Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1054: Hấp thu thần tinh.

/1421



Năng lực của Vi Minh Tử vượt ngoài suy đoán của Nhạc Vũ rất nhiều.

Chỉ gần nửa khắc thời gian, bốn Chân Long Thiên Tiên cảnh đã kéo lấy ngọc liễn xa giá đứng ngay cửa điện.

Mà binh tướng trong đế đình cũng chỉ dùng gần một khắc thời gian đã ăn mặc chỉnh tề, tập kết ở bên ngoài giáo trường.

Toàn bộ cung nỏ, khôi lỗi thậm chí trận bàn cùng đan dược vật dụng trong chiến đấu đều được chuẩn bị thỏa đáng.

Thậm chí bốn phía còn có trống trận, ổn định trên bốn tử kim sắc chiến xa, mỗi xe có sáu gã hoàng cân lực sĩ chưởng quản.

Nhạc Vũ ngồi trên ngọc liễn, tùy ý cho bốn Chân Long kéo xe bay tới trên giáo trường.

Liếc mắt nhìn xuống bên dưới, Nhạc Vũ nhướng mày. Binh tướng đế đình vốn có chín mươi vạn, sau này tuy đã thanh lý lại, bỏ ra mấy vạn người, nhưng mấy năm nay đệ tử chư tông cùng một số tán tu bổ sung vào đã tăng lên một trăm chín mươi vạn, cấm quân lục bộ toàn bộ đủ quân số.

Ngoại trừ một bộ phận của Cực Linh thần tướng Cái Văn đến tiếp viện, cùng lưu thủ ba mươi vạn binh giáp, bên trong đế đình phải còn một trăm hai mươi vạn binh sĩ.

Nhưng ở trước mắt Nhạc Vũ chỉ còn hơn sáu mươi vạn, chỉ có Long Vũ quân của Cực Linh Thần chưởng quản vẫn còn duy trì đầy đủ.

Hai mắt thoáng nheo lại, Nhạc Vũ nhìn qua Vi Minh Tử đang đứng trên tử kim sắc chiến xa do bốn gã hoàng cân lực sĩ hộ vệ, trầm giọng hỏi:

- Vì sao còn thiếu nhiều như vậy?

Vẻ mặt Vi Minh Tử run sợ, hơi cúi người nói:

- Bởi vì phương bắc Yêu tộc hung hăng ngang ngược, từ một tháng trước những binh sĩ kia đã lục tục chạy trốn. Những tán tu còn hoàn hảo, chúng ta còn có thể khống chế. Nhưng những đệ tử của các đại tông phương bắc phái tới đã sớm chạy tứ tán vô tung, còn thừa không đủ hai phần mười.

- Chạy tứ tán sao? Ta xem là cố ý sai khiến mới đúng!

Vẻ mặt Nhạc Vũ buông lỏng, trong hơn một tháng nay hắn bế quan luyện khí không biết tình hình bên ngoài. Hóa thân lại không có ý niệm của hắn điều khiển, chỉ còn hành sự theo bản năng, đối với chuyện này quả thật chưa từng chú ý.

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Vi Minh Tử không dám nói lời nào, Nhạc Vũ khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó ánh mắt lướt qua bốn trống lớn, chợt khựng lại quan sát.

Vi Minh Tử hiểu ý, cũng không đợi Nhạc Vũ hỏi liền mở miệng giải thích:

- Năm xưa Hiên Viên hoàng đế dùng da Quỳ Ngưu làm trống, có được bốn mươi chín mặt trống. Sau khi thoái vị, liền toàn bộ giao lại cho Thiên Đình. Phương bắc đế đình cũng chia được bốn trống, nhưng vẫn chưa từng vận dụng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

- Không ngờ còn kỳ bảo như thế!

Quang mang chớp lên trong mắt Nhạc Vũ, liền biến mất lập tức. Hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa, cũng không có ý định phát biểu khích lệ sĩ khí, chỉ phất tay ý bảo chư tướng tản ra khởi hành bắc thượng.

