Nhạc Trương Thị đang đứng sau Nhạc Vũ nhất thời tròn mắt, dường như không tin những gì chứng kiến.
Bà đang định chạy lên ngăn cản Nhạc Vũ, không ngờ con mình chỉ hai ba câu đã nhấc tay một kích tru diệt một vị gọi là cao nhân thế ngoại trong phòng!
Nhạc Trương Thị còn như thế, những người khác tự nhiên lại càng kinh dị. Đặc biệt là Trương Tuyết Quyên, đầu tiên ả thất sắc, sau đó cơ hồ giận đến phát điên, đưa tay chỉ Nhạc Vũ:
- Đồ điên này! Không muốn thấy Phỉ Nhứ gặp chuyện tốt có phải hay không? Đắc tội Công Dương trưởng lão, Nhạc gia các ngươi lần này chết chắc.
Lý Vũ Hi bên cạnh nàng thì đã toát mồ hôi lạnh, ra sức đá dưới chân vợ mình mấy cái.
Trương Tuyết Quyên đầu tiên không hiểu, quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Vũ Hi. Ả nhìn theo tầm mắt của chồng thì thấy hơn mười tán tu thân phận cao quý hai bên hành lang đang trầm mặt nhìn Nhạc Vũ đầy vẻ kiêng kị lẫn sợ hãi.
Trương Tuyết Quyên nhất thời bừng tỉnh, lúc này mới chợt nhận ra tựa hồ người yếu nhất ở đây không phải là tiểu tử Nhạc gia này.
Theo thoại âm vừa tắc nghẹn của ả, cả nội đường cũng như chết lặng.
Công Dương Anh lúc này đã vung tay lên bắt lại hán tử bị đâm chi chít đang dính vào vách tường. Mới vừa rồi lúc hán tử bị công kích, Công Dương Anh cũng không ngồi yên mà lập tức xuất thủ. Không ngờ bảo vật mà lão cực kỳ tin tưởng lại bị ngân châm của đối phương xuyên qua dễ dàng. Nhìn pháp bảo đã hỏng trong tay, Công Dương Anh không hề giận dữ mà lạnh lẽo nhìn Nhạc Vũ.
- Ngươi có biết chỉ với chuyện vừa rồi thì cho dù ta tru diệt ngươi, trưởng bối tông môn của ngươi cũng không thể trách được? Người này tuy không phải là người của Ngọc Hoàng Tông chúng ta nhưng cũng là lão hữu. Hôm nay ngươi muốn thoát thân thì nhất định phải đền bù cho ta.
Trương Tuyết Quyên nghe vậy nhất thời mừng rỡ. Thì ra Công Dương trưởng lão vẫn có thể ép được tiểu tử Nhạc gia. Lúc này ả hận không được đem cả ba người này đuổi ra khỏi Lý gia. Cuối cùng may còn biết tình chưa rõ ràng nên không mắng ra miệng, không chỉ là nàng mà cả vẻ mặt của Lý Vũ Hi cùng tộc trưởng Lý gia cũng nhìn có chút hả hê.
Bên kia, Nhạc Trương Thị cùng Trương Nguyên Triết đều lộ vẻ lo lắng.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng không thèm để ý, tâm niệm vừa động, 365 cây Như Ý lôi châm đã thu hồi đột nhiên bộc phát lôi quang chói mắt đánh nát đai hán kia!
Tất cả mọi người trong điện đều đang kinh hoàng thì đoàn ngân châm đã bay ngược trở lại trước người Nhạc Vũ.
- Người này đáng chết. Mẫu thân ta đã nói rõ với các ngươi ta là đệ tử Quảng Lăng Tông nhưng vẫn dám ra tay, chẳng lẽ không coi Quảng Lăng Tông ta vào đâu? Mặc dù không thế thì chỉ riêng việc hắn muốn giết mẫu thân ta cũng chết trăm lần không đủ tội, chết như vậy còn tiện nghi cho hắn.
Giọng nói bình thản mang đầy ý lạnh lùng nhưng làm nhiệt độ cả đại đường như trở về điểm không, đến khi dứt lời thì Nhạc Vũ lại nhìn thẳng vào Công Dương Anh:
- Tên kia chỉ là theo đuôi, , xuất thủ không biết nặng nhẹ . Nhưng Công Dương Anh ngươi chắc là biết được lợi hại, mặc cho đám chó săn cắn người, cho là Nhạc gia ta dễ bắt nạt?
