Một cỗ lực lượng tràn trề ập thẳng tới, thân hình Nhạc Vũ cũng không hề nhúc nhích, hai mắt trừng lên liền khiến cỗ cự lực kia cuốn văng trở về.
Tiếp theo chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn, hai tu sĩ Linh Tiên Vân Diệt Tông chợt hiện ra thân hình, đưa mắt nhìn Nhạc Vũ, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhạc Vũ không chút nào để ý, chỉ khoanh tay đứng nhìn lên đỉnh núi. Chỉ thấy nơi này có hàng vạn hàng ngàn tu sĩ tập hợp, khiến tòa tiên linh vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng huyên náo ồn ào tới cực điểm.
Dùng Khuy Thiên Châu tìm kiếm, tình hình trên đỉnh núi hoàn toàn hiện ra trong hồn niệm của hắn.
- Mười ba Thái Ất Chân Tiên, bốn trăm Ngọc Tiên. Đúng là một đại tông phái. Ân? Khí tức này chính là Côn Luân Tâm Kính Thuật cùng Huyền Minh Thần Quang, quả nhiên là Băng Thiến…
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ trực tiếp bay lên, hướng trên đỉnh núi bay đi. Hai gã Thiên Tiên tu sĩ ngăn ngay trước người hắn vẻ mặt cổ quái, tuy có ý chặn đường nhưng lại ẩn hàm kiêng kỵ, nhìn khí độ thần thông của Nhạc Vũ lại vô cùng bất phàm, ba thanh phi kiếm màu xanh uốn lượn vũ động quanh thân, tuy linh quang nội liễm lại mơ hồ có thể cảm giác được kiếm ý sắc bén súc tích bên trong, vì thế bọn hắn có chút không dám vội vàng.
Chần chờ trong chốc lát, một người chớp động thân hình ngăn trước người Nhạc Vũ nói:
- Vị đạo hữu này hãy khoan, hôm nay là đại hôn của tổ sư trưởng thượng Vân Diệt Tông chúng ta, mở tiệc chiêu đãi thiên hạ đồng đạo. Không biết đạo hữu có nhận được thiệp mời của Vân Diệt Tông…
Nhạc Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người này, hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục đứng trên Cửu Khung Minh Ngọc Khuê bay lên.
Hai tu sĩ Vân Diệt Tông nhất thời biến sắc, đều đánh ra đạo phù thẳng hướng đỉnh núi, tiếp đó lại tế lên một thanh tiên binh, chém mạnh xuống nói:
- Chỉ một Thiên Tiên tán tu nhỏ bé khốn kiếp cũng dám gây chuyện tại bổn sơn Vân Diệt Tông sao? Cũng không nhìn xem là địa phương nào?
Hai đạo kiếm quang đều nhấp nháy quang hoa, lại chỉ tiến tới trước người Nhạc Vũ chừng ngàn trượng liền bị một cỗ cự lực mạnh mẽ ngăn giữa không trung, hoàn toàn không thể đến gần.
Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm quang lại bị cuốn trở về, mạnh mẽ đính ngay trên búi tóc của hai người, chỉ suýt chút nữa đã xuyên thủng đầu.
Hắn vẫn khoanh tay ngự không, cước giẫm ngọc khuê tiếp tục bay lên, cũng không biết có phải do tu sĩ Vân Diệt Tông quá bận rộn hay không, động tĩnh của ba người tuy lớn nhưng nhất thời lại không có người đến quản.
Nhưng chỉ vừa bay tới chân núi ước chừng mười vạn trượng, trên sườn núi lại truyền ra một tiếng quát lớn:
- Thân mang binh khí xông vào Vân Diệt sơn, ngươi đúng là cẩu đảm thật lớn!
Vừa nói xong liền có một đoàn kiếm quang mênh mông cuồn cuộn thẳng chém xuống, một vòng ngân quang tựa như thiên hà đổi chiều, trút thẳng bên dưới.
Nơi đây đã có mấy ngàn tiên tu đều trông thấy cảnh tượng này, vô cùng kinh dị. Cũng không nhìn theo chỗ Nhạc Vũ bị kiếm quang đánh tới, đều chỉ nhìn theo quỹ tích kiếm quang bay đi, thần tình tán thán.
- Đây nhất định là Vân Diệt Tông Thiên Cương Diệt Vân kiếm, nghe đồn sau khi đánh ra toàn bộ vân khí thủy khí đều có thể chuyển sang chí cương kiếm khí…
- Bậc kiếm ý này nhất định là tam đại đệ tử Vân Diệt Tông, là Vân Tố chân nhân. Vị này tu hành đến nay tuy chỉ mới hai ngàn năm, cũng đã có tu vi Thiên Tiên. Thật sự không thể tưởng tượng nổi trong tu sĩ vãn bối Thiên Huyền Giới lại lấy người này làm đệ nhất.
- Ta cũng có nghe nói, đồn đãi người này trong vòng trăm năm có thể thành tựu Ngọc Tiên. Còn có mười phần nắm chắc đập vào Thái Ất Chân Tiên cảnh giới, chỉ là ba ngàn đại đạo hắn lại khó tìm. Tư chất như hắn trừ phi tìm được một món đồ vật thượng giai linh bảo, nếu không vô luận thế nào cũng là một chuyện đáng tiếc.
