Edit: Rin
Đại Lang hỏi thăm rõ ràng từng vấn đề xung quanh miếng đất kia, biết nó không có bất kì quan hệ gì với phủ Ngụy vương hoặc quận chúa Thanh Hoa thì rất cao hứng. Bởi vì hắn được giao việc đi mua đất cho Mẫu Đơn nên Hà Chí Trung miễn hắn đi cửa hàng làm việc, vừa lúc có thời gian nửa ngày, hắn hứng thú vòng qua cửa hàng mỳ lạnh ở chợ đông để chuẩn bị mua mỳ lạnh về nhà cho mấy người phụ nữ và bọn trẻ ăn.
Tiểu nhị vừa đóng gói xong hộp đồ ăn thì Đại Lang thấy Trương Ngũ Lang đang nhìn ngó xung quanh đi tới. Trương Ngũ Lang hôm nay mặc một chiếc áo bào ngắn màu trăng non, trên đầu không buộc đai lụa buộc trán, mà đội một chiếc mũ mỏng màu xanh một cách quy củ, tay áo cũng không xắn lên cao giống như ngày xưa mà cổ tay áo để bằng phẳng rũ xuống. Nhìn thiếu vài phần hung ác và thô lỗ, tăng thêm sự văn nhã. Đại Lang thầm thấy kỳ lạ, hắn tươi cười chào hỏi: "Ngũ Lang từ đâu tới đây?"
Trương Ngũ Lang có chút không được tự nhiên, chào hỏi Đại Lang rồi cười nói: "Tiểu đệ vừa mới nghe người ta nói ca ca đi về phía bên này nên cố ý tìm lại đây." Nhìn qua thấy trong tay gã sai vặt Hà gia đang cầm mấy hộp đồ ăn lớn thì cười khẽ: "Ca ca mua nhiều mỳ lạnh như thế này vội vàng muốn đưa về nhà sao?"
Đại Lang vì lần trước hắn giúp Mẫu Đơn lại không chịu nhận công, chỉ ăn một bữa tiệc rượu nhưng không nhận lễ vật mà Hà Chí Trung chuẩn bị, sau khi xong việc cũng không có yêu cầu gì thì ấn tượng đối với hắn cũng thay đổi. Trong giọng nói có chứa thân thiết và nhiệt tình: "Đúng vậy, hôm nay ta rảnh rỗi có thể về nhà sớm, nghĩ các nàng đều thích ăn nên cố ý vòng đến đây mua." Nói xong thì kêu gã sai vặt mang hộp thức ăn về nhà trước, sau đó kéo Trương Ngũ Lang vào tiệm mời hắn ăn mỳ lạnh.
Trương Ngũ Lang cũng không từ chối, thoải mái đi vào ăn cùng Đại Lang, hai người cũng chỉ nói chuyện phiếm về một vài việc kinh doanh trên thị trường. Đại Lang thấy cách nói chuyện và hành động của hắn tự nhiên lịch sự, văn nhã hơn rất nhiều thì khá tò mò, nói: "Ngũ Lang gần đây có chuyện gì vui à?"
Trương Ngũ Lang nghiêm mặt nói: "Nói đến chuyện này, tiểu đệ đang muốn thỉnh giáo ca ca, mong ca ca giúp một chút." Nói xong thì đứng dậy hành lễ với Đại Lang.
Đại Lang vội ngăn cản, cười nói: "Đừng vội khách khí như vậy, phàm là ta có thể giúp đỡ thì ta tuyệt đối không chối từ."
Trương Ngũ Lang âu sầu nói: "Mấy huynh đệ chúng ta nghĩ, suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng như thế này cũng không thể lâu dài, cho nên mới góp tiền mở một tiệm gạo. Nhưng lại không biết cách buôn bán, khai trương dễ dàng, kinh doanh khó, không ai tới mua gạo. Nhờ ca ca giúp tiểu đệ nghĩ cách."
Khó trách lại ăn mặc như vậy, thì ra là đổi nghề. Đại Lang cười: "Ca ca nói lời thật lòng, Ngũ Lang nghe xong chớ tức giận. Mọi người có lẽ là không dám tới cửa." Gia đình giàu có đều có thôn trang cung cấp thóc gạo, ở cửa hàng bên ngoài mua gạo thóc đa số đều là dân chúng nhỏ, như Trương Ngũ Lang là ác bá lưu manh nơi phố phường này đã có tiếng từ trước, nếu cân thiếu cũng không biết đi đâu kêu oan, không có ai tự nhiên dám đi trêu chọc hắn.
Trương Ngũ Lang cũng không tức giận, gãi đầu gãi tai nói: "Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy nhưng cũng không thể ép buộc người ta đến mua được." Lời này của hắn thực ra là có chút nói dối, ngày khai trương bọn họ chờ đến gần đóng cửa cũng không có ai đến mua nên cảm thấy là một dấu hiệu không tốt, bọn họ đành đi tiệm gạo cách vách bắt một ông lão, buộc người ta lại đây mua, kết quả làm ông lão sợ đến nỗi ngất đi, bọn họ còn phải đền thêm tiền thuốc men mới xong việc.
Đại Lang cũng không nghĩ ra ý hay gì để chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mọi người có thể thay đổi cái nhìn với hắn, đành an ủi nói: "Làm buôn bán không dễ dàng như vậy. Nếu không chắc cả đường đều là người buôn bán? Ngươi có suy nghĩ như vậy đã rất tiến bộ rồi, quan trọng nhất là phải buôn bán có tâm, danh dự là đầu tiên, mọi người từ từ nhận ra chắc chắn sẽ có người đến mua thôi."
Trương Ngũ Lang suy sụp một lúc, không biết nghĩ đến gì lại đột nhiên cao hứng, bỗng nhiên đập một phát lên bàn, vén tay áo lên cao, lớn tiếng nói: "Ca ca, có người tặng tiểu đệ hai con cá rất lớn mới đánh từ sông lên. Tiểu đệ lần trước ăn bữa tiệc nhà ca ca, vẫn luôn không có cơ hội đáp trả, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này đáp lễ. Ca ca chớ chối từ, tiểu đệ lập tức sai người đi thu thập sạch sẽ, làm phiền ca ca thay ta đi mời mấy người bá phụ, Tứ Lang lại đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ."
Đại Lang thấy hắn ngay lập tức đã quên văn nhã, khôi phục bộ dáng từ trước thì cuối cùng cũng cảm thấy bớt kì lạ, nhịn cười nói: "Ngũ Lang thứ lỗi, hôm nay không được rồi, ta còn có việc muốn làm, hôm nào ca ca làm ông chủ, mời ngươi cùng các huynh đệ uống rượu."
Trương Ngũ Lang lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, nghĩ thầm dù sao đã lộ tẩy, lại giả bộ thì giống như đàn bà phiền phức, hắn đơn giản vén tay áo lên càng cao, nhìn Đại Lang cười nói: "Tiểu đệ đã quen làm người thô lỗ, muốn học làm người văn nhã nhưng lại làm không tới, làm ca ca chê cười."
Đại Lang thấy hắn hào sảng như vậy thì ngược lại cảm thấy hắn đáng yêu, tự mình rót một ly trà cho hắn, cười nói: "Ngũ Lang chính là Ngũ Lang, học người văn nhã làm gì! Ca ca cũng không làm người văn nhã được."
Trương Ngũ Lang rất thích những lời này của hắn, vui mừng nói: "Ca ca chờ ta một lát." Nói xong nhấc chân chạy xa.
Đại Lang không biết hắn định làm gì, không kịp ngăn cản, cũng chỉ có thể ngồi chờ hắn trở về, một lát sau, Trương Ngũ Lang xách theo hai con cá chép sông khá to lại đây, nhét vào tay gã sai vặt Hà gia mà không cho cự tuyệt: "Cầm lấy, về nhà nấu cho bá mẫu, tẩu tẩu và các cháu ăn!"
