Nam tử kia vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nông Dịch Sơn một lát mới khẽ gật đầu:
- Vào 240 năm trước, ta bái kiến Huyền Dịch chân nhân lần cuối cùng, hắn từng nói Quảng Lăng tông trong vòng năm trăm năm sẽ có một Đại Thừa tu sĩ! Xem ra hơn phân nửa là ngươi, chỉ 280 thọ nguyên đã nhập Đại Thừa, có thể coi là hiếm thấy trong thiên hạ, còn kém một bước là vào Trường Sinh! Hắc! Tư chất này không tệ. Nếu không như sư phụ ngươi, tu tập Lao Thập Tử Liễm Hoàn Dương quyết thì Trúc Cơ gian nan! Có ngươi thì Quảng Lăng tông có khả năng đại hưng.
Thanh Dương Tử tán dương vài câu rồi lại cười cười:
- Ta với sư tôn ngươi tương giao thâm hậu, bất quá lại không có quan hệ gì với Quảng Lăng tông. Ngươi tìm đến phu phụ ta là vì chuyện gì?
Nông Dịch Sơn thở sâu một hơi, vốn định bảo mọi người cung kính thi lễ sau đó lại đưa mắt ra hiệu, Nhạc Vũ hiểu ý liền tâm niệm khẽ động, một cặp di thể nam nữ liền lơ lửng trước mặt mọi người.
- Di thể linh tiên!
Thanh Dương Tử bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào hai di thể, đồng tử Vân Hồ Tiên Tử cũng hơi co rút, không còn thần sắc khoan thai. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Qua một hồi lâu, thần sắc Thanh Dương Tử mới bình tĩnh lại, nhìn Nông Dịch Sơn vẻ ý vị thâm trường:
- Ngươi mang hai di thể này ra đây không sợ bọn ta cưỡng ép lưu lại? Ý của ngươi ta đã minh bạc, vốn đáp ứng ngươi cũng là có thể. Bất quá hai người chúng ta xưa nay không thích phiền toái...
Thần sắc Nông Dịch Sơn không hề biến hóa, lắc đầu nói:
- Không dối gạt hai vị tiền bối, Dịch Sơn nếu đã đến đây thì tất nhiên đã không sợ hai vị cưỡng đoạt!
Đang khi nói chuyện, Nông Dịch Sơn phất tay một cái, Nguyên Dương đao luân quay tròng trong tay áo xuất ra, lơ lửng trên đỉnh đầu mấy người. Lưỡi đao chuyển động, hàn mang bắn ra bốn phía, lộ ra vài phần sát khí.
Ánh mắt Nông Dịch Sơn đột nhiên trở nên lăng duệ:
- Nhị vị tiền bối cho rằng với lực pháp bảo này có thể tru sát hai vị không?
- Nguyên Dương đao luân!
Con ngươi Thanh Dương Tử lại lần nữa co rút, sau đó bật cười lắc đầu:
- Nguyên lai là có được vật này! Đoán chừng hai di thể linh tiên cũng đoạt được tại Mãng Hoang cự trạch đúng không? Nếu như dùng vật này quả thật có thể đánh chết phu phụ ta, bất quá tiểu gia hỏa ngươi cũng khó sống.
Nông Dịch Sơn im lặng không đáp, chỉ là dung mạo lại một lần nữa phản lão hoàn xuân, lập tức trông chưa đầy hai mươi tuổi, cũng không ước thúc pháp lực trong cơ thể nữa mà tán khai bốn hướng.
Nhạc Vũ lùi sau một bước, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Pháp lực này rõ ràng đạt tới tám vạn thạch lực, không thua kém, thậm chí còn hơn Yêu Vương Thương Ngô ngày đó! Hơn nữa người sau là trời sinh đã có thần thông di sơn đảo hải, nếu nói về pháp lực cũng chỉ mới đạt đến bốn vạn năm ngàn thạch lực.
Lúc này Ngọc Hồ Tiên Tử vẫn một mực nhắm mắt không nói cũng động dung:
- Liễm tức hoàn dương quyết! Ngươi đã luyện thành pháp môn thần thông này...
Thần sắc Thanh Dương Tử biến đổi mấy lần, sau một lúc lâu mới thở dài:
- Ta thu hồi lời vừa rồi, đạo hữu không hổ là nhân vật có thiên tư tuyệt đỉnh qua vạn năm nay của Quảng Lăng tông. Nếu ngươi chịu đem hai di thể linh tiên này cho phu phụ ta thì chúng ta sẽ bảo vệ Quảng Lăng tông ngàn năm!
