ bởi một tấm màn, một tầng sương mù, năm này qua năm khác, tấm màn bị gió thổi bay, sương mù cũng bị mặt trời làm tan dần..."
Đường Kiến Khê cười gằn.
"Cho dù các ngươi không nói cho ta biết chuyện của Chu Toàn Cửu, không có bản viết tay đó của Ngôn Đình, ta cũng có thể nhận ra chút gì đó, tám chữ không hơn, kết trong hợp ngoài, buộc hắn tạo phản."
Kết trong hợp ngoài, buộc hắn tạo phản... phân tích giống hệt tiểu Bùi gia.
Nhưng bản viết tay đâu?"
"Đường Kiến Khê."
Yến Tam Hợp đè nén kích động trong lòng, hỏi: "Bản viết tay của Chử Ngôn Đình đâu, ta có thể xem được không."
Đường Kiến Khê đứng dậy, đi tới trước chồng sách, cúi người cởi dây buộc, cẩn thận rút ra mấy tờ giấy kẹp trong một trang sách.
"Bất Ngôn, mang đèn lại gần hơn."
Lý Bất Ngôn lấy chiếc đèn dầu trên tường xuống, đặt cạnh Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhận tờ giấy, cũng không vội đọc, mà ngẩng đầu nhìn Đường Kiến Khê: "Ngươi giữ lại những thứ này, không sợ có một ngày..."
"Sợ chứ!"
"Sao vẫn còn giữ lại?"
"Cũng giống như Yến cô nương cứ phải giải quyết tâm ma này vậy.."
Rõ ràng biết không làm được, nhưng vẫn phải làm.
Nhìn ánh mắt kiên định của Đường Kiến Khê, trong lòng Yến Tam Hợp dâng lên một cảm xúc khó tả, khiến nàng im lặng một lúc, sau đó mới nương theo ánh đèn cúi xuống nhìn...
Nguyên Phong năm thứ ba mươi mốt;
Ngày mười hai tháng bảy;
Hôm nay vừa thức dậy, mí mắt bên phải giật giật, nháy mắt trái có tiền, nháy mắt phải xui xẻo, ta nghĩ đến giấc mơ đêm qua, bèn đến Phật đường thắp ba nén hương.
Giấc mơ liên quan đến Lâm Bích.
Sau khi nàng tự sát, chưa bao giờ ta mơ thấy, đây là lần đầu tiên.
Trong mơ, nàng mặc váy màu màu xanh, mắt mày đoan trang hiền thục, tay phải cầm hoa cười, dáng vẻ vẫn giống như chín năm trước.
Còn ta đã già rồi.
Giữa thư phòng và vách ngăn, còn một gian Phật đường nhỏ nữa.
Hắn nói với thân phận của mình, giãi bày tiếng lòng cho bất kỳ ai cũng là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có nói với Bồ Tát là an toàn nhất.
Ta xây gian Phật đường này, là học theo hắn, khi muộn phiền sẽ đến đây ngồi.
Trong Phật đường đặt tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, tượng kim cang trợn mắt, nhíu mày, người ta nói rằng Bồ Tát có thể nhìn thấu mọi đau khổ của nhân gian.
Như vậy, người cũng sẽ nhìn thấy nỗi khổ của ta, của Dung Dữ.
Tiên sinh rời đi, ta vào Chiêm Sự Phủ, phò tá Dung Dữ.
Ta rất ít nói và cũng chẳng mấy khi cười.
Dung Dữ còn ít nói hơn ta, trên mặt hiếm khi có nụ cười, hắn thường kêu ta qua lúc đêm muộn, quân thần hai người một bầu rượu, đều im lặng, uống hết rượu rồi tan cuộc.
Đây là một Dung Dữ ít nói chỉ có ta mới được biết, trước mặt người ngoài, hắn vẫn là thái tử yêu quý của bệ hạ, là trữ quân khí chất bất phàm.
Chỉ dưới một người, trên vạn người.
Hắn vẫn lễ độ và nho nhã như trước, nhưng hành động sát phạt và tàn nhẫn hơn trước, nghe nói trong phủ Thái tử, ngoài Thái tử phi ra ai ai cũng đều sợ hắn.
Sau chuyện khoa thi xuân, hắn bắt đầu điều tra chi tiết một vài vị hoàng đệ và dã tâm của những người này.
Bệ hạ đông con nhiều cháu, những kẻ có tham vọng không ít.
Người bình thường tranh giành nhau vì gia sản, vị trí đứng đầu thiên hạ và quyền lực tối cao này cũng hấp dẫn mọi người như thế.
Cái khó đầu tiên của Dung Dữ ở chỗ có quá nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào, cả trong tối lẫn ngoài sáng, đều chăm chăm vào miếng thịt mỡ đó.
