Bên trong xe ngựa đang lộc cộc lăn bánh, nghe nói trận đánh cuối cùng của Nhiễm Lực lại bại bởi Lâm Trác, Nhạc Vũ thật sự có chút ngạc nhiên không dám tin tưởng.
Phải biết rằng trước trận so đấu lần này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ công khóa cho Nhiễm Lực. Bao gồm phân tích đặc tính nội tức của Lâm Trác, cùng chút ít thương thế ẩn sâu trong thân thể Lâm Trác, còn cả đặc điểm xuất kiếm, phải nói thật sự chu đáo. Thậm chí tối hôm qua hắn còn căn cứ theo quyển Trùng Tiêu Tích Tà kiếm quyết xem được ở Tàng Thư lâu, cố ý thiết kế vài chiến thuật tấn công cho Nhiễm Lực, cho dù tu vi của hắn có kém hơn Lâm Trác một tầng, cũng phải đủ ứng phó đem tên kia hung hăng áp chế mới đúng.
Tuy nói hắn có chút thiên vị, nhưng Nhạc Vũ lại không hề cảm giác được mình làm vậy có gì là không đúng. Nhiễm Lực ở trên danh nghĩa là người hầu của hắn, nhưng ngay từ nửa năm trước hắn đã xem Nhiễm Lực là huynh đệ sinh tử. Về phần Lâm Trác, nếu nói nghiêm khắc một chút hẳn chỉ là một người xa lạ có chút quen thuộc mà thôi. Còn trong tương lai, hắn tạm thời chỉ tính toán đối đãi người này như công cụ sai khiến làm việc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com
Có người thân cận mà không quan tâm tới, ngược lại đi thân cận chiếu cố người ngoài, cõi đời này thật không nghe qua có đạo lý như vậy.
Nhưng cho dù đã được hắn chuẩn bị chu toàn cặn kẽ, Nhiễm Lực vẫn gặp phải kết quả bại trận, điều này thật sự làm hắn có chút không hiểu nguyên nhân.
- Ngươi ngu xuẩn! Lúc trước ta dạy ngươi ra sao? Bảo ngươi ngay từ lúc đầu cần toàn lực ứng phó, tiêu hao chân khí của hắn, chế trụ tên kia đừng làm cho hắn có cơ hội hồi phục, rốt cục ngươi có làm theo không vậy?
Dùng ngón tay gõ lên đầu Nhiễm Lực, vẻ mặt Nhạc Vũ như sương lạnh. Trong lòng hắn có chút ảo não đáng tiếc như rèn sắt không thành thép, cũng có oán giận vì bị Lâm Trác làm mất mặt. Hắn vốn dự định để cho Nhiễm Lực đích thân đòi lại mối hận đánh thua Lâm Trác lần trước, chẳng qua hiện tại xem ra mưu kế tỉ mỉ của mình đã hoàn toàn bị phá sản.
- Nói thật ra, tên kia bất quá chỉ là phế vật sắp chết mà thôi! Nội tức cường độ cấp võ sư, ta xem hắn nhiều nhất chỉ có thể dùng được ba phút là sẽ xảy ra vấn đề! Lúc trước suốt mười ngày liên tục còn là khổ chiến. Ngay cả như vậy ngươi cũng không thắng được, ngươi còn không bằng đi tìm chết cho rồi đi!
Nhiễm Lực vẫn luôn trầm mặc không nói, khuôn mặt mang theo vẻ xấu hổ. Nói khách quan một câu lần này không đoạt được giải nhất, lại thêm một lần bại bởi Lâm Trác mà tiếc nuối, thật ra lần này hắn càng thêm quan tâm vì đã đánh mất mặt mũi của Nhạc Vũ cùng mấy vị lão sư.
