Quay Đầu

Chương 67 - Chương 67

/91


Nhìn Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn thân mật, người phụ nữ kia giống như bị đả kích: “Anh, anh lại có thể không nhớ rõ em…”

Nhan Duệ trả lời giống như là chuyện tất nhiên: “Tôi cần nhớ cô sao? Đời này phụ nữ tôi nhớ không nhiều lắm, có ba người, mẹ tôi em gái tôi và vợ tôi.”

Ngược lại Ninh Vi Nhàn lại cảm thấy buồn cười, những người phụ nữ ở bên ngoài của Nhan Duệ, không ai không là mỹ nữ, nhưng anh lại có thể không nhớ được một người sao? Đủ để thấy người này phụ bạc như thế nào.

Cô có thể thoát ra được, không phải may mắn quá sao?

“Sao anh lại có thể như vậy, anh có biết hay không em vì anh ---”

Nhan Duệ lạnh nhạt cắt đứt lời người phụ nữ nói: “Tôi đã từng hứa hẹn gì với cô sao?” Anh vẫn chưa già đến mức ngu ngốc, đời này trừ Ninh Vi Nhàn, anh không hứa hẹn với bất kỳ người phụ nữ nào.

Chắng qua là anh cho cô vô số lời hứa hẹn, nhưng đến cuối cùng, cho đến tận bây giờ cũng không có thực hiện. Lời hứa sẽ không thể quay trở lại, huống chi anh không biết người phụ nữ này chứ?

Người phụ nữ kinh ngạc, sau đó lùi lại mấy bước, cắn cắn đôi môi, đôi môi đánh son run run, giống như còn muốn nói cái gì đó, nhưng Nhan Duệ không kiên nhẫn khoát tay một cái: “Nếu như cô không đi, đừng trách tôi gọi bảo vệ đuổi cô.”

Cân nhắc kĩ lưỡng, người phụ nữ yên lặng nhìn Nhan Duệ một cái, xoay người rời đi. Cô ta còn muốn tồn tại, còn cần quyến rũ đàn ông để duy trì những ngày sống xa xỉ, nếu như bị Nhan Duệ đuổi, cô ta không thể lăn lộn ở bên ngoài được nữa.

Ninh Vi Nhàn nhìn người phụ nữ đi ngày càng xa, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy thức ăn Nhan Duệ đưa đến miệng cô, bưng nước trái cây trong mâm uống một ngụm.

Bụng đột nhiên đau, cô hít vào một hơi, Nhan Duệ khẩn trương vội vàng để cái mâm xuống, đưa tay muốn sờ, nhưng nghĩ đến cô luôn chống đối anh, bàn tay giơ lên, cũng không dám động, chỉ dám hỏi: “Vi Nhàn, Vi Nhàn em làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Ninh Vi Nhàn lắc đầu, lộ ra nụ cười khó có được với anh: “Nó đá tôi.”

Nhan Duệ kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp. Khoảng mười giây sau, anh mới hoàn hồn, lắp bắp chỉ vào bụng Ninh Vi Nhàn: “Đá! Em, em nói là ----”

“Ừ.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười. “ Nó đá tôi.” Tay cô nhẹ nhàng vuốt bụng, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đứa bé thứ nhất cô không có chú ý đến mà mất đi, giờ đây, vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Cuộc sống của cô giống như một mớ hỗn độn quấn chân cô trong đó, cô không cách nào có thể tránh thoát, luẩn quẩn trong ngõ cụt không ra được, giống như cuộc sống không có điểm cuối, cuộc đời cô vượt qua như vậy.

Trống rỗng, nhẹ nhàng, cô đơn, lẻ loi.

Ngày qua ngày,

/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status