Chương 1.1: Cô gái bị bỏ rơi trở về
Cửa nhà trẻ, cô gái chỉ tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn chăm chú cửa nhà trẻ, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay một chút.
Cô gái có mái tóc đen ngắn dài đến tai, lông mày tinh xảo, da trắng hơn người bình thường rất nhiều, trắng nõn giống như tráng sứ men trắng vậy, gò má hơi đỏ ửng nhưng không lộ rõ, môi cong lên nhưng vô cùng đỏ thắm, giống như bước ra từ trong tranh cổ vậy, cánh tay trắng nõn thậm chí có thể thấy rõ ràng những mạch máu nhỏ màu xanh lam dưới ống tay áo cô vừa xắn lên.
Chỉ là khí chất cô trong trẻo lạnh lùng, đứng ở nơi đó, không cười nói bừa bãi, rất khó đến gần.
Rất nhanh có một cậu bé từ trong nhà trẻ chạy ra, trong ngực còn ôm một cái cúp lớn, lông mi cong cong, "Mẹ, mẹ nhìn cúp lần này nè!"
Kỷ Khanh chỉ gật đầu một cái, kéo cậu bé liền mở cửa xe.
Đột nhiên từ xung quanh xuất hiện hai người, toàn thân mặc đồ màu đen, "Chào trưởng quan ——" Sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Không ngờ hai người khép hai chân lại cúi đầu với Kỷ Khanh một cái, Kỷ Khanh chỉ nhìn hai người một cái, nhất thời hiểu ra.
"Tôi trở về thu dọn đồ đạc, đuổi máy bay buổi chiều trở về Trung Quốc!" Hai người cúi đầu không nói lời nào, Kỷ Khanh trực tiếp kéo Tiểu Nguyên lên xe đi, hai người không ngừng chú ý xe của Kỷ Khanh rời đi.
Trên máy bay.
Nói chính xác là trên một chiếc máy bay quốc gia chuyên dụng, Tiểu Nguyên cầm một chiếc bút điện tử tính toán cái gì trên máy tính cảm ứng, Kỷ Khanh chống tay lên đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Tiểu Nguyên bỗng nhiên sáng lên, rón rén đưa tay về phía cà phê trước mặt Kỷ Khanh, Kỷ Khanh đưa tay liền vỗ lên tay Tiểu Nguyên một cái: "Cà phê sẽ ảnh hưởng đến sự kích thích thần kinh của trẻ em, sẽ dấn đến chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ở trẻ em!"
"Mẹ, mẹ đã đỡ tay lên đầu đã 32 phút 0.5 giây, theo dì Ada giải thích, mẹ không phải đang ngẩn người chính là đang đi vào cõi thần tiên!" Tiểu Nguyên xòe hai tay ra, "Con vừa muốn thừa dịp mẹ không chú ý..."
"Chẳng lẽ mẹ không dạy cô làm sao mê hoặc kẻ địch sao, mẹ đây là đang dụ kẻ địch đi sâu vào!" Kỷ Khanh cười một tiếng, khóe miệng cong vô cùng mê người.
"Kỷ Khanh, mẹ quá gian xảo rồi!" Tiểu Nguyên lập tức tức giận!
"Mẹ là mẹ con đó, không biết lớn nhỏ!"
"Hừ!" Tiểu Nguyên nín miệng.
"Mặc dù tay con không dừng lại, nhưng trung bình một phút con cũng sẽ nhìn mẹ một lần, nói rõ con không chuyên tâm, hơn nữa mỗi lần con nhìn mẹ, ánh mắt đều không tự chủ nhìn cà phê trong tay mẹ nói rõ con không phải đánh chủ ý vào mẹ mà là cà phê của mẹ! Bé con, còn dám nói mẹ gian xảo, là chính con không chú ý tới con đã rơi vào bẫy của kẻ địch, con như vậy rất nguy hiểm!" Kỷ Khanh thở dài, trên mặt hận rèn sắt không thành thép.
"Hừ, đó là con chưa đủ kinh nghiệm!" Cái miệng nhỏ của Tiểu Nguyên cong lên, vô cùng đáng yêu, nhất là một đôi mắt màu xám tro kia, mơ hồ lộ ra một tia màu bạc.
Mà hai người mặc đồ đen ngồi đối diện bọn họ nhìn hai mẹ con đấu võ mồm cũng choáng váng, thật không hổ là thiên tài IQ 192, ngay cả trôm uống cà phê đều phải phân tích khoa học như vậy, bọn họ như vậy không mệt sao, nhưng có thể chắc chắn chính là bọn họ thật sự không mệt.
"Mẹ, tại sao con tính khoảng cách vật rơi luôn không đúng thế, tại sao câu trả lời của con không giống của chú Ellen, con đã tính rất nhiều lần!" Tiểu Nguyên bĩu môi nhìn Kỷ Khanh, Kỷ Khanh nhận lấy máy tính trong tay Tiểu Nguyên, nhìn lướt qua.
/1881
|