Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 47: Mời cơm
"Còn xem thoải mái hay không?" Tạ Tri Phi tức đến mức nhức cả huyệt thái dương: "Sở thích của Yến cô nương, quả thực không giống người thường nhỉ!"
"Tất nhiên rồi." Yến Tam Hợp hất bàn tay to trên cánh tay mình ra, lạnh mặt bước xuống.
Nhờ cái tên công tử bột này mà nàng chẳng thử được độ thoải mái của quan tài này.
"Thang Viên, chúng ta đi!"
"Yến cô nương!" Tạ Tri Phi nghĩ đến chuyện xui xẻo của Quý phủ thì vội vàng đuổi theo, nở nụ cười khéo léo: "Kinh thành lớn như vậy, có thể gặp nhau cũng là duyên phận, hay cùng ăn bữa cơm đi!"
"..." Yến Tam Hợp nhìn hắn.
Tạ Tri Phi kiên trì nói: "Có một số việc không tiện nói rõ, hay cô nương nể mặt ta ăn một bữa cơm..."
Yến Tam Hợp: "Ngươi có việc tìm ta sao?"
Tạ Tri Phi: "..."
Chẳng lẽ nàng thật sự có bản lĩnh tiên tri?
Hắn còn chưa nói xong, nàng đã đoán ra rồi.
Tạ Tri Phi thẳng thắn nói: "Cô nương đoán đúng rồi, ta quả thật có chuyện muốn hỏi.
"Tìm chỗ đi!"
Tạ Tri Phi: "..."
Vốn tưởng rằng còn phải mất thêm chút miệng lưỡi, ai ngờ nàng lại đồng ý sảng khoái như vậy?
Tạ tam gia thầm nghĩ: Thật đúng là không quen!
***
Nơi Tạ tam gia mời cơm là ở Xuân Phong lâu.
Tiểu nhị bưng thức ăn lên, Tạ Tri Phi vừa ngước mắt, Chu Thanh, Đinh Nhất lập tức thức thời rời đi.
Thang Viên lại do dự không nhúc nhích.
Theo lý nàng cũng nên đi, nhưng mà Yến cô nương dù sao cũng là một cô nương, Tam gia lại là một nam tử, quy củ của Tạ gia là nam nữ khác biệt.
"Thang Viên, ngươi cũng xuống đi!" Yến Tam Hợp biết có người ngoài, thì Tạ ăn chơi sẽ không nói ra được.
"Vâng!"
Cửa đóng lại, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Nhìn lướt qua, nam thanh nữ tú, phong cảnh rất đẹp.
Lại nhìn kỹ... Trong mắt nam nhân lộ ra vẻ tò mò, trong mắt nữ nhân lộ ra sự lạnh lẽo trừ chối người ngoài ngàn dặm.
Tạ Tri Phi bưng chung trà lên.
"Một ly này, ta lấy trà thay rượu, cảm tạ..."
"Nói chuyện chính!" Yến Tam Hợp không thích người Tạ gia nhất là cái tính nói chuyện vòng vo."
Ví dụ như Tạ tên ăn chơi trước mắt này, rõ ràng trong lòng sốt ruột muốn chết thế mà trên mặt còn giả bộ ung dung, chỗ nào cũng thấy thật lươn lẹo.
Mấy lần giao phong, Tạ Tri Phi cuối cùng cũng hiểu được, tính tình của người trước mắt, chỉ có một câu: Có việc thì mau nói, không thì cút xa ra.
"Là như vậy." Hắn cũng không đi đường vòng nữa: "Nắp quan tài của Quý gia lão thái thái quả thật đã nứt ra, ta và Quý gia có chút giao tình, muốn hỏi thăm giúp họ xem cao nhân mà cô nương nói đến là?"
"Bọn họ tin sao?"
"Đã đến nước này rồi thì không tin cũng phải tin thôi."
"Đến mức nào rồi."
"Hả?"