Một đoàn binh giáp, vô số chiến xa chậm rãi từ bên trong phù không đại thành lục tục bay vút lên, hướng phía bắc bay đi.

Lấy tốc độ của Nhạc Vũ, bảy ức dặm không cần dùng tới nửa ngày thời gian là có thể tìm đến.

Nhưng tốc độ của thanh đồng chiến xa kém cỏi hơn rất nhiều, chỉ có thể chậm rãi di chuyển trên bầu trời.

Nhạc Vũ cũng không nóng nảy, tốc độ như vậy cũng nằm trong tính toán của hắn. Một mình hắn ngồi trong ngọc liễn, lấy ra viên thần tinh thượng cổ Thủy Thần do Lý Tử Hàm mang tới cầm trong tay.

Vừa cầm vào trong tay, trong mắt Nhạc Vũ chợt sáng ngời.

- Thứ tốt!

Thần lực của vị Thủy Thần này rõ ràng vô cùng tinh thuần, hơn nữa cực kỳ toàn diện. Cơ hồ thông hiểu toàn bộ thiên địa pháp tắc thủy hệ, lấy thần lực bản thân ngưng tự ra pháp tắc giả thuyết, tổng cộng có tới năm mươi bảy pháp tắc!

Mà khó được nhất chính là bên trong thần tinh còn có một pháp tắc giả thuyết tầng mười bảy.

Dù còn chưa thành hình, nhưng đã hoàn thành xong hơn phân nửa. Hẳn là do lúc muốn tăng thần cấp lên tầng mười bảy mà bị ngừng lại, đột nhiên rơi xuống, sắp thành lại bại.

Vật này đối với người bên ngoài mà nói cũng chỉ có thể dùng để luyện chế linh bảo, hoặc là tìm hiểu đại đạo thủy hệ.

Đối với phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế như hắn mà nói, chính là chí bảo, ngay cả đối với Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí cũng rất có ích lợi.

Nhạc Vũ lấy ra một Nguyên Trí Linh Quả nuốt vào, đem bản thân điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất. Lúc này mới lấy một tia hồn niệm thăm dò vào bên trong thần tinh.

Người bên ngoài nếu muốn tìm hiểu vật này, cần phải làm vô số chuẩn bị để phòng ngừa bị vu lực xâm nhập. Thế nhưng hắn trực tiếp lấy ngũ sắc quang hoa hộ thân, hồn niệm tự nhiên không cần sợ ngoại tà xâm lấn.

Di chuyển khắp bên trong thần tinh, quan sát kết cấu của nó.

Dần dần, tâm thần Nhạc Vũ hoàn toàn đắm chìm vào bên trong, thẳng đến mấy ngày sau mới bỗng dưng tỉnh lại.

Mà viên thần tinh vốn lớn bằng nắm tay hiện tại chỉ còn lại chừng đầu ngón cái.

Nhạc Vũ vận chuyển ý niệm, ngay sau đó sau não lại có vu lực ngưng tụ, thủy lam sắc phù văn quang luân không ngừng hiện lên, quanh người Nhạc Vũ toát ra khí tức bàng bạc.

Tầng mười ba, mười lăm, mười sáu vừa đến tầng mười bảy thì chỉ ngưng tụ được hơn phân nửa, quang luân không trọn vẹn, chỉ xoay tròn được chốc lát thì vỡ vụn tiêu tán.

Nhạc Vũ nhíu mày, cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu có thể cho hắn thêm một tháng thời gian, lợi dụng động thiên Thiên Ý Phủ, hắn có mười phần nắm chắc đem đạo pháp tắc giả thuyết này hoàn toàn hoàn thành.

Nhưng có được pháp tắc giả thuyết tầng mười sáu, đã có thể đem thần lực bản thân hắn vận dụng ra ít nhất bảy thành.

Như vậy cuộc chiến lần này cũng gia tăng thêm khả năng thắng lợi mấy lần!