Cái khó thứ hai, là bàn tay sắt* và hoài nghi của bệ hạ.
*Ý là làm việc quyết tuyệt, không hề do dự.
Bàn tay sắt trị nước, đa nghi trị người.
Bàn tay sắt của bệ hạ có thể khiến cho vương hầu tướng lĩnh, văn võ bá quan ai ai cũng đều khiếp sợ, chỉ cần nói sai một câu sẽ bay mất đầu.
Nhưng "nghi" lại dùng để đối phó với con trai đẻ của mình, quân thần cũng vậy, cha con cũng thế, chỉ càng lúc càng cách xa.
Lúc đó bệ hạ đã già rồi, người già, lỗ tai cũng mềm, ai nói gì cũng nghe, chỉ là không nghe Dung Dữ.
Dung Dữ nói, hôm đó bệ hạ bị cảm lạnh, hắn bưng bát thuốc trước giường, bệ hạ cứ không chịu mở miệng, cho đến khi hắn tự mình nếm thuốc thì bệ hạ mới mở miệng, ông không tin hắn!
Ta nói với hắn: không phải là ngài không tin ngươi, mà ngài không tin ai cả.
Đúng vậy, nhẫn nhịn thêm ít ngày, thái y viện nói, bây giờ chỉ nhân sâm trăm năm mới có tác dụng với ông ấy.
Nhân sâm lâu năm rất có tác dụng với người sắp chết.
Ông ấy không còn sống được bao lâu nữa.
Trên chữ nhẫn*có một thanh đao, những năm qua Dung Dữ nhẫn nhịn rất khổ cực, vì quỳ lâu nên cứ mỗi khi trời mưa hay âm u lại đau nhức.
*忍chữ nhẫn ghép giữa bộ đao với bộ tâm(tim)
Dung Dữ từng nói với ta: Sai lầm lớn nhất của hắn là sinh ra quá sớm.
Cha khỏe mạnh trường thọ, đôi cánh của con dần cứng cáp, hai con hổ đánh nhau, chắc chắn có một con bị thương.
Nếu sinh muộn thêm vài năm sẽ không khó khăn như thế này.
Ta mỉm cười an ủi hắn, nếu muốn đội vương miện, thì phải chịu sức nặng của nó, sinh muộn vài năm thì không đến lượt ngươi làm thái tử.
Dung Dữ im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Chưa từng có ai hỏi ta có đồng ý làm thái tử hay không."
Ba nén hương cháy được một nửa, một nén bỗng tắt.
Tim ta đập thình thịch, cảm thấy không ổn, đúng lúc này, người hầu Lương Thiên chạy vào nói rằng cấm quân đã bao vây phủ Thái tử.
Ta sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, vội mặc quan bào vào, đi đến phủ Chiêm Sự hỏi thăm tin tức.
Đến phủ Chiêm Sự, một nửa số đồng liêu đã đến rồi, đều lo lắng không biết tại sao cấm quân lại bao vây phủ thái tử.
Phủ Chiêm Sự là bên phe thái tử, thái tử xảy ra chuyện, không ai thoát được liên quan.
Để sống sót, tất cả mọi người đều lấy hết bản lĩnh của mình, phái người đi nghe ngóng xem phủ thái tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đến tối, tin tức cuối cùng cũng truyền ra, nói là trong phủ thái tử chôn một hình nhân vu chú, bên trên ngoài sinh thần bát tự của hoàng đế ra, còn có bảy cây kim cắm vào.
Ta nghe xong, chỉ cảm thấy sấm sét rung trời cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Dùng vu chú với thiên tử, tương đương với tội mưu phản.
Có người muốn đẩy thái tử vào con đường chết.
Trùng hợp nữa là, sức khỏe của bệ hạ mấy ngày này không tốt, đã hai ngày không thượng triều, có thể thấy được có người đã âm thầm tính toán xong hết mọi chuyện.
Không ai ở phủ Chiêm Sự tin rằng thái tử có thể ngu ngốc đến mức như vậy.
Tả chiêm sự Hàn Minh từng giữ chức Lễ bộ thị lang, Hàn Minh từ nhỏ là bạn đọc của thái tử, lớn lên cùng thái tử, tình cảm hơn lẽ thường.
Hàn Minh là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.
Hắn lệnh cho tất cả mọi người liên lạc đi khắp nơi, ngày mai dâng tấu kêu oan cho thái tử, còn mình sẽ đến nhà ngoại của Hiếu Hiền Hoàng hậu tìm kiếm sự giúp đỡ.
Không ai dám lơ là, vào thời khắc sinh tử quan trọng này, một là cùng vinh, một là cùng bại.
*** Nay em ngủ sớm ạ, mn ngủ sớm
/834
|