Nông Dịch Sơn lắc đầu, thu hồi hai di thể, sau đó khẽ thi lễ rồi mở miệng nói:
- Ngàn năm thật sự quá ít! Ba tháng sau Quảng Lăng tông ta quảng khai sơn môn. Kính xin nhị vị tiền bối khi đó bái nhập làm môn hạ!
Hai người Thanh Dương Tử lập tức biến sắc, trong mắt lộ vẻ do dự bất định. Việc làm môn hạ của Quảng Lăng tông khác với bảo vệ. Chẳng những không còn dư địa đổi ý mà còn cột vào một chỗ với Quảng Lăng tông. Dù hai người có muốn di thể tiên nhân thế nào thì lúc này cũng bất giác có ý lùi lại.
Nông Dịch Sơn dường như không để ý đến thần sắc hai người, khẽ vỗ vào vai Nhạc Vũ khiến pháp lực hắn dao động, thần sắc ngưng trọng:
- Không biết nhị vị cảm thấy đứa nhỏ này như thế nào?
Lực chú ý của Thanh Dương Tử vốn chỉ tập trung vào mấy người Nông Dịch Sơn, lúc này bất giác nhướng mày:
- Pháp lực thật lớn, mới vào Nguyên Anh đã có căn cơ bậc này, thật sự hiếm thấy! Ừ? Lại là thân thể Đại Thừa Kim Thân!
Thanh Dương Tử lộ vẻ sợ hãi, chụp đến một đạo pháp lực ngưng thực tiên gia định cầm Nhạc Vũ đi qua liền bị Nông Dịch Sơn dùng Nguyên Dương đao luân không chút lưu tình cắt đứt.
Nông Dịch Sơn chuyển thân hộ vệ trước người Nhạc Vũ rồi lại ung dung:
- Còn có một chuyện chưa cáo tri tiền bối, đứa nhỏ này cho tới bây giờ còn chưa tới 50 thọ linh. Không biết Thanh Dương tử tiền bối cho là ngày sau hắn sẽ có thành tựu thế nào?
Nhạc Vũ giật mình, nghĩ lại thì mình đã ở chỗ Thần Mộ hơn mười năm, tính ra quả thật đã qua bốn mươi, cộng thêm kiếp trước chừng ngoài sáu mươi tuổi. Bất quá tu chân không tuế nguyệt, hắn quanh năm bế quan nên tâm tính cũng không già đi bao nhiêu, càng không có cảm giác với ngày giờ. Ánh mắt Thanh Dương Tử lấp lóe, phảng phấy muốn bảo Nông Dịch Sơn tránh ra xem cho rõ ràng, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Tương lai kẻ này nói không chừng có thể thành tựu thân thể Kim Tiên. Quảng Lăng tông các ngươi quả nhiên là có người kế tục, đại hưng sắp tới! Nếu có thể hứa hẹn tương lai giúp phu phụ ta độ kiếp thì bái nhập Quảng Lăng tông cũng là có thể, dù sao hai người chúng ta là tán tu, không có quan hệ nên cũng không có kiêng kị. Bất quá việc này cuối cùng còn liên quan đến tiền đồ chúng ta nên cần suy nghĩ thêm!
Nông Dịch Sơn mỉm cười, cũng không dây dưa, gật đầu nói:
- Nếu như thế thì chúng ta phản hồi trước.
Sau ba tháng vãn bối xin đợi đại giá dưới Quảng Lăng sơn! Ngoài ra nhị vị cần biết, một khi người biết được việc này nhiều hơn thì cũng sẽ tìm tới nhiều hơn, chỉ sợ hai vị...
Nói dứt lời, Nông Dịch Sơn dùng pháp lực bao lấy mấy người, đang muốn dùng phép chuyển càn khôn thì Thanh Dương Tử lên tiếng gọi lại, liếc Nhạc Vũ thật sâu rồi đánh tới hai luồng bạch quang:
- Tâm tính đứa nhỏ này không tầm thường! Ta rất ưa thích. Có thể ở Nguyên Anh tu thành Đại Thừa Kim Thân, thiên tư tuy không thể thiếu nhưng tối trọng yếu nhất vẫn là mê tâm. Thế gian này có thể làm ta bội phục chỉ có vài người, hôm nay có thêm hai sư đồ các ngươi. Bộ kiếm này là vật ta sử dụng trước đây, hôm nay tặng ngươi coi như là lễ gặp mặt...
Nhạc Vũ tiếp lấy hai luồng bạch quang thì thấy một trong đó là một bộ 365 thanh phi kiếm, mỗi một thanh đều có cấp bậc trên tam phẩm đỉnh cấp. Thanh chủ kiếm cao tới nhất phẩm, ngoài ra còn có mười hai thanh đạt tới nhị phẩm.