"Quý gia xui xẻo, đến mức nào rồi?"
Tạ Tri Phi cũng không giấu diếm nàng: "Tộc xét nhà diệt tộc. Kéo dài quá lâu sợ hại đến con cháu."
Yến Tam Hợp thầm cảm thán một tiếng: "Cao nhân kia là ai ta không thể nói, nhưng ta biết tên người trung gian."
Tạ Tri Phi: "Là ai?"
Yến Tam Hợp: "Một người tên là Lý Bất Ngôn.
"Lý Bất Ngôn?" Tạ Tri Phi theo thói quen khen một câu: "Đúng là một cái tên hay, vừa nghe đã biết là người có học vấn."
Yến Tam Hợp rũ mắt xuống, chột dạ giùm Lý Bất Ngôn.
Tạ Tri Phi: "Phải tìm người này thế nào đây?"
Yến Tam Hợp: "Sau khi ta rời khỏi phủ Vân Nam thì không còn gặp lại người này nữa."
Tạ Tri Phi: "Vậy nhà hắn ở đâu?"
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ: "Phủ Vân Nam, huyện Phúc Cống."
Tạ Tri Phi vừa nghe đến Phủ Vân Nam thì lập tức đứng lên, mở cửa phòng.
Đi nói với người Quý gia một tiếng, đến huyện Phúc Cống phủ Vân Nam, tìm một người tên là Lý Bất Ngôn."
Đinh Nhất: "Vâng!"
Tạ Tri Phi: "Bảo bọn họ phải nhanh lên, đừng để chậm trễ nữa."
Đinh Nhất: "Gia yên tâm."
Một tảng đá trong lòng rơi xuống, sự mệt nhọc đào mộ một đêm không ngủ đè xuống, Tạ Tri Phi lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
"Món này khá nổi tiếng ở kinh thành, Phủ Vân Nam không có đâu, ngươi ăn nhiều một chút."
Tạ Tri Phi không có khẩu vị, lười cầm đũa.
Yến Tam Hợp im lặng ăn.
Tạ Tri Phi đã quen với dáng vẻ này của nàng, vừa uống trà ấm vừa nhìn lướt qua nàng.
Vài lần đảo qua, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn hỏi cái gì nàng đáp cái đó, không giấu diếm điều gì, hình như là nghe lời quá rồi.
Gai nhọn trên người người này đâu cả rồi?
"Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Tri Phi vốn định hỏi một câu "Chuyện của Lý Bất Ngôn ngươi không gạt ta chứ", lời vừa đến trên đầu lưỡi, thì quét thấy đồ ăn trước mặt nàng, trố mắt nhìn.
"Sao ngươi không ăn nấm? Không ăn được sao? Sao ngươi không ăn?" Tạ Tri Phi đột nhiên nhảy bật dậy khỏi ghế, trầm mặt chất vấn.
Yến Tam Hợp cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao ta phải ăn?"
Hai tay Tạ Tri Phi chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chặp Yến Tam Hợp: "Ngươi bắt đầu không ăn từ khi nào, nói!"
"Tạ tam gia thẩm vấn phạm nhân đó hả?" Yến Tam Hợp bị chọc giận, đôi mày thanh tú nhướng lên, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: "Xin hỏi ta phạm tội gì?"
Tạ Tri Phi: "..."
Yến Tam Hợp: "Thang Viên."
Cửa mở ra, Thang Viên vội vàng đi vào: "Cô nương?"
Yến Tam Hợp: "Đi tính tiền."
Thang Viên: "..."
Không phải đã nói Tam gia mời khách sao, sao lại biến thành Yến cô nương tự bỏ tiền ra ăn cơm rồi?
"Vẫn là tự bỏ tiền ra thì tốt hơn." Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Tạ ăn chơi: "Ta thích ăn gì hay không thích ăn gì thì kệ ta, không ai có quyền bới móc cả."
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, ta không có ý này?"