Mỉm cười, Nhạc Vũ phục hồi lại tinh thần nhìn về phương xa, tính chút thời gian đã là ngày thứ nam, cự ly với địa vực Hắc Hàn quốc không tới nửa ngày đường.

Hồn niệm của Nhạc Vũ thậm chí đã có thể cảm giác được bên phương bắc, nơi Phá Quân Thiên Thành cùng hơn mười đạo yêu khí xung thiên.

Nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ lại, khóe mắt trông thấy hai bên chân trời đang có vô số tu sĩ đứng trên hư không, xa xa nhìn tới. Chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, đã có thể thấy hơn ngàn vạn thân ảnh, nhân cùng yêu xen lẫn gần nhau.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới, đế đình cùng phương bắc Yêu tộc, cuộc đại chiến quy mô như vậy, làm sao có thể ngăn cấm không cho người khác đến nhìn?

Chỉ là trong nhóm người kia còn có cả tu sĩ cấp thấp, làm cho hắn thoáng tức giận.

Thân thể của hắn cơ hồ đã đạt tới Kim Tiên cảnh giới, pháp lực ngang hàng Huyền Tiên, có thể gặp qua liền không quên được. Chỉ cần liếc mắt có thể ghi nhớ kỹ trong lòng.

Trong những tu sĩ này, bên trong cơ thể phần lớn đều có vu lực, chưa hiện rõ ràng nhưng có một ít gương mặt hắn từng gặp qua khi đến giáo trường gặp Cự Linh Thần lần trước.

Trong lòng hắn không khỏi cười lạnh, đám người này ngang nhiên tự bỏ trốn thì cũng thôi, không ngờ còn dám nghênh ngang ra lệnh cho đám người cấp thấp này xuất hiện ngay trước mắt hắn, không khỏi có chút quá mức!

Ánh mắt lướt qua, sau một lát ánh mắt Nhạc Vũ đã dừng lại phía bên phải trên không. Chỉ thấy có ba người đang cầm phất trần, trước ngực thêu đồ án bát quái đang đứng ngạo nghễ bên trong tầng trời thứ ba.

Cả ba đều lạnh lùng nhìn xuống, trong mắt ẩn chứa vẻ mỉa mai.

Nơi này tu sĩ tuy nhiều, phần lớn đều là Thái Ất Chân Tiên cảnh giới. Mặc dù cũng có Huyền Tiên tu sĩ, nhưng hơn phân nửa đều tự đứng riêng một chỗ, chỉ riêng ba người này đều là Huyền Tiên cảnh giới lại tụ tập cùng một chỗ.

Ngón tay Nhạc Vũ như có ý thức gõ nhẹ tay ghế, vang lên một trận dồn dập, như hư không, vang vọng, phảng phất giống như cuồng phong bạo vũ, lại đột nhiên khựng lại, thản nhiên nói:

- Ba vị kia, chính là ba Huyền Tiên của Vân Linh Tông?

Thanh âm tự nhiên cất lên, vang ra ngoài ngọc liễn. Vi Minh Tử ngây người, tiếp theo nhìn lại phương hướng ba người kia, sau đó khom người đáp:

- Theo lẽ không sai! Ba vị Huyền Tiên của Vân Linh Tông, mười hai Chân Tiên. Vốn là nằm dưới đế đình quản hạt, là đệ nhất đại tông. Năm trước từng phái ba vạn Đại Thừa đệ tử nhập đế đình ta. Chẳng qua hiện nay đã sớm trốn về!

Nhạc Vũ lại không tự chủ được bật tiếng cười khẽ, hắn nhớ rõ Vân Linh Tông tổng cộng có hơn ba trăm vạn tu sĩ.

Chỉ là hàng năm số đệ tử ngoại môn bị đuổi ra cũng có tới ba mươi vạn người.

Mấy năm trước khi hắn hạ chỉ lệnh, cần nhận những đệ tử Nguyên Anh hoặc Đại Thừa không có hi vọng đăng tiên.