Gã sai vặt nhìn ánh mắt Đại Lang, Đại Lang biết Trương Ngũ Lang là một người cực hào sảng nên cũng vui vẻ cảm tạ, mệnh gã sai vặt nhận lấy, Trương Ngũ Lang vui mừng không nói nên lời, tự mình đưa hắn đến đầu phố Phương Tự.
Đại Lang chưa đi xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Trương Ngũ Lang ngày xưa không phải rất thân thiết với Tứ Lang sao? Tại sao hắn buôn bán muốn xin ý kiến lại không đi tìm Tứ Lang mà nóng lòng tìm hắn? Hắn nhìn hai con cá to mọng, dù nhìn thế nào cũng đều thấy cổ quái.(P/s: Ổng không ngờ anh Trương crush em gái của ổng)
Đại Lang về tới nhà thì mệnh gã sai vặt đem hai con cá chép đến phòng bếp, lại kêu tiểu nha hoàn đi mời Mẫu Đơn đến để thương thảo chuyện mua đất.
Không lâu sau, tiếng ngọc bội va chạm vang lên, mành được vén lên, hương hoa sen nhàn nhạt theo gió mà đến, Mẫu Đơn cầm chiếc quạt tròn mẫu đơn có tay cầm bằng ngà voi mỉm cười bước vào. Đại Lang lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, thấy nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng lụa màu thông giản dị có đính những bông hoa hình thoi kết hợp với váy lụa sáu mảnh màu hồng đào, trên chân đi một đôi giày trầm hương, môi hồng răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
Nhìn muội muội nhà mình xinh đẹp như hoa, Đại Lang cảm thấy thật sự cảnh đẹp ý vui, cao hứng khen ngợi hai câu sau đó mới nói đến chuyện chính: "Ta đã hỏi thôn trang mà hôm qua bọn muội đi, quả nhiên không phải của phủ Ngụy vương mà là sản nghiệp của phủ Ninh Vương. Bởi vì sân cầu kia được dùng dầu trúc bôi trơn nên vô cùng trơn nhẵn, vì thế ở kinh thành cũng rất có tiếng, rất nhiều hậu duệ tôn thất quý tộc đều thích mượn để chơi cầu. Vậy nên muội không cần lo lắng, thích thì cứ mua đi."
Mẫu Đơn lập tức tính toán, những người này quả thực thích đến đó chơi cầu, đây là một cơ hội tốt đối với việc nàng sắp khai trương vườn hoa mẫu đơn. Chơi cầu, ngắm hoa, thư giãn, mua hoa, đúng là một quy trình. Nàng lập tức nói với Đại Lang: "Vậy bao giờ chúng ta đi xem?"
Đại Lang cười nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai chúng ta đi luôn."
Vào bữa cơm chiều, Hà Chí Trung thấy trên bàn đột nhiên nhiều thêm hai đĩa món ăn bằng cá thì cười nói: "Ai mà hiểu ta như vậy, biết hôm nay ta thích ăn cá?"
Đại Lang vội nói: "Hôm nay con đi chợ đông mua mỳ lạnh, gặp được Trương Ngũ Lang, hắn đưa đó ạ."
Hà Chí Trung gắp một đũa ăn, tinh tế nếm, cảm thấy vị thịt tươi ngọt thì cười nói: "Cá rất tươi. Vì sao hắn lại đột nhiên đưa tặng cá chép cho con?"
Đại Lang nói: "Đầu tiên là hỏi con cách buôn bán, sau đó nói muốn đáp lễ bữa tiệc lần trước, con nói có việc nên tặng cá cho nhà ta." Lại hỏi Tứ Lang: "Đệ có biết chuyện hắn mở tiệm gạo không? Vì sao đột nhiên lại đổi tính vậy?"
Tứ Lang cười nói: "Đương nhiên biết, lúc ấy đệ còn đi tặng lễ. Nghe nói là tuổi lớn, muốn thành gia, nữ nhi nhà trong sạch coi thường hắn, người nguyện ý cùng hắn thì hắn lại chướng mắt người ta nên mới quyết định thay đổi làm chuyện đứng đắn."
Hà Chí Trung lại gắp một đũa cá ăn rồi nói: "Hắn có ý nghĩ như vậy là rất tốt. Nhưng không biết tính hắn vốn dĩ quen nhàn tản, có thể kiên trì bao lâu."
Tứ Lang cười nói: "Chỉ sợ là có chút khó, hắn buôn bán không dễ. Vốn dĩ danh tiếng của hắn không tốt, người ta trốn hắn còn không kịp, sao lại tự đưa đến cửa." Ngay sau đó kể chuyện bọn họ ép người ta mua gạo, ngược lại dọa ngất người ta rồi phải bồi thường.
Nhị Lang lắc đầu cười nói: "Người như hắn thì mở tiệm gạo làm gì? Nếu thật sự muốn tiền đồ, không bằng đi tòng quân có khi còn tốt hơn."
Lục Lang cười nhạo nói: "Hắn muốn cưới vợ, tòng quân còn cưới vợ cái gì. Theo đệ thấy, nếu hắn thật sự muốn tìm một nghề nghiệp để nuôi gia đình, không bằng đi chọi gà. Trò này là thích hợp nhất với loại người như hắn."
Hà Chí Trung lập tức mắng: "Sao lại nói người ta như vậy? Chọi gà là nghề nghiệp cho người đàng hoàng sao? Ra ngoài cấm không được nói như vậy."
Lục Lang ỷ vào hắn là con trai út, bình thường mọi người đều không trách móc hắn nên phản bác nói: "Nhi tử xem thường hắn bao giờ? Bây giờ không phải có câu nói, sinh nhi tử không cần nhận biết chữ, chọi gà cưỡi ngựa thắng đọc sách sao? Nếu con mà không có nghề nghiệp thì con cũng phải đi làm nghề này. Không có nghề nào là kiếm tiền nhanh như vậy. Chúng ta cực khổ ra biển mua hàng, khó khăn lắm mới bình an trở về, còn muốn phí bao nhiêu nước miếng mới có thể bán đi, dãi nắng dầm mưa, còn không bằng người ta đánh cuộc vài lần."
Tức phụ của Ngũ Lang Trương thị nghe hắn nói lời này thì cảm thấy không có lợi với thai nhi trong bụng, rất sợ đứa bé trong bụng nghe được những lời này thì sẽ học theo cái xấu nên lập tức đứng dậy tránh ra. Mặt Hà Chí Trung cũng tối sầm xuống, Dương di nương đang đứng bên cạnh hầu hạ thấy thế thì vội nháy mắt ra hiệu, Lục Lang lúc này mới không tình nguyện câm miệng.
Hà Chí Trung hừ lạnh nói: "Sao ngươi không nói những kẻ chọi gà đấu đến táng gia bại sản phải cầm cố vợ con chứ? Nói những lời đó trước mặt bọn nhỏ cũng không sợ bọn nhỏ học hư. Người khác ta không quan tâm nhưng con cháu Hà gia ta, nếu ai dám đi làm mấy thứ không đứng đắn đó thì ta nhất định sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà! Một xu cũng đừng nghĩ được phân."
Lục Lang thấy ông thật sự tức giận thì không dám lại nhiều lời, chỉ phải rụt cổ ăn cơm. Hà Chí Trung vẫn còn thức giận, cảm thấy cá cũng không còn ngon nữa. Sầm phu nhân thấy thế thì yên lặng múc cho ông một chén canh gà, thấp giọng nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, ông gấp gáp gì chứ, cứ từ từ dạy là được."