Yến Tam Hợp: "Vậy ngươi có ý gì?"
Tạ Tri Phi á khẩu không trả lời được.
Lòng người, sâu không thấy đáy.
Thứ lộ ra bên ngoài là thứ mà người khác có thể nhìn.
Giấu ở đáy nước, là thứ người khác không thể nhìn thấy, cũng là thứ mà mình không có cách nào nói ra.
Thang Viên thấy hai người sắp cãi nhau vội vàng chạy ra khỏi phòng trả tiền.
Cơm này ăn không vô nữa, Yến Tam Hợp đi tới cửa thì dừng chân lại.
"Có phải con nhà nghèo thì không có tư cách chọn cái này chọn cái kia, cũng không có tư cách ăn cái gì, không ăn cái gì không?"
Tạ Tri Phi đặt mông ngồi xuống ghế, hai tay chống thái dương, vẻ mặt như đau khổ, dường như rất hối hận.
Ngoài cửa Chu Thanh đắn đo một hồi, xong vẫn đi tới trước mặt chủ tử nhà mình.
"Hôm nay chắc do gia làm việc quá sức rồi, ngày thường Đỗ cô nương kén ăn, cũng không thấy gia nói gì."
"Ý ta là chuyện đó sao?" Tạ Tri Phi vỗ bàn.
Chu Thanh không hiểu: "Không phải chuyện đó, vậy là chuyện gì?"
"Gia không nói được với ngươi."
Gia không nói được với tất cả mọi người!
Tạ Tri Phi cười gằn: "Người đi Phủ Vân Nam xuất phát mấy ngày rồi?"
Chu Thanh tuy rằng không hiểu vì sao đang yên đang lạnh lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Hơn nửa tháng."
"Vậy cũng sắp rồi!" Hô hấp Tạ Tri Phi dần dần nặng nề, giống như đang đè nén cái gì đó, chỉ là trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú kia bình tĩnh như không có chuyện gì cả.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 47: Mời cơm
"Còn xem thoải mái hay không?" Tạ Tri Phi tức đến mức nhức cả huyệt thái dương: "Sở thích của Yến cô nương, quả thực không giống người thường nhỉ!"
"Tất nhiên rồi." Yến Tam Hợp hất bàn tay to trên cánh tay mình ra, lạnh mặt bước xuống.
Nhờ cái tên công tử bột này mà nàng chẳng thử được độ thoải mái của quan tài này.
"Thang Viên, chúng ta đi!"
"Yến cô nương!" Tạ Tri Phi nghĩ đến chuyện xui xẻo của Quý phủ thì vội vàng đuổi theo, nở nụ cười khéo léo: "Kinh thành lớn như vậy, có thể gặp nhau cũng là duyên phận, hay cùng ăn bữa cơm đi!"
"..." Yến Tam Hợp nhìn hắn.
Tạ Tri Phi kiên trì nói: "Có một số việc không tiện nói rõ, hay cô nương nể mặt ta ăn một bữa cơm..."
Yến Tam Hợp: "Ngươi có việc tìm ta sao?"
Tạ Tri Phi: "..."
Chẳng lẽ nàng thật sự có bản lĩnh tiên tri?
Hắn còn chưa nói xong, nàng đã đoán ra rồi.
Tạ Tri Phi thẳng thắn nói: "Cô nương đoán đúng rồi, ta quả thật có chuyện muốn hỏi.
"Tìm chỗ đi!"
Tạ Tri Phi: "..."
Vốn tưởng rằng còn phải mất thêm chút miệng lưỡi, ai ngờ nàng lại đồng ý sảng khoái như vậy?
Tạ tam gia thầm nghĩ: Thật đúng là không quen!
***
Nơi Tạ tam gia mời cơm là ở Xuân Phong lâu.
Tiểu nhị bưng thức ăn lên, Tạ Tri Phi vừa ngước mắt, Chu Thanh, Đinh Nhất lập tức thức thời rời đi.