Có mấy vị giáo tập xem trọng hắn, tự mình âm thầm an bài quá trình cuộc thi cho hắn, lại thêm vũ kỹ của Nhạc Vũ dạy cho, đã tuyệt đối được xem như có được người cấp bậc tông sư chỉ điểm. Nếu như vậy vẫn bị thua bại bởi Lâm Trác, theo Nhiễm Lực nghĩ mình thật sự đem mặt mũi vứt hết sạch sẽ.
- Huynh làm gì có tư cách đi trách tiểu Lực ca?
Đối diện hai người, Nhạc Băng Thiến có chút không vui, khuôn mặt oán giận đến ửng đỏ:
- Lần này Lực ca cũng đã đứng thứ hai trong cuộc thi đấu trong tông tộc! Huynh thì sao? Ngay cả tư cách tham gia cuộc thi cũng không có! Hơn nữa mọi người xem trận tỷ thí kia đều biết, không phải Lực ca không bằng Lâm Trác, mà từ đầu tới đuôi tên kia không hề có cơ hội phản kích. Nếu không phải tình thế cuối cùng hắn lại cấp bách muốn liều mạng, Lực ca lại mềm lòng thu tay lại, kết quả bây giờ nhất định không phải là như vậy…
Nhạc Vũ nghe vậy đem ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng Nhiễm Lực. Tuy hắn đã biết kết quả, nhưng không nghĩ đến tình hình cụ thể và tỉ mỉ lại biến thành như vậy. Mà Nhiễm Lực cũng không hề vì vậy lại cảm giác dễ chịu hơn chút nào, ngược lại càng cảm thấy thật xấu hổ, ngay cả đầu cũng đã muốn chôn luôn xuống hai gối.
Về chuyện cuối cùng Lâm Trác muốn liều mạng trong trận chung kết, Nhạc Vũ đã sớm có phán đoán, cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho lần này. Chuyện hắn cần làm chính là dựa theo phương án Nhạc Vũ cung cấp, sau đó đem cây búa hung hăng không chút lưu tình chém qua, cắt đứt tia may mắn cuối cùng của đối phương là được.
Mà trên thực tế, nếu như lúc ấy hắn làm theo kế hoạch, chẳng những bản thân không chút tổn hao gì, Lâm Trác cũng sẽ mang theo cánh tay bị cụt trọng thương mà thua cuộc. Nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy tên kia mang theo ánh mắt tuyệt vọng, kiên quyết cùng thê thảm lao tới, cuối cùng hắn lại lựa chọn thu tay lại.
Giờ phút này Nhạc Băng Thiến đối với không khí quỷ dị giữa hai người không hề phát giác được gì, vẫn cười lạnh nói:
- Còn tên Lâm Trác kia, người ta so với huynh còn mạnh hơn không biết mấy lần. Bằng vào huynh cũng dám nói người ta là phế vật? Người ta còn được mấy vị võ sư khen ngợi có được thực lực so với võ sư trung cấp, chẳng lẽ huynh nói áp chế thì có thể áp chế được hay sao? Căn bản đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, còn có thân thể của hắn…
Nói tới đây, vẻ mặt Nhạc Băng Thiên bỗng nhiên ngẩn ra, nhớ tới tình hình trên lôi đài hôm nay, cùng lời của vị huynh trưởng bất tài của mình nói ra không khác bao nhiêu.
Nhạc Vũ cười nhạt một tiếng, đem lời của muội muội ném bỏ, cảm giác tiếc hận cùng tức giận đối với việc bại trận của Nhiễm Lực cũng hoàn toàn biến mất. Cho tới nay Nhiễm Lực ở trước mặt hắn luôn rất thành thục, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra tên đại ngốc này cũng có một mặt mềm lòng như thế.
Bây giờ điều duy nhất hắn để ý cũng chỉ là thái độ của Nhạc Trương thị. Chẳng qua Nhạc Trương thị vẫn làm như không hề nghe thấy lời nói của bọn họ, đưa mắt nhìn ra dòng người bên ngoài cửa sổ.