Hà Chí Trung thở dài một hơi lại không thể nói ra cảm giác trong lòng. Lục Lang mới hơn hai mươi tuổi lại là đứa con trai nhỏ nhất, bình thường quan hệ với mấy ca ca khác cũng không thân cận, chỉ biết lấy lòng ông, còn hay gây chuyện, hiện giờ lại nảy sinh tâm tư này, sau khi ông chết chỉ sợ sẽ không có ngày lành.
Nghĩ đến đây, ông lại lo lắng nhìn về phía Mẫu Đơn đang gỡ xương cá cho Hà Thuần, ông thầm hạ quyết tâm, dù thế nào thì trước khi ông nhắm mắt nhất định phải tìm cho Mẫu Đơn một nơi quy túc thật tốt.
Mẫu Đơn đang vùi đầu gỡ xương cá cho cháu trai thì đột nhiên cảm giác Hà Chí Trung đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào nhìn Hà Chí Trung. Hà Chí Trung thấy nàng cười đáng yêu như vậy thì sự buồn bực trong lòng cũng giảm đi nhiều, ôn nhu nói: "Đan Nương ngày mai con muốn đi xem đất đúng không? Cha đi cùng các con."
Mẫu Đơn tất nhiên là đồng ý.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Sáng sớm ngày hôm sau Hà Chí Trung, Đại Lang cùng Mẫu Đơn cưỡi ngựa ra khỏi thành, thẳng đến bên cạnh kênh đào Hoàng Hà. Vòng qua thôn trang của Ninh Vương lại đi tiếp về phía trước khoảng chừng mười mấy dặm đường, mới vừa tới hai đầu bờ ruộng.
Đi vào một con đường mòn ở phía bên phải đường lớn khoảng chừng nửa dặm là một mảnh ruộng cạn khoảng một trăm mẫu. Xung quanh mảnh ruộng trồng cây liễu để ngăn cách, nếu muốn ngăn chặn người ngoài đi vào, chỉ cần trồng thêm cây củ ấu hoặc là cây tường vi vây cây liễu thành một bức tường là được. Một con sông nhỏ trong vắt chuyên dùng để tưới tiêu chảy ra từ kênh đào Hoàng Hà, uốn lượn theo hàng liễu bên trái chảy đến phương xa, nếu Mẫu Đơn muốn đào ao thì nguồn nước rất thuận tiện.
Đại Lang cảm thấy mảnh đất này là phù hợp nhất, Mẫu Đơn thì lại không quá vừa lòng vì địa hình quá bằng phẳng.
Trong các vườn hoa mẫu đơn hiện đại, bố cục quy tắc thường được áp dụng cho địa hình bằng phẳng, nghĩa là vườn hoa sẽ được chia thành các luống gieo trồng theo quy tắc, trong đó các giống hoa mẫu đơn khác nhau được trồng theo từng luống, tạo thành một tổng thể hình học gọn gàng. Cách sắp xếp này gọn gàng, thống nhất, tạo điều kiện thuận lợi cho việc so sánh, nghiên cứu giữa các giống, là hình thức bố trí tốt nhất cho vườn hoa mẫu đơn nhằm mục đích ngắm nhìn, sản xuất và bảo tồn nguồn giống.
Nhưng Mẫu Đơn cảm thấy trong thời đại này khi các khu vườn chú ý đến việc thay đổi cảnh quan khi di chuyển xung quanh, loại vườn thông thường này chắc chắn sẽ không phổ biến, nó chỉ có thể được sử dụng để bố trí các vườn để chuyên gieo trồng nhưng không thích hợp để những quý tộc này đi dạo vườn để ngắm hoa. Điều nàng muốn là một khu vườn với địa hình nhấp nhô, lấy hoa mẫu đơn làm chủ thể, được bố trí hài hòa với các loài hoa, cây cối, núi đá, tòa nhà và các yếu tố tự nhiên khác, sao cho nó có thể biến thành những khúc quanh và khung cảnh thay đổi theo từng bước chân tựa như một khu vườn nguyên thủy.
Đại Lang thấy Mẫu Đơn trầm mặc không nói thì có chút nóng nẩy: "Đan Nương, muội không ưng ý à?"
Hà Chí Trung cũng hỏi Mẫu Đơn: "Con muốn khu vườn như thế nào thì phải nói ra, đại ca con mới đi tìm được."
Mặt Mẫu Đơn đỏ lên, tưởng tượng là một chuyện nhưng thật sự bắt tay vào làm là một chuyện khác. Nàng biết Đại Lang có thể ở đây tìm được mảnh đất này đã là vô cùng không dễ dàng, hơn nữa cũng trách nàng trước đó chưa nói rõ ràng, bởi vậy cũng không nói thẳng nàng không vừa ý, chỉ cười nói: "Con cảm thấy mảnh đất này có chút nhỏ hơn nữa bằng phẳng quá nhưng thôi cứ nhìn xem xung quanh đã rồi tính."
Bán đất là một hộ quan lại họ Chu, vì chủ nhân nhà hắn phạm tội, bị biếm đi nhậm chức ở Lĩnh Nam còn chưa biết ngày về, lại cần tiền gấp để thu xếp nên mới muốn bán đất. Hôm nay mang Hà gia tới xem đất là lão tổng quản nhà hắn, nghe Mẫu Đơn nói như thế thì chẳng những không lo lắng ngược lại còn vui vẻ, cười nói: "Nếu tiểu nương tử không vừa ý vì mảnh đất này lớn quá thì đúng là tiểu nhân không có cách nhưng nếu là vì nó nhỏ thì thật ra có biện pháp giải quyết."
Mẫu Đơn nghe hắn nói như vậy thì hình như còn có chỗ tốt, vội nói: "Nghĩa là sao?"
Đại Lang cũng nói: "Nếu có mảnh nào tốt thì không cần cất giấu."
Lão tổng quản kia lại không chịu nói rõ, cười tủm tỉm dẫn đường đi về phía trước: "Mời vài vị đi cùng tiểu nhân." Dẫn mấy người đi qua mảnh ruộng cạn kia, xuyên qua cây liễu bên phải, đi vào bên cạnh sông nhỏ mới dừng lại, chỉ vào con sông đối diện cho mấy người Mẫu Đơn xem: "Thật ra bên kia con sông cũng là nhà tôi, ngay cả con sông này cũng là chủ nhân nhà tôi lúc trước nghĩ biện pháp chuyển hướng dòng chảy."
Lúc trước cách xa, ở giữa lại ngăn cách bởi hàng cây liễu nên Mẫu Đơn không thấy rõ, lúc này mới nhìn thấy con sông đối diện cũng gieo trồng cây liễu, cách khoảng hơn hai mươi trượng là một loạt tường trắng ngói đen giống như nhà của ai đó.
Hà Chí Trung mơ hồ hiểu rõ, lão tổng quản muốn bán luôn cả tòa nhà kia cho nhà mình. Dựa vào sự khôn khéo của người làm ăn, ông nhận ra nếu tính cả toà nhà và mảnh đất thì vừa hợp ý Mẫu Đơn nhưng chỉ sợ sẽ không rẻ. Ông mở miệng thử nói: "Đất bên này cũng không rộng, chắc cũng chỉ khoảng hai mươi mẫu đúng không? Đó là tòa nhà của nhà ai?"
Lão tổng quản hơi mỉm cười: "Cũng là chủ nhân của tôi. Vì lúc trước vị khách này chỉ nói cần mua đất trống mà không cần nhà cửa nên tôi không dẫn ngài ấy đi xem. Ngài có muốn đi xem không?" Dẫn mọi người đi xuống dưới, phía hạ du con sông dựng một cây cầu bằng gỗ tùng vô cùng đơn giản, chỉ có thể chứa hai người sóng vai đi qua.