- Hắc! Cũng không biết là người nào lại dám đến khiêu khích Vân Diệt Tông. Có thể dùng thủ pháp như vậy nhục nhã đệ tử Vân Diệt Tông, xác thực là có chút thủ đoạn. Nhưng thật sự không biết…
Một câu cuối cùng đột nhiên ngừng bặt, cả không trung phụ cận sườn núi Vân Diệt sơn đều biến thành tĩnh mịch.
Ngân sắc kiếm quang lắng xuống, nhưng vẫn ngưng ngay trước người Nhạc Vũ chừng bảy trăm trượng, đồng dạng không cách nào tiến thêm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chỉ thấy thanh bào tu sĩ mỗi khi phi độn lên không một trượng, ngân sắc kiếm quang trước mặt hắn lại lùi về sau một trượng.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười đạo Thiên Cương Diệt Vân kiếm khí kém hơn một chút lại chém thẳng xuống, đan xen lẫn nhau, hướng Nhạc Vũ chém tới, so với lúc trước càng khó chịu nổi, chỉ tới được cách tám trăm trượng đã bị ngăn lại hoàn toàn.
Khi Nhạc Vũ bay lên tới hai mươi lăm vạn trượng, hơn mười tia kiếm khí đều vỡ vụn tung tóe, Nhạc Vũ cũng không hề dừng lại, tiếp tục bay lên đỉnh núi.
Ngay khi hắn rời đi không lâu, bên trong một lầu các ngay sườn núi liền toát ra hơn mười tu sĩ mặc ngân sắc đạo bào, nhìn lên Nhạc Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Người này thật sự là Thiên Tiên cảnh giới? Có thể nhẹ nhàng đến như vậy ngăn cản một kích hợp lực của chúng ta, chỉ sợ dù là sư huynh Ngọc Tiên cảnh cũng khó mà làm được.
- Theo ta thấy hắn không phải Thiên Tiên, hơn phân nửa là dùng bí pháp che giấu tu vi. Nếu không làm sao có được thần thông như vậy?
- Bỏ đi, bất luận người này có tu vi thế nào, chúng ta chỉ cố hết sức. Người này dám xông vào Vân Diệt Tông, nhất định có chút bổn sự. Hơn mười Chân Tiên lão tổ đều tề tụ, vô luận là ai đến chỉ còn con đường chết…
Trong đó một vị tu sĩ còn trẻ tuổi khí chất xuất chúng cũng cau mày, liếc mắt nhìn lên không.
Chỉ thấy phía chân trời có một tầng mây đỏ tươi hình tròn đang hướng nơi này tụ tập đến, vẻ mặt không khỏi vô cùng quái dị.
- Đây là thất cửu kiếp lôi? Chẳng lẽ có vị Ngọc Tiên tu sĩ nào trong tông môn đang dộ kiếp? Sao lại đặc biệt tuyển ngay ngày đại hôn của lão tổ, chẳng lẽ trong ba ngàn đại đạo lại không có chỗ trống, gấp gáp đến như thế?
Tiên tu chung quanh cũng đều nhìn lên, nhất thời đều quên Nhạc Vũ, chỉ nhìn chằm chằm kiếp vân trên bầu trời, trong mắt nhất thời hiện ra vẻ kiêng kỵ lẫn hâm mộ.
Thân hình Nhạc Vũ thăng lên tới năm mươi vạn trượng, cũng đã có năm Vân Diệt Tông nhị đại đệ tử Ngọc Tiên tu vi sắc mặt lạnh lẽo hư không chặn đứng, lạnh lùng nhìn xuống nói:
- Vị đạo hữu này, mặc kệ hôm nay ngươi tới Vân Diệt sơn là vì mục đích gì, Vân Diệt Tông ta đều không truy cứu, chỉ thỉnh đạo hữu tự mình thức thời xoay người lại. Hôm nay là đại hôn của lão tổ, tuyên cáo thiên địa, đã thành đạo lữ. Không nên nhìn thấy huyết quang, nếu không như thế chúng ta đã lấy cẩu mạng của ngươi!
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên cười lạnh, Cửu Khung Minh Ngọc Khuê dưới chân càng tăng nhanh tốc độ.
Những tu sĩ đang quan sát gần đó đều thoáng kinh hãi.
- Người này chẳng lẽ điên rồi? Chẳng lẽ thật không e ngại Vân Diệt Tông hay sao? Đây chính là đại tông, trong một tông phái có tới tám vị Chân Tiên, xưng là đệ nhất tông môn Thiên Huyền Giới cũng còn chưa đủ!
- Thật sự là liều lĩnh, khó được Vân Diệt Tông khoan dung như thế!
- Rộng lượng? Hắc! Ta xem bọn hắn chỉ sợ là lo lắng chuyện bị vỡ lỡ ra, mặt mũi trưởng bối nhục nhã ngay trong ngày đại hôn lại xảy ra chuyện xấu này mà thôi…
Năm tu sĩ Ngọc Tiên sắc mặt vô cùng khó xem, ngay sau đó liền nhìn thấy bảo quang chớp động.
