Quan Thần

Chương 2177: Sự thành

/2185


Vào thời khắc Lục Nho xuất hiện, ánh mắt của Chương Quốc Vĩ tự nhiên không tự chủ được co rút lại

Lục Nho biết rõ rằng, đại hội sắp bắt đầu ở quận Hạ Mã, cũng biết Hạ Tưởng giờ đây đang ở quận Hạ Mã, anh ta vẫn án binh bất động, vờ như không biết đến sự xuất hiện của Hạ Tưởng, cũng là hành động rất bình thường. Hạ Tưởng vốn dĩ hành động rất khiêm tốn, cố ý tránh tiếp xúc với các lãnh đạo thành phố, điều cần nhất bây giờ là giữ một thái độ ôn hòa.

Có rất nhiều việc mà chỉ có tôi biết, anh biết, nhưng nếu anh không nói, tôi không nói, thì coi như chưa hề xảy ra.

Cũng đúng, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lục Nho không cùng một chiến tuyến, Hạ Tưởng cũng không muốn lộ rõ thân phận thì Lục Nho hà cớ gì phải nhiệt tình đón tiếp.

Nhưng việc của bà Vương cũng chỉ mới xảy ra, Lục Nho cũng là không mời mà đến. Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Lục Nho không quan tâm đến động tĩnh ở quận Hạ Mã, nhưng thực ra thì ông ta luôn từng giây từng phút lắng nghe động tĩnh ở đó.

Chương Quốc Vĩ bước lên phía trước, gật đầu nói:

- Bí thư Lục đến rồi đấy à.

Lục Nho lạnh lùng đáp:

- Quốc Vĩ, anh thường ngày chẳng phải có thói quen ngủ sớm sao? Tôi thì không đến nửa đêm không thể nào ngủ được.

Câu nói này nghe qua thì dường như chẳng có ý gì, thực ra có ngụ ý đả kích Chương Quốc Vĩ sớm đã toan tính sự việc ngày hôm nay, chắc chắn là không ngủ được, chính là đang chờ tình thế phát triển.

Sắc mặt Chương Quốc Vĩ không hề thay đổi, nói:

- Khéo quá, hôm nay tôi lại đang có văn kiện cần nghiên cứu, bận quá, quên mất cả thói quen thường ngày.

- Ồ...

Lục Nho thuận miệng ồ lên một tiếng, rồi không nói đến chủ đề ngủ nghỉ với Chương Quốc Vĩ nữa mà quay sang hỏi:

- Quốc Vĩ, anh đến trước tôi một bước, thử nói xem tình hình thế nào rồi

Chương Quốc Vĩ quay người, hướng về phía Phòng Chu Tự nói:

- Sự việc lần này do đồng chí Phòng Chu Tự gây nên, để cho anh ấy báo cáo là được rồi. Đồng chí Phòng Chu Tự, anh nói xem sao.

Phòng Chu Tự thường ngày quen diễu võ dương oai rồi, nhưng giờ đây khi đối mặt với người đứng đầu thành phố, đứng đầu quận, à đúng rồi, còn có khách là Đường Thiên Vân từ nơi khác đến nữa thì lòng thấp thỏm không yên, không biết làm thế nào mở miệng. Anh ta không ngốc, biết rằng giờ đây chỉ cần nói sai một câu là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhẹ thì cũng phải làm con cừu nhận tội thay, còn nặng thì anh ta không biết làm thế nào để xong việc.

Phòng Chu Tự luống cuống mất bình tĩnh, cũng biết rằng lúc này không nên nhìn Ngụy Kỳ Tài, nhưng không kiềm chế được nhìn Ngụy Kỳ Tài mấy lần, hi vọng y có thể ám hiệu gợi ý cho điều gì đấy.

Ngụy Kỳ Tài tức giận không chịu được, có Lục Nho, Chương Quốc Vĩ, còn có cả Từ Chí Cường ở đây, thì làm gì đến lượt y nói ở đây. Hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc tỏ thái độ. Chương Quốc Vĩ ở ngay bên cạnh, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn y không buông tha, y nào dám dở chút thủ đoạn gì.