Đại Lang muốn đỡ Hà Chí Trung, Hà Chí Trung lại xua tay: "Ta còn chưa đến nỗi phải đỡ, con đi đỡ Đan Nương." Nói xong thì nhấc áo choàng lên bước đi ổn định trên cầu. Đại Lang bất đắc dĩ, chỉ phải quay đầu lại đi dắt Mẫu Đơn, lại thấy Mẫu Đơn đã chạy lên cầu, làm mặt quỷ về phía hắn, hưng phấn đuổi theo Hà Chí Trung đang đi ở phía trước.
Đại Lang bật cười, lắc đầu, cùng Vũ Hà nói: "Đan Nương càng ngày càng giống trẻ con." Lão tổng quản kia rất giỏi về việc xem mặt đoán ý, chỉ giao tiếp một lát đã biết là phụ huynh mua sản nghiệp cho nữ nhi được sủng ái trong nhà, chỉ cần Mẫu Đơn hài lòng thì việc buôn bán này cũng sẽ thành. Lúc sau ông ta rất cẩn thận, cũng càng để ý đến sắc mặt Mẫu Đơn, hỏi gì đáp nấy.
Đám người Mẫu Đơn vừa qua cầu thì thấy một con đường thẳng tắp rộng khoảng hai trượng được lát đá cuội thông hướng cổng lớn tòa nhà kia. Hai bên đường trồng cây hòe cổ thụ che gần hết ánh nắng mặt trời, đứng dưới bóng cây có thể cảm nhận được làn gió lạnh phơ phất và tiếng ve kêu râm ran, thật sự rất dễ chịu.
Chỉ mới bước đi trên con đường này, Mẫu Đơn đã có ấn tượng tốt. Lão tổng quản tiến lên gõ cửa, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uể oải bước ra mở cửa, nhìn mấy người Mẫu Đơn một cái, biết là tới xem phòng thì cũng không nhiều lời, chỉ mở cửa rồi lách mình tránh đi.
Toà nhà có bốn dãy nhà hai lối vào, sảnh chính, hậu viện, phòng ngủ,...đều được chăm sóc tốt, nội thất nửa cũ nửa mới, kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên rèm cửa và các vật dụng khác lại rất cũ thậm chí trống rỗng, sơn trên cửa sổ và cửa ra vào cũng bị bong tróc hết. Mẫu Đơn thoạt nhìn có chút thất vọng, không khỏi nói thầm, tòa nhà này xem từ bên ngoài cũng không nhỏ, sao vào bên trong lại không lớn chứ?
Sau khi được lão tổng quản đồng ý, Hà Chí Trung đi khắp nơi xem xét chân tường, xà nhà, cây cột, cửa sổ, cửa ra vào thấy đều rất chắc chắn thì ông mới cảm thấy hơi hài lòng. Nhưng từ trước đến nay ông đã quen với việc làm ăn nên trên mặt không lộ ra gì, còn mặc kệ Mẫu Đơn đang lộ ra vẻ thất vọng.
Lão tổng quản vẫn luôn quan sát vẻ mặt Mẫu Đơn, thấy thế thì có chút nóng nẩy nên vội vàng dẫn Mẫu Đơn đến cách vách, cười nói: "Nếu ngài sợ nhỏ thì cách vách còn có một khu vườn rất lớn, bên trong cũng có nhà thuỷ tạ và lầu các."
Mắt Mẫu Đơn sáng lên, đi theo ông đi qua một cánh cửa hình trăng từ hành lang bên phải hậu viện. Phía sau cửa hình trăng là một khu vườn rộng chừng mười mẫu, bên trong đúng như lão tổng quản nói, có dòng suối, hồ sen, đình đài lầu các, núi giả hoa cỏ, mọi thứ đều có. Nhưng cũng giống như phía trước, có lẽ vì không có người chăm sóc nên không có sinh khí, cỏ dại mọc lên cao bằng nửa người, trong hồ sen, lá sen bị tàn úa từ năm trước cũng chưa được vớt lên, sờ lên lan can thì toàn bụi nhìn xám xịt, lớp sơn cũng bị bong tróc gần hết.
Tuy Mẫu Đơn thấy nơi này rách nát nhưng bố cục chỉnh thể lại không tồi. Tương lai có thể ngăn cách vườn này với nơi nàng ở, lấy nơi này làm chủ đạo rồi từ từ mở rộng ra là có thể xây dựng một khu vườn không tồi, còn một trăm mẫu đất bên con sông đối diện kia ngoại trừ có thể dùng để làm nơi gieo trồng cây mầm thì còn có thể trồng một số loài hoa cỏ khác, để tránh việc qua mùa ngắm hoa mẫu đơn sẽ không còn nơi hấp dẫn khách tới du ngoạn. Sau đó lại phân một ít đất để trồng thêm một số loại cây trồng và rau củ, chỉ cần quy hoạch hợp lý sẽ khiến khách nhân có cảm giác thú vui thôn dã.
Mẫu Đơn đang muốn mở miệng thì nghe thấy Hà Chí Trung không vui nói: "Tòa nhà này làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc trước chủ nhân nhà ngươi chưa bao giờ tới nơi này ở? Tại sao nó lại rách nát như vậy? Nhìn giống như quanh năm suốt tháng không có ai chăm sóc."
Biểu tình của lão quản gia có chút mất tự nhiên nhưng nhanh chóng trả lời: "Gia chủ năm trước đi Lĩnh Nam, tiểu nhân chuyên môn ở lại đây để xử lý sản nghiệp này. Bởi vì đã sớm muốn bán nên không ai đến ở, các việc vặt vãnh khác trong nhà cũng nhiều, người làm lại thiếu nên mới để thành tình trạng này nhưng thật ra nền móng vẫn còn đó, chỉ hơi tu sửa lại một chút là được. Các ngài xem, bố cục của khu vườn này rất đẹp, nó được thiết kế bởi danh gia, đá Thái Hồ này cũng phải tốn số tiền lớn để làm ra, hoa cỏ cũng quý báu, còn có cả mẫu đơn nhưng tiếc là không có ai xử lý nên nhìn mới hơi tồi tàn. Nếu các ngài vừa ý thì giá cả có thể thương lượng."
Lời này của ông ta mới nghe thì rất hợp lý nhưng Hà Chí Trung lại nghe ra chút kì quái, ông giả bộ không nhận ra hỏi: "Cả tòa nhà này và mảnh đất bên kia, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Lão quản gia đã tính toán từ trước, không chút do dự nói: "Chủ nhân nhà tôi là người phúc hậu cũng thực sự muốn bán gấp nên chỉ lấy sáu trăm sáu mươi sáu vạn tiền. Không nói cái khác, kể cả hòn đá này cũng tốn không ít tiền."
Mẫu Đơn có thể chấp nhận mức giá này nhưng Hà Chí Trung không cho nàng mở miệng. Giá cả như vậy chẳng những không cao, còn có chút rẻ, cho dù có muốn bán gấp thì cũng không tới phiên đến lượt nhà ông nhặt của hời, nghĩ như vậy, Hà Chí Trung càng cẩn thận: "Theo ta được biết, người muốn mua sản nghiệp ở chỗ này có rất nhiều, vườn này của nhà ngươi tốt như vậy, giá cũng không cao, các ngươi lại muốn bán từ lâu, vì sao vẫn luôn không thể bán đi?"
Ông dừng lại một chút, cười nói: "Sáu trăm sáu mươi sáu vạn tiền, vì sao nhất định phải con số này? Có nguyên nhân gì trong đó không? Còn có, nhà ai bán đất không phải bán hết? Ngươi lại tách mảnh đất bên sông ra bán, sẽ không sợ nơi này không bán được sao? Nếu muốn hoàn thành việc mua bán này thì hãy nói thật đi, nếu không ta cũng có thể hỏi thăm ra được."
Lão tổng quản cứ do dự mãi, cuối cùng mới chậm rãi nói ra.