Hai tiên thằng màu vàng giáng xuống, vây quanh tới. Từ trên không xuất hiện một hắc tráo do chín đầu ly long vây quanh, thấy gió liền trướng, hóa thành vạn trượng trực tiếp chụp xuống, hai người còn lại từ xa xa chỉ ra, một đạo thủy lam quang hoa thẳng bắn tới.
Ngay lập tức làm các tu sĩ khác đều hít sâu một hơi.
- Phỏng chế linh bảo nhất cấp Cửu Long Băng Trần Tráo cùng Khổn Tiên Thằng, Vân Diệt Tông đúng là nội tình sâu dày…
- Đây chính là Tiên Thiên Băng Phách Thần Quang? Lại là hai vị tu sĩ đại thần thông…
Trong mắt Nhạc Vũ cũng nổi lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, trên mặt không bao nhiêu biến hóa.
Ba thanh sắc mộc kiếm bỗng dưng vừa chuyển, thoáng chốc hơn mười đạo thanh sắc kiếm quang nhấp nháy phía chân trời. Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí vừa chuyển liền đem Khổn Tiên Thằng đánh bay, bắn ngược vào sâu trong núi, quang hoa ảm đạm, linh khí điêu linh.
Hai đạo Tiên Thiên Băng Phách Thần Quang xông tới trước người Nhạc Vũ chừng năm trăm trượng, dù lam quang giống như vỡ bờ, đem quanh thân toàn bộ đông cứng lại, nhưng chẳng khác gì những tia Thiên Cương Diệt Vân kiếm khí lúc đầu, khó thể tiếp tục tiến thêm chút nào.
Cửu Long Băng Trần Tráo trôi nổi dừng ngay trên đỉnh đầu Nhạc Vũ chừng bảy trăm trượng, không cách nào chụp xuống.
Trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, một đạo thanh quang từ trong Thái Ất Thanh Trữ Quyển bắn lên, ngay lập tức bay vút lên không hơn mười vạn trượng, không thấy tung tích.
Năm Ngọc Tiên tu sĩ đều giật nảy mình, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu kinh ngạc. Những tiên tu chung quanh đều kinh dị, nhìn Nhạc Vũ chằm chằm ngây người.
- Người này rốt cục là ai? Lại có thần thông như vậy?
- Tiên Thiên Băng Phách Thần Quang, ba kiện tứ phẩm hậu thiên linh bảo, lại không thể tới gần hắn. Chẳng lẽ là Thái Ất Chân Tiên?
- Người này diễn xuất như vậy, quả nhiên là có chút bổn sự. Chẳng lẽ thực sự tới tìm Vân Diệt Tông phiền phức?
Cơ hồ trong cùng một thời gian, trên đỉnh núi cao tám mươi vạn trượng, bên trong đại điện Vân Diệt Tông đang có vô số tiên tu hội tụ nơi này, trang phục khác nhau nhưng không có một người nào tu vi dưới Ngọc Tiên.
Bên trên chỗ bậc thang trên cao, là mười hai chỗ ngồi phân chia hai bên, tận sâu trong điện trên kim ỷ lưng hướng bắc mặt hướng nam là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, không xa bên cạnh vẻ mặt Nhạc Băng Thiên ngây ngốc ngồi một bên.
Giờ khắc này mười ba Thái Ất Chân Tiên phần lớn vẻ mặt khẽ biến, trong đó có năm người vẻ mặt quái dị, bảy người khác đều đang cau mày.
Chung Ly Thương vẫn ngồi yên trên kim ỷ, không hề nhúc nhích, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Ngay sau đó vẻ mặt mười ba người đều đã khôi phục như thường. Chỉ có một người bên phải trên cùng bắn ra ngón tay, dưới chân sáng lên linh quang, hiện ra một phù trận hình tròn.
Ngay sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều tiên tu, cả đỉnh núi đều hiện ra từng vòng linh lực phù trận ngưng kết, đem thủy khí hội tụ hình thành một tầng tầng vân quang bích chướng.
Nhạc Vũ đã bay lên tới bảy mươi lăm vạn trượng, vô số tu sĩ Ngọc Tiên Vân Diệt Tông đang vội vàng hướng bên này truy kích đến.
Nhưng hắn cũng lập tức cảm nhận được ngọn núi này chỉ bắn ra lực bài xích đối với một mình hắn.
- Ngũ Khí Vân Quang trận? Đã muốn dùng hộ sơn đại trận sao?
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn đỉnh núi, trong lòng cũng không thèm để ý. Không hề có chút dừng lại, vẫn thẳng tắp bay lên trên đỉnh núi.
Tuy có từng luồng bài xích mạnh mẽ đẩy ra như dời non lấp bể đánh thẳng tới, nhưng tốc độ phi độn của hắn không hề giảm xuống. Cửu Khung Minh Ngọc Khuê dưới chân hóa thành một đạo lam quang, chỉ biến chuyển nhẹ nhàng đã nhảy vào trong Vân Quang Bích Chướng.
/1421
|