Lúc thấy hai chữ Thanh Lam khắc trên thanh chủ kiếm, Nhạc Vũ bất giác khẽ giật mình, biết bộ phi kiếm này mặc dù không bằng thanh Ngự Thủy kiếm mà Đông Hoa tán nhân đưa tặng nhưng cũng chênh lệch không xa. Về phần một luồng bạch quang khác thì la một vật không rõ công dụng nhưng chắc chắn bất phàm. Hai người này cũng là kỳ quái, làm sao vừa gặp mặt đã tặng trọng bảo như thế?
Qua một lúc lâu, Nhạc Vũ mới định thần, đang định mở miệng từ chối thì Thanh Dương Tử phất tay:
- Đồ đã đưa ra ngoài thì ta sẽ không thu hồi. Ngươi cũng không cần ngại ngùng, càng không cần nói câu cảm tạ. Hơn nữa thứ này chưa chắc đã giúp được ngươi nhưng tương lai phu phụ ta lại không thể không nhờ tiểu đạo hữu giúp đỡ...
Trong ngữ khí của lão lộ ra vẻ cực kỳ cường ngạnh lẫn vài phần trao đổi, trong mắt càng hàm chứa vài phần ý uy hiếp.
Nông Dịch Sơn cười khổ một tiếng, thi lễ một cái rồi dẫn mấy người trực tiếp phá vỡ không gian mà đi. Qua mấy hơi thở thì đã ra ngoài ba vạn dặm.
Nhạc Vũ cười thầm, đã có chút hiểu rõ. Đoán chừng hai người này cũng như Đông Hoa tán nhân, tương lai có chuyện cầu hắn. Chuyện có thể làm Tán Tiên tu sĩ thấy khó giải quyết như thế thì không có gì khác ngoài độ kiếp, chỉ sợ tương lai phiền toái không nhỏ. Hơn nữa chuyện này vẫn là tự mình hoàn trả mới là tốt nhất. Tuy là cầm không ít chỗ tốt nhưng hậu quả cũng đồng dạng. Bất quá bộ Thanh Lam kiếm này rất hợp tâm ý hắn vì đang thiếu vật bố trận trong Biểu Lí Càn Khôn.
Thanh Dương Tử đưa cho bộ phi kiếm này đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đoán chừng chỉ cần cải tạo thêm là có thể bố trí sát trận tuyệt đỉnh.
Hắn đang suy nghĩ cách bố trận thì Nông Dịch Sơn bỗng nhiên dừng lại thở dài:
- Hai người này quả thực khó chơi! Ta vốn nghĩ dùng Vũ nhi làm mồi nhử, dụ hai người bái bọn họ bái nhập nhập Quảng Lăng tông, không ngờ bọn họ quả quyết như thế, ngược lại hại đến Tiểu Vũ...
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, cũng không để ý. Vài chục năm tu hành, tâm cảnh của hắn sớm đã ma luyện đến bình thản, vô luận nhân quả gì chỉ cần ngày sau một kiếm cắt đứt là được, cần gì phải phiền não?
Phong Vân cũng nhíu mày mở miệng:
- Ta cũng đã nghe nói tới Thanh Dương Tử và Ngọc Hồ Tiên Tử này, mấy trăm năm trước đều là tán tu tuyệt đỉnh trong thiên hạ, vốn là Độ Kiếp không có trở ngại nhưng tiếc là hai người bọn họ mặc dù không có cừu gia nhưng cũng không thể chứng nhận tiên đạo, kết quả, kết quả lần lượt thi giải. Hai người bọn họ muốn kết nhân quả với Vũ nhi chắc không phải là do thiên kiếp mà tương lai muốn mượn lực Tiểu Vũ để lần nữa tố hình...
- Kiếp số tố hình là ba lần cửu lôi kiếp, đâu phải dễ dàng vượt qua, huống chi hai người họ còn có mấy tử địch khó đối phó. Phu phụ này quả thật gan lớn! Sợ là bắt Vũ nhi trở thành cây cỏ cứu mạng rồi. Mà thôi, nhân quả này ngày sau toàn tông ta cùng với Vũ nhi nhất thể gánh chịu là được! Ta biết không ít Tán Tiên, càng không ít người vượt qua năm lần kiếp số ngàn năm. Bất quá những người này hoặc là có thực lực mạnh mẽ hay tông môn chiếu khán, người có chút lương thiện mà ta có thể khống chế cũng chỉ có bọn họ.
Nông Dịch Sơn thở dài một tiếng rồi quay sang Nhạc Vũ:
- Chuyện này cũng đã xong, bốn người chúng ta quay lại Bắc Hoang. Chuyện Linh Đài tông tự ngươi giải quyết. Chú ý trong ba tháng phải chạy về tông môn!
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, lời này đúng hợp ý hắn.
/1421
|