Đại Lang hỏi thăm rõ ràng từng vấn đề xung quanh miếng đất kia, biết nó không có bất kì quan hệ gì với phủ Ngụy vương hoặc quận chúa Thanh Hoa thì rất cao hứng. Bởi vì hắn được giao việc đi mua đất cho Mẫu Đơn nên Hà Chí Trung miễn hắn đi cửa hàng làm việc, vừa lúc có thời gian nửa ngày, hắn hứng thú vòng qua cửa hàng mỳ lạnh ở chợ đông để chuẩn bị mua mỳ lạnh về nhà cho mấy người phụ nữ và bọn trẻ ăn.
Tiểu nhị vừa đóng gói xong hộp đồ ăn thì Đại Lang thấy Trương Ngũ Lang đang nhìn ngó xung quanh đi tới. Trương Ngũ Lang hôm nay mặc một chiếc áo bào ngắn màu trăng non, trên đầu không buộc đai lụa buộc trán, mà đội một chiếc mũ mỏng màu xanh một cách quy củ, tay áo cũng không xắn lên cao giống như ngày xưa mà cổ tay áo để bằng phẳng rũ xuống. Nhìn thiếu vài phần hung ác và thô lỗ, tăng thêm sự văn nhã. Đại Lang thầm thấy kỳ lạ, hắn tươi cười chào hỏi: "Ngũ Lang từ đâu tới đây?"
Trương Ngũ Lang có chút không được tự nhiên, chào hỏi Đại Lang rồi cười nói: "Tiểu đệ vừa mới nghe người ta nói ca ca đi về phía bên này nên cố ý tìm lại đây." Nhìn qua thấy trong tay gã sai vặt Hà gia đang cầm mấy hộp đồ ăn lớn thì cười khẽ: "Ca ca mua nhiều mỳ lạnh như thế này vội vàng muốn đưa về nhà sao?"
Đại Lang vì lần trước hắn giúp Mẫu Đơn lại không chịu nhận công, chỉ ăn một bữa tiệc rượu nhưng không nhận lễ vật mà Hà Chí Trung chuẩn bị, sau khi xong việc cũng không có yêu cầu gì thì ấn tượng đối với hắn cũng thay đổi. Trong giọng nói có chứa thân thiết và nhiệt tình: "Đúng vậy, hôm nay ta rảnh rỗi có thể về nhà sớm, nghĩ các nàng đều thích ăn nên cố ý vòng đến đây mua." Nói xong thì kêu gã sai vặt mang hộp thức ăn về nhà trước, sau đó kéo Trương Ngũ Lang vào tiệm mời hắn ăn mỳ lạnh.
Trương Ngũ Lang cũng không từ chối, thoải mái đi vào ăn cùng Đại Lang, hai người cũng chỉ nói chuyện phiếm về một vài việc kinh doanh trên thị trường. Đại Lang thấy cách nói chuyện và hành động của hắn tự nhiên lịch sự, văn nhã hơn rất nhiều thì khá tò mò, nói: "Ngũ Lang gần đây có chuyện gì vui à?"
Trương Ngũ Lang nghiêm mặt nói: "Nói đến chuyện này, tiểu đệ đang muốn thỉnh giáo ca ca, mong ca ca giúp một chút." Nói xong thì đứng dậy hành lễ với Đại Lang.
Đại Lang vội ngăn cản, cười nói: "Đừng vội khách khí như vậy, phàm là ta có thể giúp đỡ thì ta tuyệt đối không chối từ."
Trương Ngũ Lang âu sầu nói: "Mấy huynh đệ chúng ta nghĩ, suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng như thế này cũng không thể lâu dài, cho nên mới góp tiền mở một tiệm gạo. Nhưng lại không biết cách buôn bán, khai trương dễ dàng, kinh doanh khó, không ai tới mua gạo. Nhờ ca ca giúp tiểu đệ nghĩ cách."
Khó trách lại ăn mặc như vậy, thì ra là đổi nghề. Đại Lang cười: "Ca ca nói lời thật lòng, Ngũ Lang nghe xong chớ tức giận. Mọi người có lẽ là không dám tới cửa." Gia đình giàu có đều có thôn trang cung cấp thóc gạo, ở cửa hàng bên ngoài mua gạo thóc đa số đều là dân chúng nhỏ, như Trương Ngũ Lang là ác bá lưu manh nơi phố phường này đã có tiếng từ trước, nếu cân thiếu cũng không biết đi đâu kêu oan, không có ai tự nhiên dám đi trêu chọc hắn.
Trương Ngũ Lang cũng không tức giận, gãi đầu gãi tai nói: "Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy nhưng cũng không thể ép buộc người ta đến mua được." Lời này của hắn thực ra là có chút nói dối, ngày khai trương bọn họ chờ đến gần đóng cửa cũng không có ai đến mua nên cảm thấy là một dấu hiệu không tốt, bọn họ đành đi tiệm gạo cách vách bắt một ông lão, buộc người ta lại đây mua, kết quả làm ông lão sợ đến nỗi ngất đi, bọn họ còn phải đền thêm tiền thuốc men mới xong việc.
Đại Lang cũng không nghĩ ra ý hay gì để chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mọi người có thể thay đổi cái nhìn với hắn, đành an ủi nói: "Làm buôn bán không dễ dàng như vậy. Nếu không chắc cả đường đều là người buôn bán? Ngươi có suy nghĩ như vậy đã rất tiến bộ rồi, quan trọng nhất là phải buôn bán có tâm, danh dự là đầu tiên, mọi người từ từ nhận ra chắc chắn sẽ có người đến mua thôi."
Trương Ngũ Lang suy sụp một lúc, không biết nghĩ đến gì lại đột nhiên cao hứng, bỗng nhiên đập một phát lên bàn, vén tay áo lên cao, lớn tiếng nói: "Ca ca, có người tặng tiểu đệ hai con cá rất lớn mới đánh từ sông lên. Tiểu đệ lần trước ăn bữa tiệc nhà ca ca, vẫn luôn không có cơ hội đáp trả, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này đáp lễ. Ca ca chớ chối từ, tiểu đệ lập tức sai người đi thu thập sạch sẽ, làm phiền ca ca thay ta đi mời mấy người bá phụ, Tứ Lang lại đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ."
Đại Lang thấy hắn ngay lập tức đã quên văn nhã, khôi phục bộ dáng từ trước thì cuối cùng cũng cảm thấy bớt kì lạ, nhịn cười nói: "Ngũ Lang thứ lỗi, hôm nay không được rồi, ta còn có việc muốn làm, hôm nào ca ca làm ông chủ, mời ngươi cùng các huynh đệ uống rượu."
Trương Ngũ Lang lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, nghĩ thầm dù sao đã lộ tẩy, lại giả bộ thì giống như đàn bà phiền phức, hắn đơn giản vén tay áo lên càng cao, nhìn Đại Lang cười nói: "Tiểu đệ đã quen làm người thô lỗ, muốn học làm người văn nhã nhưng lại làm không tới, làm ca ca chê cười."
Đại Lang thấy hắn hào sảng như vậy thì ngược lại cảm thấy hắn đáng yêu, tự mình rót một ly trà cho hắn, cười nói: "Ngũ Lang chính là Ngũ Lang, học người văn nhã làm gì! Ca ca cũng không làm người văn nhã được."
Trương Ngũ Lang rất thích những lời này của hắn, vui mừng nói: "Ca ca chờ ta một lát." Nói xong nhấc chân chạy xa.
Đại Lang không biết hắn định làm gì, không kịp ngăn cản, cũng chỉ có thể ngồi chờ hắn trở về, một lát sau, Trương Ngũ Lang xách theo hai con cá chép sông khá to lại đây, nhét vào tay gã sai vặt Hà gia mà không cho cự tuyệt: "Cầm lấy, về nhà nấu cho bá mẫu, tẩu tẩu và các cháu ăn!"