Công Dương Anh mặt trầm như nước, một lúc lâu cũng không trả lời, thần sắc âm lạnh đánh giá bộ bào phục trên người Nhạc Vũ một lượt.
Người này chính là Nhạc Vũ? Lúc trước đã nghe qua đủ chuyện về hắn ở Bắc Mã Nguyên nhưng cũng không để ý, hôm nay gặp mặt mới biết sự bất phàm còn vượt xa tưởng tượng.
Một đệ tử chân truyền đời thứ tư của Quảng Lăng Tông, thân phận chấp sự Truyền pháp điện, niên kỷ vừa mười tám, tu vi Linh Hư thần tịch kỳ. Mỗi một thứ đều khiến lão không hề chú ý nhưng tụ lại với nhau thì đủ để lão vạn phần cố kỵ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com
Nhân vật như thế xuống núi sao không có sư trưởng che chở.
Suy ngẫm một lúc, Công Dương Anh rốt cục nhắm mắt thở dài đè nén phẫn uất trong lòng:
- Chuyện này quả thật là lỗi bên ta, tên kia tính tình lỗ mãng, mới vừa rồi ta cũng không ngăn kịp. Bất quá người cũng đã giết rồi, chuyện này coi như bỏ qua được không?
Lời vừa nói ra, hơn mười vị tán tu bên trong đại đường nhất thời đều thở phào. Còn sắc mặt của Trương Tuyết Quyên và hai người Lý gia lại đổi thành trắng bệch.
Trong lòng bọn họ vẫn còn tưởng rằng là mình nghe lầm, đường đường Kim Đan trưởng lão Ngọc Hoàng Tông đáng ra trước mặt công chúng sao phải chịu thua một tu sĩ chưa đầy hai mươi tuổi? Cho dù tiểu tử Nhạc gia thật sự có chút thân phận ở Quảng Lăng Tông cũng không cần như thế
Chẳng lẽ Quảng Lăng Tông mạnh đến mức ngay cả một đệ tử tầng dưới cũng có thể sai sử cao thủ đỉnh phong tông môn khác?
Bên kia Trương Nguyên Triết còn suy nghĩ nhiều hơn. Hắn nhìn kỹ vào phục sức của Nhạc Vũ, thông qua kiến thức của con gái trong Quảng Lăng Tông nên cũng biết được đôi chút tại sao Công Dương Anh lại kiêng kị như vậy.
Hơn mười tán tu thì đều không tỏ vẻ bất ngờ, dường như cảm thấy Công Dương sẽ trả lời như thế!
- Thật là ngăn cản không kịp?
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, sát niệm trong lồng ngực vẫn không giảm. Bất quá nghĩ đến quả thật mình không có chứng cứ gì, nếu làm lớn chuyện thì chắc Quảng Lăng Tông cũng không muốn dây dưa.
Hai tông môn còn chưa chân chính giao chiến, Ngọc Hoàng Tông còn chưa chính thức trở mặt, muốn giết người này cũng cần một lý do đường hoàng. Công Dương Anh đã né tránh như thế, hắn cũng không tiện hạ thủ. Nghĩ qua một lượt như vậy, Nhạc Vũ nhìn sang Lý Phỉ Nhứ đang ngạc nhiên, mỉm cười:
- Có thật ngươi nguyện ý với lão gia hỏa này? Hay để ta giúp ngươi giải quyết?
Lý Phỉ Nhứ đầu tiên là giật mình, sau đó trên mặt tràn đầy ý mừng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc nàng nhìn về Trương Tuyết Quyên cùng kia Lý Vũ Hi, vẫn không lên tiếng.
- Nếu ta đã nói giải quyết thì dĩ nhiên sẽ không lưu lại hậu hoạn, hắn sẽ không tìm Lý gia gây phiền toái
Nhạc Vũ nghĩ qua liền biết Lý Phỉ Nhứ đang cố kỵ, nhíu mày lên tiếng:
- Công Dương tiền bối, ta vừa nói vậy ngươi có ý kiến gì không?
Ở phía sau Công Dương Anh, Thạch Lũy lộ vẻ dữ tợn, song quyền nắm chặt đến nhỏ máu.