Chương Quốc Vĩ trong lòng rõ như tỏ, đợi một lúc thấy Phòng Chu Tự ấp úng không nói ra lời bèn nói:

- Không sao, không sợ, có sao nói vậy, chỉ cần nói đúng sự thật thì không ai truy cứu trách nhiệm của anh cả, anh cũng là người thi hành công vụ...

Ngụy Kỳ Tài trong lòng rất khó chịu, cực kì không vừa lòng về sự dẫn dắt vấn đề của Chương Quốc Vĩ, nhưng ở đó còn có các quan chức lãnh đạo khác, địa vị của y lại thấp. Đáng tức nhất là Từ Chí Cường mãi vẫn không chịu nói gì làm y không thể nào qua mặt Từ Chí Cường.

Từ Chí Cường dường như quyết tâm không chịu nói ra, miệng ngậm chặt không kẽ hở, giống như một khúc cỗ giả câm giả điếc. Đến nhưng không thèm nói gì, cũng không bước thêm bước nào. Rõ ràng là không muốn xen vào việc của người khác.

Từ Chí Cường vốn dĩ không muốn đến.

Anh ta mặc dù là người của Lục Nho, nhưng đối nhân xử thế rất khéo, chỉ muốn gì có lợi cho mình, chứ không bao giờ muốn chịu bất cứ nguy hiểm gì. Anh ta không bao giờ vì một bà lão Vương mà đắc tội với Hạ Tưởng. Không đáng, quá là không đáng.

Nhưng Ngụy Kỳ Tài cũng không hiểu là đang nghĩ gì, khi thông báo cho Lục Nho thì lại nhắc kèm luôn tên của anh ta vào, giống như là không may mắn bị điểm danh vậy, bất đắc dĩ cũng đành phải đến.

Từ Chí Cường rất có thành kiến với Ngụy Kỳ Tài. Anh ta biết Ngụy Kỳ Tài đang cố tình lôi mình xuống nước, nên nhất quyết không mở miệng, để cho Ngụy Kỳ Tài cũng phải giả câm giả điếc.

Ngụy Kỳ Tài sốt ruột không biết làm thế nào, mấy lần nhìn về phía Từ Chí Cường. Ánh mắt của Từ Chí Cường lúc thì nhìn lên trời, lúc thì nhìn bà Vương, quyết không chạm phải cái nhìn của Ngụy Kỳ Tài.

Lục Nho không tiếp tục đợi được nữa, ông ta không chú ý đến trở ngại giữa Ngụy Kì Tài và Từ Chí Cường, không nhịn được nữa hỏi:

- Sao không trả lời?

Phòng Chu Tự hiểu nhầm ý của Lục Nho, cứ tưởng câu nói đấy của Lục Nho là khích lệ gã ta, bèn lấy hết can đảm trả lời:

- Các vị lãnh đạo, tôi làm việc ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đảm nhiệm vấn đề chỉnh đốn trật tự, trị an xã hội, xuất phát từ mục đích vì dân phục vụ. Sau khi nhận được báo án từ quần chúng là có người nhảy sông tự tử, chúng tôi vội vàng đến hiện trường, cứu được bà Vương, đưa bà ta đến bệnh viện và còn giúp bà ấy trả tiền viện phí, bây giờ đang chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện thành phố kiểm tra, nhưng lại gặp phải sự cản trở vô lí từ phía bệnh viện...

Phòng Chu Tự cũng có chút đầu óc về chính trị, nhưng hạn chế ở chỗ, công khai nói ra thông báo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố (xử lí lưu manh, tội phạm phá rối trật tự xã hội chỉ là thông báo nội bộ, không thể công khai), mà còn thao thao bất tuyệt nhận việc anh hùng cứu người về mình, đưa việc khống chế bà Vương nói thành đưa bà ta đến bệnh viện tốt hơn để điều trị. Toàn bộ sự việc nói sai hết sự thật, không rõ trắng đen.

Lục Nho gật đầu không nói gì, nhìn về phía Chương Quốc Vĩ.

Nếu như sự việc đúng như Phòng Chu Tự nói thì có nhất thiết ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy phải xuất hiện thế này không? Chương Quốc Vĩ trong lòng rõ hơn ai hết, Lục Nho lần này đến là muốn mượn uy thế của ông ta để che lấp sự việc lần này, không muốn chuyện bé xé ra to, vì một bà lão Vương mà làm ảnh hưởng đến cả quận Hạ Mã này.