Gã sai vặt nhìn ánh mắt Đại Lang, Đại Lang biết Trương Ngũ Lang là một người cực hào sảng nên cũng vui vẻ cảm tạ, mệnh gã sai vặt nhận lấy, Trương Ngũ Lang vui mừng không nói nên lời, tự mình đưa hắn đến đầu phố Phương Tự.
Đại Lang chưa đi xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Trương Ngũ Lang ngày xưa không phải rất thân thiết với Tứ Lang sao? Tại sao hắn buôn bán muốn xin ý kiến lại không đi tìm Tứ Lang mà nóng lòng tìm hắn? Hắn nhìn hai con cá to mọng, dù nhìn thế nào cũng đều thấy cổ quái.(P/s: Ổng không ngờ anh Trương crush em gái của ổng)
Đại Lang về tới nhà thì mệnh gã sai vặt đem hai con cá chép đến phòng bếp, lại kêu tiểu nha hoàn đi mời Mẫu Đơn đến để thương thảo chuyện mua đất.
Không lâu sau, tiếng ngọc bội va chạm vang lên, mành được vén lên, hương hoa sen nhàn nhạt theo gió mà đến, Mẫu Đơn cầm chiếc quạt tròn mẫu đơn có tay cầm bằng ngà voi mỉm cười bước vào. Đại Lang lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, thấy nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng lụa màu thông giản dị có đính những bông hoa hình thoi kết hợp với váy lụa sáu mảnh màu hồng đào, trên chân đi một đôi giày trầm hương, môi hồng răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
Nhìn muội muội nhà mình xinh đẹp như hoa, Đại Lang cảm thấy thật sự cảnh đẹp ý vui, cao hứng khen ngợi hai câu sau đó mới nói đến chuyện chính: "Ta đã hỏi thôn trang mà hôm qua bọn muội đi, quả nhiên không phải của phủ Ngụy vương mà là sản nghiệp của phủ Ninh Vương. Bởi vì sân cầu kia được dùng dầu trúc bôi trơn nên vô cùng trơn nhẵn, vì thế ở kinh thành cũng rất có tiếng, rất nhiều hậu duệ tôn thất quý tộc đều thích mượn để chơi cầu. Vậy nên muội không cần lo lắng, thích thì cứ mua đi."
Mẫu Đơn lập tức tính toán, những người này quả thực thích đến đó chơi cầu, đây là một cơ hội tốt đối với việc nàng sắp khai trương vườn hoa mẫu đơn. Chơi cầu, ngắm hoa, thư giãn, mua hoa, đúng là một quy trình. Nàng lập tức nói với Đại Lang: "Vậy bao giờ chúng ta đi xem?"
Đại Lang cười nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai chúng ta đi luôn."
Vào bữa cơm chiều, Hà Chí Trung thấy trên bàn đột nhiên nhiều thêm hai đĩa món ăn bằng cá thì cười nói: "Ai mà hiểu ta như vậy, biết hôm nay ta thích ăn cá?"
Đại Lang vội nói: "Hôm nay con đi chợ đông mua mỳ lạnh, gặp được Trương Ngũ Lang, hắn đưa đó ạ."
Hà Chí Trung gắp một đũa ăn, tinh tế nếm, cảm thấy vị thịt tươi ngọt thì cười nói: "Cá rất tươi. Vì sao hắn lại đột nhiên đưa tặng cá chép cho con?"
Đại Lang nói: "Đầu tiên là hỏi con cách buôn bán, sau đó nói muốn đáp lễ bữa tiệc lần trước, con nói có việc nên tặng cá cho nhà ta." Lại hỏi Tứ Lang: "Đệ có biết chuyện hắn mở tiệm gạo không? Vì sao đột nhiên lại đổi tính vậy?"
Tứ Lang cười nói: "Đương nhiên biết, lúc ấy đệ còn đi tặng lễ. Nghe nói là tuổi lớn, muốn thành gia, nữ nhi nhà trong sạch coi thường hắn, người nguyện ý cùng hắn thì hắn lại chướng mắt người ta nên mới quyết định thay đổi làm chuyện đứng đắn."
Hà Chí Trung lại gắp một đũa cá ăn rồi nói: "Hắn có ý nghĩ như vậy là rất tốt. Nhưng không biết tính hắn vốn dĩ quen nhàn tản, có thể kiên trì bao lâu."
Tứ Lang cười nói: "Chỉ sợ là có chút khó, hắn buôn bán không dễ. Vốn dĩ danh tiếng của hắn không tốt, người ta trốn hắn còn không kịp, sao lại tự đưa đến cửa." Ngay sau đó kể chuyện bọn họ ép người ta mua gạo, ngược lại dọa ngất người ta rồi phải bồi thường.
Nhị Lang lắc đầu cười nói: "Người như hắn thì mở tiệm gạo làm gì? Nếu thật sự muốn tiền đồ, không bằng đi tòng quân có khi còn tốt hơn."
Lục Lang cười nhạo nói: "Hắn muốn cưới vợ, tòng quân còn cưới vợ cái gì. Theo đệ thấy, nếu hắn thật sự muốn tìm một nghề nghiệp để nuôi gia đình, không bằng đi chọi gà. Trò này là thích hợp nhất với loại người như hắn."
Hà Chí Trung lập tức mắng: "Sao lại nói người ta như vậy? Chọi gà là nghề nghiệp cho người đàng hoàng sao? Ra ngoài cấm không được nói như vậy."
Lục Lang ỷ vào hắn là con trai út, bình thường mọi người đều không trách móc hắn nên phản bác nói: "Nhi tử xem thường hắn bao giờ? Bây giờ không phải có câu nói, sinh nhi tử không cần nhận biết chữ, chọi gà cưỡi ngựa thắng đọc sách sao? Nếu con mà không có nghề nghiệp thì con cũng phải đi làm nghề này. Không có nghề nào là kiếm tiền nhanh như vậy. Chúng ta cực khổ ra biển mua hàng, khó khăn lắm mới bình an trở về, còn muốn phí bao nhiêu nước miếng mới có thể bán đi, dãi nắng dầm mưa, còn không bằng người ta đánh cuộc vài lần."
Tức phụ của Ngũ Lang Trương thị nghe hắn nói lời này thì cảm thấy không có lợi với thai nhi trong bụng, rất sợ đứa bé trong bụng nghe được những lời này thì sẽ học theo cái xấu nên lập tức đứng dậy tránh ra. Mặt Hà Chí Trung cũng tối sầm xuống, Dương di nương đang đứng bên cạnh hầu hạ thấy thế thì vội nháy mắt ra hiệu, Lục Lang lúc này mới không tình nguyện câm miệng.
Hà Chí Trung hừ lạnh nói: "Sao ngươi không nói những kẻ chọi gà đấu đến táng gia bại sản phải cầm cố vợ con chứ? Nói những lời đó trước mặt bọn nhỏ cũng không sợ bọn nhỏ học hư. Người khác ta không quan tâm nhưng con cháu Hà gia ta, nếu ai dám đi làm mấy thứ không đứng đắn đó thì ta nhất định sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà! Một xu cũng đừng nghĩ được phân."
Lục Lang thấy ông thật sự tức giận thì không dám lại nhiều lời, chỉ phải rụt cổ ăn cơm. Hà Chí Trung vẫn còn thức giận, cảm thấy cá cũng không còn ngon nữa. Sầm phu nhân thấy thế thì yên lặng múc cho ông một chén canh gà, thấp giọng nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, ông gấp gáp gì chứ, cứ từ từ dạy là được."