Công Dương Anh tuy bị khuất nhục như thế nhưng sắc mặt vẫn bình thản:
- Lúc trước ta không biết nàng đã đính hôn nên mới muốn nạp làm thiếp. Nếu Nhạc lão đệ đã nói vậy thì chuyện này đành thôi. Sau này có chút lễ mọn coi như là bồi thường lại.
Lý Phỉ Nhứ rốt cục đè nén không được nỗi vui mừng như điên còn Trương Tuyết Quyên thì vẫn nhìn chằm chằm Công Dương Anh, vẻ mặt hoảng hốt, tựa hồ còn đang khiếp sợ.
Làm sao có thể? Công Dương trưởng lão tại sao có thể thoái lui trước mặt tiểu tử Nhạc gia này? Chuyện nếu truyền ra chẳng phải Công Dương trưởng lão mất hết mặt mũi, Lý gia bọn họ cũng sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ.
Tiểu tử Nhạc gia này chẳng phải là bị đồn đại đã phản bội Phù Sơn Tông đầu nhập vào Quảng Lăng Tông sao? Một kẻ phản bội như vậy lại không có căn cơ trong Quảng Lăng Tông, có thể có tiền đồ gì?
Trong truyền thuyết, những tu sĩ luyện tới Kim Đan, cho dù là thiên tài thì ai cũng cần tới cả trăm năm. Nhạc Vũ mới rời đi Bắc Mã Nguyên mấy năm sao đã có thể nói nói cười cười trước mặt Công Dương trưởng lão, thậm chí áp chế đối phương.
Đột nhiên, Trương Tuyết Quyên có cảm giác vô cùng hối hận, cảm giác hôm nay đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Mơ hồ lại càng oán giận hai huynh đệ Lý gia, nếu không phải hai người này xúi bẩy, năm đó chưa chắc ả đã khước từ hôn sự.
Nhạc Vũ cũng thầm kinh dị, thầm nghĩ lão nhân trước mặt này quả thật đủ ẩn nhẫn. Bất quá càng như thế thì sát khí trong lòng hắn đã chìm xuống lại bộc phát.
Suy nghĩ một lạt, trong lòng Nhạc Vũ liền có quyết định, cười nói:
- Công Dương tiền bối nếu chịu lui một bước, vậy thì không thể tốt hơn. Bất quá nhạc Vũ cả gan kính xin tiền bối ở lại đây một canh giờ. Một canh giờ sau, chuyện hôm nay coi như bỏ qua. Ta và ngươi ngày sau không tương quan.
Mấy tán tu nghe vậy đều ngơ ngác, chỉ có Công Dương Anh biến sắc:
- Một canh giờ? Các ngươi muốn phá huỷ địa hỏa biệt phủ Tĩnh Hải Tông?
Nhạc Vũ cười không đáp nhưng cũng thầm kinh ngạc, càng thêm kiêng kị đối phương. Chỉ với một câu nói của hắn đã có thể đoán ra mục đích của bọn họ, Công Dương Anh đích xác là thông minh.
Cơ hồ cùng lúc, ở ngoài trăm dặm phương bắc chợt truyền đến một thanh âm như sấm động, dao động linh lực bên đó cũng đột nhiên tăng vọt.
Nhạc Vũ biết chắc là Đoan Mộc Hàn đã động thủ. Còn Công Dương Anh thì trợn mắt muốn nứt:
- Quảng Lăng Tông các ngươi thật là khinh người quá đáng!
Thoại âm vừa rơi xuống, Công Dương Anh đã hóa thành một luồng sáng xanh lao về cửa. Song thân hình của lão vừa ra cửa thì Nhạc Vũ đã cười lạnh, ngân châm bên người hóa thành một luồng sáng trào tới như thủy triều.
Công Dương Anh khẽ biến sắc, thân hình mấy lần chuyển ngoặt. Bất quá mặc dù tốc độ hắn cực nhanh, thân pháp cực kỳ tinh xảo nhưng vẫn không nhanh bằng Như Ý lôi châm, chưa ra đến cửa đã bị chặn lại. Nhạc Vũ cũng không chủ động công kích, chỉ bày một trận lôi võng chờ Công Dương Anh đụng vào trong đó. Mười mấy lần như thế, sắc mặt Công Dương Anh rốt cục hiện ra vẻ giận dữ.
- Nhãi ranh vô lễ, thật sự cho là ta giết không được ngươi?
/1421
|