Nhưng muốn xây dựng một điều nói dối thì cần phải dùng hơn chục lời nói dối khác để che lấp, nếu như không che lấp được thì những lời nói dối sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ bị những lời nói dối đè chết.

Chương Quốc Vĩ không đánh giá cách nói của Phòng Chu Tự, chỉ hỏi lại Từ Chí Cường:

- Đồng chí Chí Cường, những điều mà Phòng Chu Tự vừa nói có đúng với sự thật không?

Từ Chí Cường chớp mắt mấy cái, Chương Quốc Vĩ ép anh phải tỏ rõ thái độ, anh cũng chỉ còn cách thôi thì không giả câm giả điếc nữa.

- Tôi cũng không nắm rõ tình hình cụ thể lắm, công việc của đồng chí Phòng Chu Tự đều do bên chính quyền quận phụ trách, thực ra có đúng với sự thật hay không...tôi cũng không rõ.

Thật đúng là... khốn nạn! Thiếu chút nữa thì Ngụy Kỳ Tài chửi ra miệng, bây giờ y mới biết rõ Từ Chí Cường còn khéo léo, ranh mãnh hơn y nghĩ nhiều.

- Căn bản là đúng với thực tế.

Ngụy Kỳ Tài không thể bán đứng Phòng Chu Tự, Phòng Chu Tự là làm việc theo lệnh của y, còn Lục Nho đến là để thay y hợp lí hóa vấn đề. Dù biết là nói dối nhưng cũng phải cố nói dối cho hợp lí.

- Thế sao tôi lại nghe nói sự thật không phải như thế...

Chương Quốc Vĩ cười nham hiểm.

- Vừa hay lúc đó có đồng chí Đường Thiên Vân làm chứng, ông tận mắt chứng kiến toàn bộ diễn biến sự việc, đồng chí Đường Thiên Vân là thư kí của Chủ tịch tỉnh Hạ

Đường Thiên Vân bước lên phía trước, nhìn Lục Nho và những người ở đấy gật gật đầu ra vẻ chào hỏi.

Sắc mặt của Lục Nho khi ấy thoáng chốc sa sầm lại, anh ta đến đây lâu thế rồi mà không ai giới thiệu với anh ta sự có mặt của Đường Thiên Vân. Cái gì đang diễn ra thế này? Đường Thiên Vân có mặt, không nhẽ Hạ Tưởng cũng đang ở đây?

Lộ Nho chủ động bắt tay Đường Thiên Vân, sau đó Từ Chí Cường, Ngụy Kỳ Tài cũng lần lượt bắt tay Đường Thiên Vân.

Đường Thiên Vân nói:

- Lúc đó không phải chỉ có tôi ở hiện trường, chủ tịch tỉnh Khâu Tự Phong cũng có mặt.

Chương Quốc Vĩ chột dạ, anh ta biết rõ lúc đấy Khâu Tự Phong không ở đó, nhưng Đường Thiên Vân cố tình nhắc đến Khâu Tự Phong, sắp có kịch hay để xem rồi đây.

- Không chỉ chủ tịch Khâu ở đó, mà cả chủ tịch Hạ cũng ở đó.

Đường Thiên Vân cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp, cái chính là để đạt đến hiệu quả kinh người.

Mục đích của anh ta quả nhiên đã đạt được, Lục Nho lập tức biến sắc.

Lục Nho không giữ được vẻ tự nhiên nữa, lườm Ngụy Kỳ Tài đầy giận dữ. Ngụy Kỳ Tài tự biết đuối lí, vào đúng lúc quan trọng nhất lại che dấu chân tướng sự thật. Y cứ tưởng Lục Nho có mặt rồi thì chỉ cần đối phó với Chương Quốc Vĩ, không ngờ Đường Thiên Vân cũng có mặt, mà Đường Thiên Vân nhắc đến Hạ Tưởng thôi chưa đủ, còn lôi cả Khâu Tự Phong vào.