Hà Chí Trung thở dài một hơi lại không thể nói ra cảm giác trong lòng. Lục Lang mới hơn hai mươi tuổi lại là đứa con trai nhỏ nhất, bình thường quan hệ với mấy ca ca khác cũng không thân cận, chỉ biết lấy lòng ông, còn hay gây chuyện, hiện giờ lại nảy sinh tâm tư này, sau khi ông chết chỉ sợ sẽ không có ngày lành.
Nghĩ đến đây, ông lại lo lắng nhìn về phía Mẫu Đơn đang gỡ xương cá cho Hà Thuần, ông thầm hạ quyết tâm, dù thế nào thì trước khi ông nhắm mắt nhất định phải tìm cho Mẫu Đơn một nơi quy túc thật tốt.
Mẫu Đơn đang vùi đầu gỡ xương cá cho cháu trai thì đột nhiên cảm giác Hà Chí Trung đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào nhìn Hà Chí Trung. Hà Chí Trung thấy nàng cười đáng yêu như vậy thì sự buồn bực trong lòng cũng giảm đi nhiều, ôn nhu nói: "Đan Nương ngày mai con muốn đi xem đất đúng không? Cha đi cùng các con."
Mẫu Đơn tất nhiên là đồng ý.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Sáng sớm ngày hôm sau Hà Chí Trung, Đại Lang cùng Mẫu Đơn cưỡi ngựa ra khỏi thành, thẳng đến bên cạnh kênh đào Hoàng Hà. Vòng qua thôn trang của Ninh Vương lại đi tiếp về phía trước khoảng chừng mười mấy dặm đường, mới vừa tới hai đầu bờ ruộng.
Đi vào một con đường mòn ở phía bên phải đường lớn khoảng chừng nửa dặm là một mảnh ruộng cạn khoảng một trăm mẫu. Xung quanh mảnh ruộng trồng cây liễu để ngăn cách, nếu muốn ngăn chặn người ngoài đi vào, chỉ cần trồng thêm cây củ ấu hoặc là cây tường vi vây cây liễu thành một bức tường là được. Một con sông nhỏ trong vắt chuyên dùng để tưới tiêu chảy ra từ kênh đào Hoàng Hà, uốn lượn theo hàng liễu bên trái chảy đến phương xa, nếu Mẫu Đơn muốn đào ao thì nguồn nước rất thuận tiện.
Đại Lang cảm thấy mảnh đất này là phù hợp nhất, Mẫu Đơn thì lại không quá vừa lòng vì địa hình quá bằng phẳng.
Trong các vườn hoa mẫu đơn hiện đại, bố cục quy tắc thường được áp dụng cho địa hình bằng phẳng, nghĩa là vườn hoa sẽ được chia thành các luống gieo trồng theo quy tắc, trong đó các giống hoa mẫu đơn khác nhau được trồng theo từng luống, tạo thành một tổng thể hình học gọn gàng. Cách sắp xếp này gọn gàng, thống nhất, tạo điều kiện thuận lợi cho việc so sánh, nghiên cứu giữa các giống, là hình thức bố trí tốt nhất cho vườn hoa mẫu đơn nhằm mục đích ngắm nhìn, sản xuất và bảo tồn nguồn giống.
Nhưng Mẫu Đơn cảm thấy trong thời đại này khi các khu vườn chú ý đến việc thay đổi cảnh quan khi di chuyển xung quanh, loại vườn thông thường này chắc chắn sẽ không phổ biến, nó chỉ có thể được sử dụng để bố trí các vườn để chuyên gieo trồng nhưng không thích hợp để những quý tộc này đi dạo vườn để ngắm hoa. Điều nàng muốn là một khu vườn với địa hình nhấp nhô, lấy hoa mẫu đơn làm chủ thể, được bố trí hài hòa với các loài hoa, cây cối, núi đá, tòa nhà và các yếu tố tự nhiên khác, sao cho nó có thể biến thành những khúc quanh và khung cảnh thay đổi theo từng bước chân tựa như một khu vườn nguyên thủy.
Đại Lang thấy Mẫu Đơn trầm mặc không nói thì có chút nóng nẩy: "Đan Nương, muội không ưng ý à?"
Hà Chí Trung cũng hỏi Mẫu Đơn: "Con muốn khu vườn như thế nào thì phải nói ra, đại ca con mới đi tìm được."
Mặt Mẫu Đơn đỏ lên, tưởng tượng là một chuyện nhưng thật sự bắt tay vào làm là một chuyện khác. Nàng biết Đại Lang có thể ở đây tìm được mảnh đất này đã là vô cùng không dễ dàng, hơn nữa cũng trách nàng trước đó chưa nói rõ ràng, bởi vậy cũng không nói thẳng nàng không vừa ý, chỉ cười nói: "Con cảm thấy mảnh đất này có chút nhỏ hơn nữa bằng phẳng quá nhưng thôi cứ nhìn xem xung quanh đã rồi tính."
Bán đất là một hộ quan lại họ Chu, vì chủ nhân nhà hắn phạm tội, bị biếm đi nhậm chức ở Lĩnh Nam còn chưa biết ngày về, lại cần tiền gấp để thu xếp nên mới muốn bán đất. Hôm nay mang Hà gia tới xem đất là lão tổng quản nhà hắn, nghe Mẫu Đơn nói như thế thì chẳng những không lo lắng ngược lại còn vui vẻ, cười nói: "Nếu tiểu nương tử không vừa ý vì mảnh đất này lớn quá thì đúng là tiểu nhân không có cách nhưng nếu là vì nó nhỏ thì thật ra có biện pháp giải quyết."
Mẫu Đơn nghe hắn nói như vậy thì hình như còn có chỗ tốt, vội nói: "Nghĩa là sao?"
Đại Lang cũng nói: "Nếu có mảnh nào tốt thì không cần cất giấu."
Lão tổng quản kia lại không chịu nói rõ, cười tủm tỉm dẫn đường đi về phía trước: "Mời vài vị đi cùng tiểu nhân." Dẫn mấy người đi qua mảnh ruộng cạn kia, xuyên qua cây liễu bên phải, đi vào bên cạnh sông nhỏ mới dừng lại, chỉ vào con sông đối diện cho mấy người Mẫu Đơn xem: "Thật ra bên kia con sông cũng là nhà tôi, ngay cả con sông này cũng là chủ nhân nhà tôi lúc trước nghĩ biện pháp chuyển hướng dòng chảy."
Lúc trước cách xa, ở giữa lại ngăn cách bởi hàng cây liễu nên Mẫu Đơn không thấy rõ, lúc này mới nhìn thấy con sông đối diện cũng gieo trồng cây liễu, cách khoảng hơn hai mươi trượng là một loạt tường trắng ngói đen giống như nhà của ai đó.
Hà Chí Trung mơ hồ hiểu rõ, lão tổng quản muốn bán luôn cả tòa nhà kia cho nhà mình. Dựa vào sự khôn khéo của người làm ăn, ông nhận ra nếu tính cả toà nhà và mảnh đất thì vừa hợp ý Mẫu Đơn nhưng chỉ sợ sẽ không rẻ. Ông mở miệng thử nói: "Đất bên này cũng không rộng, chắc cũng chỉ khoảng hai mươi mẫu đúng không? Đó là tòa nhà của nhà ai?"
Lão tổng quản hơi mỉm cười: "Cũng là chủ nhân của tôi. Vì lúc trước vị khách này chỉ nói cần mua đất trống mà không cần nhà cửa nên tôi không dẫn ngài ấy đi xem. Ngài có muốn đi xem không?" Dẫn mọi người đi xuống dưới, phía hạ du con sông dựng một cây cầu bằng gỗ tùng vô cùng đơn giản, chỉ có thể chứa hai người sóng vai đi qua.