Mà Vân Linh Tông, đệ nhất đại tông dưới quyền quản hạt của hắn lại phái tới ba vạn Đại Thừa đệ tử.

- Giỏi cho một đại phái hiển hách huy hoàng!

Nhạc Vũ đưa mắt liếc nhìn về phương hướng kia, sau nháy mắt liền thu hồi, thản nhiên nói:

- Hôm nay những người đến xem cuộc chiến, đều ghi nhớ toàn bộ cho ta!

Vi Minh Tử vốn đã có chút bất an, lúc này nghe vậy liền cảm thấy đau đầu. Nơi này có tới ngàn vạn tu sĩ, khuôn mặt khác nhau, lai lịch cũng khác nhau. Mặc dù hắn tự hỏi mình trí tuệ xuất chúng, nhưng quá nhiều gương mặt lại làm sao rõ ràng nhớ kỹ.

Nhưng hắn lại không dám có nửa phần ý tứ chống lệnh, trầm mặt lệnh cho chiến xa bay lên, tuyển một góc cao có tầm nhìn trống trải, lạnh lùng quét nhìn bốn phía.

Bên dưới hơn vạn chiến xa vẫn không nhanh không chậm hướng phía bắc tiến tới.

Mà giờ khác này trên tầng trời thứ ba, một trung niên tu sĩ tay cầm phất trần đang nhìn xuống dưới bỗng dưng cảm thấy nhịp tim chợt đập thật nhanh.

Ánh mắt băng sương sát khí tràn đầy từ trong ngọc liễn nhìn qua, chỉ thoáng chạm vào mắt họ đã lập tức thu hồi.

Nhưng trong thần hồn của họ liền cảm giác đau nhức như đao cắt, cảm giác bất tường vô tận tràn ngập trong lòng.

Thầm hít sâu một hơi, áp chế nỗi kích động trong lồng ngực, trung niên tu sĩ cau mày nói:

- Linh Vấn sư huynh, Vân Linh Tông chúng ta không cấp mặt mũi cho vị đại đế kia như vậy, có phải có chút không ổn hay không?

- Một người sắp chết thôi, có gì không ổn? Bất quá người này đích xác là có chút đạo hạnh! Khác với tiền nhiệm trước kia của hắn.

Người nói chuyện đứng trước hai người khác, mặt trắng không râu, vẻ mặt cũng ngưng trọng, ánh mắt vừa rồi của đối phương hắn cũng có cảm giác. Nhưng chỉ trầm ngâm chốc lát, hắn lại lạnh lùng:

- Nhưng cho dù người này cường thịnh bao nhiêu, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn chư vị yêu thánh phía bắc hay sao? Mười một yêu hoàng liên thủ, dù cho vị La Tuyên kia có đến tận đây cũng chưa chắc có thể chiến thắng!

Lão nhân râu bạc đứng bên phải cũng cười nói:

- Vân Linh Tông chúng ta đã sớm đắc tội vị đại đế này rồi, hiện giờ chẳng lẽ còn có thể cứu vãn lại được mối quan hệ hay sao? Linh Hiểu ngươi thay vì đi suy nghĩ việc này, chẳng thà ngẫm lại làm sao chuẩn bị cống phẩm cho mấy yêu vương kia ăn no còn hơn. Đừng làm cho bọn hắn làm bậy quá mức trong lãnh địa của chúng ta.

Trung niên tu sĩ nghe vậy chỉ suy tư chốc lát, tiếp theo chợt bật cười, tia bất an trong lòng cũng tán đi, khổ sáp nói:

- Là do sư đệ nghĩ quá nhiều!

Hắn đưa mắt nhìn theo quân trận khổng lồ đã sớm biến mất trước mắt, đi xa ngoài trăm dặm.

Nhưng nội tâm Linh Hiểu cũng không biết vì sao vẫn mơ hồ cảm giác có chút không ổn. Một người sắp chết chắc, sao có thể có ánh mắt sắc bén đến như vậy?

/1421

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status