Thang Viên lại do dự không nhúc nhích.
Theo lý nàng cũng nên đi, nhưng mà Yến cô nương dù sao cũng là một cô nương, Tam gia lại là một nam tử, quy củ của Tạ gia là nam nữ khác biệt.
"Thang Viên, ngươi cũng xuống đi!" Yến Tam Hợp biết có người ngoài, thì Tạ ăn chơi sẽ không nói ra được.
"Vâng!"
Cửa đóng lại, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Nhìn lướt qua, nam thanh nữ tú, phong cảnh rất đẹp.
Lại nhìn kỹ... Trong mắt nam nhân lộ ra vẻ tò mò, trong mắt nữ nhân lộ ra sự lạnh lẽo trừ chối người ngoài ngàn dặm.
Tạ Tri Phi bưng chung trà lên.
"Một ly này, ta lấy trà thay rượu, cảm tạ..."
"Nói chuyện chính!" Yến Tam Hợp không thích người Tạ gia nhất là cái tính nói chuyện vòng vo."
Ví dụ như Tạ tên ăn chơi trước mắt này, rõ ràng trong lòng sốt ruột muốn chết thế mà trên mặt còn giả bộ ung dung, chỗ nào cũng thấy thật lươn lẹo.
Mấy lần giao phong, Tạ Tri Phi cuối cùng cũng hiểu được, tính tình của người trước mắt, chỉ có một câu: Có việc thì mau nói, không thì cút xa ra.
"Là như vậy." Hắn cũng không đi đường vòng nữa: "Nắp quan tài của Quý gia lão thái thái quả thật đã nứt ra, ta và Quý gia có chút giao tình, muốn hỏi thăm giúp họ xem cao nhân mà cô nương nói đến là?"
"Bọn họ tin sao?"
"Đã đến nước này rồi thì không tin cũng phải tin thôi."
"Đến mức nào rồi."
"Hả?"
"Quý gia xui xẻo, đến mức nào rồi?"
Tạ Tri Phi cũng không giấu diếm nàng: "Tộc xét nhà diệt tộc. Kéo dài quá lâu sợ hại đến con cháu."
Yến Tam Hợp thầm cảm thán một tiếng: "Cao nhân kia là ai ta không thể nói, nhưng ta biết tên người trung gian."
Tạ Tri Phi: "Là ai?"
Yến Tam Hợp: "Một người tên là Lý Bất Ngôn.
"Lý Bất Ngôn?" Tạ Tri Phi theo thói quen khen một câu: "Đúng là một cái tên hay, vừa nghe đã biết là người có học vấn."
Yến Tam Hợp rũ mắt xuống, chột dạ giùm Lý Bất Ngôn.
Tạ Tri Phi: "Phải tìm người này thế nào đây?"
Yến Tam Hợp: "Sau khi ta rời khỏi phủ Vân Nam thì không còn gặp lại người này nữa."
Tạ Tri Phi: "Vậy nhà hắn ở đâu?"
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ: "Phủ Vân Nam, huyện Phúc Cống."
Tạ Tri Phi vừa nghe đến Phủ Vân Nam thì lập tức đứng lên, mở cửa phòng.
Đi nói với người Quý gia một tiếng, đến huyện Phúc Cống phủ Vân Nam, tìm một người tên là Lý Bất Ngôn."
Đinh Nhất: "Vâng!"
Tạ Tri Phi: "Bảo bọn họ phải nhanh lên, đừng để chậm trễ nữa."
Đinh Nhất: "Gia yên tâm."
Một tảng đá trong lòng rơi xuống, sự mệt nhọc đào mộ một đêm không ngủ đè xuống, Tạ Tri Phi lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
"Món này khá nổi tiếng ở kinh thành, Phủ Vân Nam không có đâu, ngươi ăn nhiều một chút."
Tạ Tri Phi không có khẩu vị, lười cầm đũa.