Đại Lang muốn đỡ Hà Chí Trung, Hà Chí Trung lại xua tay: "Ta còn chưa đến nỗi phải đỡ, con đi đỡ Đan Nương." Nói xong thì nhấc áo choàng lên bước đi ổn định trên cầu. Đại Lang bất đắc dĩ, chỉ phải quay đầu lại đi dắt Mẫu Đơn, lại thấy Mẫu Đơn đã chạy lên cầu, làm mặt quỷ về phía hắn, hưng phấn đuổi theo Hà Chí Trung đang đi ở phía trước.
Đại Lang bật cười, lắc đầu, cùng Vũ Hà nói: "Đan Nương càng ngày càng giống trẻ con." Lão tổng quản kia rất giỏi về việc xem mặt đoán ý, chỉ giao tiếp một lát đã biết là phụ huynh mua sản nghiệp cho nữ nhi được sủng ái trong nhà, chỉ cần Mẫu Đơn hài lòng thì việc buôn bán này cũng sẽ thành. Lúc sau ông ta rất cẩn thận, cũng càng để ý đến sắc mặt Mẫu Đơn, hỏi gì đáp nấy.
Đám người Mẫu Đơn vừa qua cầu thì thấy một con đường thẳng tắp rộng khoảng hai trượng được lát đá cuội thông hướng cổng lớn tòa nhà kia. Hai bên đường trồng cây hòe cổ thụ che gần hết ánh nắng mặt trời, đứng dưới bóng cây có thể cảm nhận được làn gió lạnh phơ phất và tiếng ve kêu râm ran, thật sự rất dễ chịu.
Chỉ mới bước đi trên con đường này, Mẫu Đơn đã có ấn tượng tốt. Lão tổng quản tiến lên gõ cửa, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uể oải bước ra mở cửa, nhìn mấy người Mẫu Đơn một cái, biết là tới xem phòng thì cũng không nhiều lời, chỉ mở cửa rồi lách mình tránh đi.
Toà nhà có bốn dãy nhà hai lối vào, sảnh chính, hậu viện, phòng ngủ,...đều được chăm sóc tốt, nội thất nửa cũ nửa mới, kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên rèm cửa và các vật dụng khác lại rất cũ thậm chí trống rỗng, sơn trên cửa sổ và cửa ra vào cũng bị bong tróc hết. Mẫu Đơn thoạt nhìn có chút thất vọng, không khỏi nói thầm, tòa nhà này xem từ bên ngoài cũng không nhỏ, sao vào bên trong lại không lớn chứ?
Sau khi được lão tổng quản đồng ý, Hà Chí Trung đi khắp nơi xem xét chân tường, xà nhà, cây cột, cửa sổ, cửa ra vào thấy đều rất chắc chắn thì ông mới cảm thấy hơi hài lòng. Nhưng từ trước đến nay ông đã quen với việc làm ăn nên trên mặt không lộ ra gì, còn mặc kệ Mẫu Đơn đang lộ ra vẻ thất vọng.
Lão tổng quản vẫn luôn quan sát vẻ mặt Mẫu Đơn, thấy thế thì có chút nóng nẩy nên vội vàng dẫn Mẫu Đơn đến cách vách, cười nói: "Nếu ngài sợ nhỏ thì cách vách còn có một khu vườn rất lớn, bên trong cũng có nhà thuỷ tạ và lầu các."
Mắt Mẫu Đơn sáng lên, đi theo ông đi qua một cánh cửa hình trăng từ hành lang bên phải hậu viện. Phía sau cửa hình trăng là một khu vườn rộng chừng mười mẫu, bên trong đúng như lão tổng quản nói, có dòng suối, hồ sen, đình đài lầu các, núi giả hoa cỏ, mọi thứ đều có. Nhưng cũng giống như phía trước, có lẽ vì không có người chăm sóc nên không có sinh khí, cỏ dại mọc lên cao bằng nửa người, trong hồ sen, lá sen bị tàn úa từ năm trước cũng chưa được vớt lên, sờ lên lan can thì toàn bụi nhìn xám xịt, lớp sơn cũng bị bong tróc gần hết.
Tuy Mẫu Đơn thấy nơi này rách nát nhưng bố cục chỉnh thể lại không tồi. Tương lai có thể ngăn cách vườn này với nơi nàng ở, lấy nơi này làm chủ đạo rồi từ từ mở rộng ra là có thể xây dựng một khu vườn không tồi, còn một trăm mẫu đất bên con sông đối diện kia ngoại trừ có thể dùng để làm nơi gieo trồng cây mầm thì còn có thể trồng một số loài hoa cỏ khác, để tránh việc qua mùa ngắm hoa mẫu đơn sẽ không còn nơi hấp dẫn khách tới du ngoạn. Sau đó lại phân một ít đất để trồng thêm một số loại cây trồng và rau củ, chỉ cần quy hoạch hợp lý sẽ khiến khách nhân có cảm giác thú vui thôn dã.
Mẫu Đơn đang muốn mở miệng thì nghe thấy Hà Chí Trung không vui nói: "Tòa nhà này làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc trước chủ nhân nhà ngươi chưa bao giờ tới nơi này ở? Tại sao nó lại rách nát như vậy? Nhìn giống như quanh năm suốt tháng không có ai chăm sóc."
Biểu tình của lão quản gia có chút mất tự nhiên nhưng nhanh chóng trả lời: "Gia chủ năm trước đi Lĩnh Nam, tiểu nhân chuyên môn ở lại đây để xử lý sản nghiệp này. Bởi vì đã sớm muốn bán nên không ai đến ở, các việc vặt vãnh khác trong nhà cũng nhiều, người làm lại thiếu nên mới để thành tình trạng này nhưng thật ra nền móng vẫn còn đó, chỉ hơi tu sửa lại một chút là được. Các ngài xem, bố cục của khu vườn này rất đẹp, nó được thiết kế bởi danh gia, đá Thái Hồ này cũng phải tốn số tiền lớn để làm ra, hoa cỏ cũng quý báu, còn có cả mẫu đơn nhưng tiếc là không có ai xử lý nên nhìn mới hơi tồi tàn. Nếu các ngài vừa ý thì giá cả có thể thương lượng."
Lời này của ông ta mới nghe thì rất hợp lý nhưng Hà Chí Trung lại nghe ra chút kì quái, ông giả bộ không nhận ra hỏi: "Cả tòa nhà này và mảnh đất bên kia, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Lão quản gia đã tính toán từ trước, không chút do dự nói: "Chủ nhân nhà tôi là người phúc hậu cũng thực sự muốn bán gấp nên chỉ lấy sáu trăm sáu mươi sáu vạn tiền. Không nói cái khác, kể cả hòn đá này cũng tốn không ít tiền."
Mẫu Đơn có thể chấp nhận mức giá này nhưng Hà Chí Trung không cho nàng mở miệng. Giá cả như vậy chẳng những không cao, còn có chút rẻ, cho dù có muốn bán gấp thì cũng không tới phiên đến lượt nhà ông nhặt của hời, nghĩ như vậy, Hà Chí Trung càng cẩn thận: "Theo ta được biết, người muốn mua sản nghiệp ở chỗ này có rất nhiều, vườn này của nhà ngươi tốt như vậy, giá cũng không cao, các ngươi lại muốn bán từ lâu, vì sao vẫn luôn không thể bán đi?"
Ông dừng lại một chút, cười nói: "Sáu trăm sáu mươi sáu vạn tiền, vì sao nhất định phải con số này? Có nguyên nhân gì trong đó không? Còn có, nhà ai bán đất không phải bán hết? Ngươi lại tách mảnh đất bên sông ra bán, sẽ không sợ nơi này không bán được sao? Nếu muốn hoàn thành việc mua bán này thì hãy nói thật đi, nếu không ta cũng có thể hỏi thăm ra được."
Lão tổng quản cứ do dự mãi, cuối cùng mới chậm rãi nói ra.
/95
|