Hoàng Phủ Dật cười cười, “Cẩn thận lời nói của mình.”
“. . . . . .” Mặc dù sắc mặt đã thay đổi mấy lần, nhưng dù sao hiện giờ đã tránh được một kiếp, Trình Tuyết Y vẫn tiếp tục giả đáng thương, hy vọng dáng vẻ ‘lê hoa đái vũ’* của mình có thể làm hắn thương xót.
*lê hoa đái vũ: hoa lê đọng nước mưa, tả cảnh khóc xinh đẹp của người con gái.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Đóa Đóa đã không còn vẽ vòng tròn nữa, tiếp tục xem sách của nàng.
Chẳng những thế nàng còn xem vô cùng nhập tâm, sách trong tay cũng không còn mấy trang nữa sẽ hết rồi.
Hoàng Phủ Dật cười cười, ngồi xuống, cũng không ngăn cản Trình Tuyết Y giả vờ đáng thương với hắn.
Trình Tuyết Y mừng thầm, lại tiếp tục tiến bước, cũng không còn giả vờ thản nhiên, hất mặt như lúc trước nữa, mà là giả vờ mềm yếu khóc thút thít nghẹn ngào, chỉ sợ hắn không nhìn rõ dáng vẻ mình hiện giờ.
Đại khái đợi khoảng một nén nhang, cuối cùng Đóa Đóa cũng xem xong sách trong tay, giống như thật thỏa mãn mà đứng lên vận động một chút.
Hoàng Phủ Dật cũng đứng lên, chuẩn bị đưa thê tử về nhà.
Có điều vào trước khi hắn đi còn để lại một câu ——
“Tốn đồ trang điểm của ngươi rồi.”
“. . . . . .” Trình Tuyết Y vội vàng vọt tới trước gương đồng, thì đối diện với lớp trang điểm trên khuôn mặt mình đã dính lại thành một khối, thật giống như mặt quỷ.
“A ——”
Nghe tiếng thét chói tai ấy, Đóa Đóa đã ra cửa cũng không khỏi sửng sốt, “Gì vậy?”
Hoàng Phủ Dật cười ôm thắt lưng nàng, “Chắc là tự nàng ta thấy bộ dạng mình quá xấu xí đó mà.”
“. . . . . .”
Sau sự kiện này, ba ngày liền Mạc Lương Ngôn đều không có tin tức, trong cung cũng khôi phục lại yên bình trước kia.
Nhưng ngày thứ tư lúc lâm triều, hắn lại chạy đến Đông cung, muốn gặp Đóa Đóa.
“. . . . . . Biểu ca.”
Thời gian này Hoàng Phủ Dật đương nhiên là không ở đây, vì thế Đóa Đóa gặp hắn trong hoa viên, bên cạnh ngoại trừ Cửu Vương gia, còn có n thị vệ giả vờ đang làm việc.
“Hiểu Hiểu,” Mạc Lương Ngôn đè thấp giọng, “Trong cung này ta có tai mắt.”
“. . . . . .” Đóa Đóa sửng sốt, không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói với nàng chuyện này.
Mạc Lương Ngôn như là do dự một chút, sau đó lên tiếng, “Nghe nói hai người chia ra ở hai nơi.”
Đóa Đóa có chút không vui, “Biểu ca, đề tài này hình như không quá thích hợp rồi?”
“Không phải ta muốn mạo phạm muội,” Mạc Lương Ngôn giải thích, “Khi hỏi muội vấn đề này, ta chỉ là xem muội như muội muội, chỉ là muốn quan tâm muội mà thôi.”
“. . . . . .” Đóa Đóa không hé răng.
Vấn đề này nếu là những người thân cận khác cũng không có vấn đề gì.
“. . . . . .” Mặc dù sắc mặt đã thay đổi mấy lần, nhưng dù sao hiện giờ đã tránh được một kiếp, Trình Tuyết Y vẫn tiếp tục giả đáng thương, hy vọng dáng vẻ ‘lê hoa đái vũ’* của mình có thể làm hắn thương xót.
*lê hoa đái vũ: hoa lê đọng nước mưa, tả cảnh khóc xinh đẹp của người con gái.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Đóa Đóa đã không còn vẽ vòng tròn nữa, tiếp tục xem sách của nàng.
Chẳng những thế nàng còn xem vô cùng nhập tâm, sách trong tay cũng không còn mấy trang nữa sẽ hết rồi.
Hoàng Phủ Dật cười cười, ngồi xuống, cũng không ngăn cản Trình Tuyết Y giả vờ đáng thương với hắn.
Trình Tuyết Y mừng thầm, lại tiếp tục tiến bước, cũng không còn giả vờ thản nhiên, hất mặt như lúc trước nữa, mà là giả vờ mềm yếu khóc thút thít nghẹn ngào, chỉ sợ hắn không nhìn rõ dáng vẻ mình hiện giờ.
Đại khái đợi khoảng một nén nhang, cuối cùng Đóa Đóa cũng xem xong sách trong tay, giống như thật thỏa mãn mà đứng lên vận động một chút.
Hoàng Phủ Dật cũng đứng lên, chuẩn bị đưa thê tử về nhà.
Có điều vào trước khi hắn đi còn để lại một câu ——
“Tốn đồ trang điểm của ngươi rồi.”
“. . . . . .” Trình Tuyết Y vội vàng vọt tới trước gương đồng, thì đối diện với lớp trang điểm trên khuôn mặt mình đã dính lại thành một khối, thật giống như mặt quỷ.
“A ——”
Nghe tiếng thét chói tai ấy, Đóa Đóa đã ra cửa cũng không khỏi sửng sốt, “Gì vậy?”
Hoàng Phủ Dật cười ôm thắt lưng nàng, “Chắc là tự nàng ta thấy bộ dạng mình quá xấu xí đó mà.”
“. . . . . .”
Sau sự kiện này, ba ngày liền Mạc Lương Ngôn đều không có tin tức, trong cung cũng khôi phục lại yên bình trước kia.
Nhưng ngày thứ tư lúc lâm triều, hắn lại chạy đến Đông cung, muốn gặp Đóa Đóa.
“. . . . . . Biểu ca.”
Thời gian này Hoàng Phủ Dật đương nhiên là không ở đây, vì thế Đóa Đóa gặp hắn trong hoa viên, bên cạnh ngoại trừ Cửu Vương gia, còn có n thị vệ giả vờ đang làm việc.
“Hiểu Hiểu,” Mạc Lương Ngôn đè thấp giọng, “Trong cung này ta có tai mắt.”
“. . . . . .” Đóa Đóa sửng sốt, không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói với nàng chuyện này.
Mạc Lương Ngôn như là do dự một chút, sau đó lên tiếng, “Nghe nói hai người chia ra ở hai nơi.”
Đóa Đóa có chút không vui, “Biểu ca, đề tài này hình như không quá thích hợp rồi?”
“Không phải ta muốn mạo phạm muội,” Mạc Lương Ngôn giải thích, “Khi hỏi muội vấn đề này, ta chỉ là xem muội như muội muội, chỉ là muốn quan tâm muội mà thôi.”
“. . . . . .” Đóa Đóa không hé răng.
Vấn đề này nếu là những người thân cận khác cũng không có vấn đề gì.
/308
|