Khâu Tự Phong là ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Yến nhiệm kì trước, vẫn cón sức ảnh hưởng đối với thành phố Yến, hơn nữa ảnh hưởng không phải nhỏ.

Lục Nho thấy thế sự bất thường thì biết là việc ngày hôm nay không dễ làm, đành phải hi sinh Phòng Chu Tự. Anh ta không chút do dự, quay người bước đi, e sợ nếu như chậm một bước thì sẽ không còn đường mà lui vậy.

- Việc có thế này, cũng làm ầm ĩ đến mức không thể giải quyết. Chí Cường, Kỳ Tài các anh ở lại giải quyết, tôi vẫn còn có chút việc cần bàn với Quốc Vĩ.

Việc không thành thì chuồn là thượng sách. Chương Quốc Vĩ bấy giờ mới nhận ra từ trước đến giờ đúng là đã coi thường Lục Nho. Sự ranh mãnh của Lục Nho cũng không hề thua kém Từ Chí Cường một chút nào. Anh ta có ý muốn ngăn không cho Lục Nho đi, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là nhân vật số hai, không đủ đẳng cấp mà chèn ép Lục Nho. Lục Nho mà đi thì vở kịch ngày hôm nay không còn cách nào mà diễn tiếp được nữa rồi.

Lục Nho vừa ra đến cửa, đang định mở cửa thì cánh cửa đột nhiên bị một người khác đẩy vào. Lục Nho ngây người.

- Chủ, chủ tịch Khâu…

Vừa thấy người đi sau Khâu Tự Phong thì càng ngạc nhiên tột độ, tự động lùi lại chỗ cũ:

- Bí thư Cao!

Hai người từ cửa bước vào, lần lượt là Khâu Tự Phong và Cao Tấn Chu

Nếu như nói Khâu Tự Phong xuất hiện tại bệnh viện không có gì là mới lạ, thì Bí thư Cao xuất hiện thực sự đã làm Lục Nho kinh ngạc. Anh ta lập tức hiểu ra một điều, mình đã bị mắc lừa!

Cao Tấn Chu vừa xuất hiện, cuối cùng thì Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài cũng nhìn nhau một cái. Chỉ có điều trong mắt của Từ Chí Cường hoàn toàn là sự bất mãn mãnh liệt đối với Ngụy Kỳ Tài.

Ngụy Kỳ Tài phút chốc mồ hôi đầm đìa, lạnh toát.

- Tự Phong nói Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng đến quận Hạ Mã nghỉ phép, khi ngang qua sông Hạ Mã đã cứu một bà lão nhảy sông tự vẫn. Tôi không thể để Chủ tịch Hạ nói tôi không phải cho nên đến bệnh viện thăm bà lão một chút.

Lời của Cao Tấn Chu như vừa đả động đến vấn đề, vừa nói rõ lí do tại sao ông lại đến. Ông vừa dứt lời bèn đến trước mặt bà lão, cầm tay bà lão đầy thân thiện, ấm áp.

Cao Tấn Chu không phải là tự nhiên mà đến, cùng đến còn có các nhân viên văn phòng tỉnh ủy và một số phóng viên. Dưới ánh sáng đèn flash của máy ảnh sắc mặt Lục Nho vô cùng khó coi, còn mặt Ngụy Kỳ Tài trắng bệch, không còn chút máu.

Còn sắc mặt của Phòng Chu Tự rốt cuộc là thế nào cũng không ai hiểu. Dựa vào vị trí, đẳng cấp của anh ta, dưới ánh hào quang của Bí thư tỉnh ủy thì vốn dĩ không bằng một hạt bụi.

Sau khi Cao Tấn Chu an ủi động viên bà lão thì Đường Thiên Vân đưa cho ông một đoạn video bảo ông xem. Cao Tấn Chu kiên nhẫn xem hết đoạn video dài hơn 3 phút, sau đó ném đoạn băng đến trước mặt Lục Nho và Chương Quốc Vĩ, chỉ nói 1 câu:

- Các anh tự xem đi!

Rồi ông ta nhanh chóng cùng Khâu Tự Phong xoay người bước đi.

Quận Hạ Mã... sắp phải thay đổi thời tiết rồi...

/2185

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status