Yến Tam Hợp im lặng ăn.
Tạ Tri Phi đã quen với dáng vẻ này của nàng, vừa uống trà ấm vừa nhìn lướt qua nàng.
Vài lần đảo qua, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn hỏi cái gì nàng đáp cái đó, không giấu diếm điều gì, hình như là nghe lời quá rồi.
Gai nhọn trên người người này đâu cả rồi?
"Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Tri Phi vốn định hỏi một câu "Chuyện của Lý Bất Ngôn ngươi không gạt ta chứ", lời vừa đến trên đầu lưỡi, thì quét thấy đồ ăn trước mặt nàng, trố mắt nhìn.
"Sao ngươi không ăn nấm? Không ăn được sao? Sao ngươi không ăn?" Tạ Tri Phi đột nhiên nhảy bật dậy khỏi ghế, trầm mặt chất vấn.
Yến Tam Hợp cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao ta phải ăn?"
Hai tay Tạ Tri Phi chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chặp Yến Tam Hợp: "Ngươi bắt đầu không ăn từ khi nào, nói!"
"Tạ tam gia thẩm vấn phạm nhân đó hả?" Yến Tam Hợp bị chọc giận, đôi mày thanh tú nhướng lên, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: "Xin hỏi ta phạm tội gì?"
Tạ Tri Phi: "..."
Yến Tam Hợp: "Thang Viên."
Cửa mở ra, Thang Viên vội vàng đi vào: "Cô nương?"
Yến Tam Hợp: "Đi tính tiền."
Thang Viên: "..."
Không phải đã nói Tam gia mời khách sao, sao lại biến thành Yến cô nương tự bỏ tiền ra ăn cơm rồi?
"Vẫn là tự bỏ tiền ra thì tốt hơn." Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Tạ ăn chơi: "Ta thích ăn gì hay không thích ăn gì thì kệ ta, không ai có quyền bới móc cả."
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, ta không có ý này?"
Yến Tam Hợp: "Vậy ngươi có ý gì?"
Tạ Tri Phi á khẩu không trả lời được.
Lòng người, sâu không thấy đáy.
Thứ lộ ra bên ngoài là thứ mà người khác có thể nhìn.
Giấu ở đáy nước, là thứ người khác không thể nhìn thấy, cũng là thứ mà mình không có cách nào nói ra.
Thang Viên thấy hai người sắp cãi nhau vội vàng chạy ra khỏi phòng trả tiền.
Cơm này ăn không vô nữa, Yến Tam Hợp đi tới cửa thì dừng chân lại.
"Có phải con nhà nghèo thì không có tư cách chọn cái này chọn cái kia, cũng không có tư cách ăn cái gì, không ăn cái gì không?"
Tạ Tri Phi đặt mông ngồi xuống ghế, hai tay chống thái dương, vẻ mặt như đau khổ, dường như rất hối hận.
Ngoài cửa Chu Thanh đắn đo một hồi, xong vẫn đi tới trước mặt chủ tử nhà mình.
"Hôm nay chắc do gia làm việc quá sức rồi, ngày thường Đỗ cô nương kén ăn, cũng không thấy gia nói gì."
"Ý ta là chuyện đó sao?" Tạ Tri Phi vỗ bàn.
Chu Thanh không hiểu: "Không phải chuyện đó, vậy là chuyện gì?"
"Gia không nói được với ngươi."
Gia không nói được với tất cả mọi người!
Tạ Tri Phi cười gằn: "Người đi Phủ Vân Nam xuất phát mấy ngày rồi?"
Chu Thanh tuy rằng không hiểu vì sao đang yên đang lạnh lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Hơn nửa tháng."
"Vậy cũng sắp rồi!" Hô hấp Tạ Tri Phi dần dần nặng nề, giống như đang đè nén cái gì đó, chỉ là trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú kia bình tĩnh như không có chuyện gì cả.
/834
|