Sau cuộc thi đấu trong tông tộc, sẽ mở buổi yến tiệc trong gia tộc, cũng quan trọng không kém buổi tế tổ mười ngày trước. Đây cũng là lý do vì sao Nhạc Vũ lại gấp gáp trở về hội họp cùng người nhà, lại phải vội vàng thay một bộ quần áo mới.
Lần này khi bốn người đi tới từ đường, nơi này đã được bày ra mấy ngàn bàn tròn lớn, nhưng không ồn ào náo động như mấy ngày trước. Gọi là tộc yến, như vậy những người có tư cách dự tiệc nơi này cũng chỉ có Nhạc thị tộc nhân mà thôi. Trừ một ít khách nhân trọng yếu, những người hầu nô bộc khác cho dù địa vị có cao tới đâu, cũng không có tư cách tham dự.
Vừa tiến vào bên trong, mấy người đã được chấp sự đang nghênh đón ngoài từ đường chuyên môn an bài vị trí gần với phía trước. Nhưng Nhiễm Lực không đi cùng, tới đây đã bị tách ra khỏi bọn họ, được dẫn tới bàn tiệc trước nhất. Ngồi cùng bàn với tộc trưởng chính là vinh hạnh đặc biệt trong tông tộc dành cho ba người đứng hàng đầu tiên của cuộc so tài.
Nhưng nhìn vào tình hình mấy bàn phía trước, Nhạc Vũ âm thầm buồn cười, nói là cuộc thi đấu tông tộc, nhưng trong ba người đứng hàng đầu lại không có ai là họ Nhạc. Thật ra vị đường huynh Nhạc Lâm kia, lần này vốn có cơ hội đứng trước mười, đáng tiếc ngày thứ nhất đã bị hắn đánh bị thương toàn thân. Cũng may tên kia còn trẻ, ngày sau ít nhất còn có hai lần cơ hội tham gia cuộc so đấu. Chỉ cần một lần thắng cuộc, cũng đủ bảo đảm tiền trình vô lượng sau này của hắn.
Sau đó Nhạc Vũ nhìn thấy Nhiễm Lực ngồi vào chỗ của mình, liền có vô số người tìm đủ mọi lý do cùng hắn trò chuyện lôi kéo làm quen, lần này mặc dù Nhiễm Lực không chiến thắng, nhưng đủ cho rất nhiều người nhìn thấy được thực lực cùng giá trị của hắn.
Mà trái ngược với cảnh này, bên cạnh Lâm Trác thật vắng lạnh. Cho dù hắn thành công đoạt giải nhất cuộc so tài lần này, tiền đồ của vị thiếu niên kia vẫn không thấy có ai xem trọng. Nhưng lưng của Lâm Trác vẫn thẳng tắp ngồi thẳng, phảng phất giống như một ngọn núi cô độc đứng lặng trong gió lạnh rét buốt, lộ ra vẻ cô tịch cùng bi thương dị thường.
Nhạc Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn vốn tưởng rằng sở dĩ người này mong đợi với cuộc so tài trong dòng họ lớn đến như thế, chính là vì muốn đạt được viên Cường Tủy hoàn để đề cao thực lực. Nhưng hôm nay xem ra tình hình thật không đơn giản như trong sự tưởng tượng của hắn.
Cho dù đã được hắn nhận lời hứa hẹn chữa trị, nhưng tên kia vẫn dùng phương thức tiêu hao tính mạng của mình một đường xông vào trận chung kết, sau đó lại chọn phương thức liều mạng để chiến thắng. Tính tình người này càng thêm kiêu ngạo hơn hắn vẫn nghĩ!
Đang trầm tư, suy nghĩ của Nhạc Vũ đột nhiên bị âm thanh hô quát cắt đứt. Hắn nhìn lên, chỉ thấy phía trước đoàn người đang vội vã đứng dậy, mà ngay cửa từ đường, Nhạc Duẫn Kiệt đang cùng một người chừng ba mươi tuổi mặc trang phục có thêu đồ án đám mây từ bên trong cửa đi ra.
/1421
|