Mục Lương Hòa về nhà rất khuya, Thanh Ninh đã ngủ, chỉ để lại cho anh một ngọn đèn nhỏ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt. Mục Lương Hòa nhẹ nhàng mở cửa, đi chân trần lấy quần áo vào phòng tắm, tắm xong lại nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống giường.
Bên giường trũng xuống, Thanh Ninh rất tự nhiên tiến lại gần anh, Mục Lương Hòa đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực. die»ndٿanl«equ»yd«onCô ậm ừ một tiếng nhưng không mở mắt, tự nhiên lật người, áp mặt tựa vào ngực anh, tay cũng vòng quanh hông anh cuộn người lại mà ngủ, loại tư thế ngủ này tâm lí học phân tích là do con người không có cảm giác an toàn, chắc là trong tiềm thức của cô luôn thiếu hụt cảm giác an toàn.
Mục Lương Hòa tắt đèn ngủ, trong bóng tối cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi kéo chặt chăn.
Cô ngủ lâu rồi mà tay chân vẫn lạnh lẽo, anh đem tay cô kéo xuống ủ trên bụng mình, chân kẹp lấy chân cô.
Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh không có ai nhưng gối đầu bên kia vẫn còn lún xuống nên biết là hôm qua anh có về nhà, tay vô thức sờ sờ lên gối còn vương lại nhiệt độ của anh, tâm tình rất tốt rời giường. die»ndٿanl«equ»yd«onMục Lương Hòa ở trong bếp chỉ nghe thấy tiếng hát của cô, một bài hát vui vẻ mà anh không biết, vui sướng như chim sẻ nhỏ. Cô mặc một cái áo da sọc đen trắng và một cái quần bút chì màu hồng cánh sen đi qua đi lại, lúc anh ra ngoài thấy cô vợ nhỏ đang cầm một quả chuối tiêu định bóc vỏ liền nghiêm mặt quát lên.
"Biết rồi, không ăn thì không ăn."
Mục Lương Hòa nhìn vẻ miễn cưỡng của cô cũng đành cười chịu thua, bưng cái khay đi tới trước bàn "Mau lại ăn sáng đi, tí nữa còn phải đi làm."
Thanh Ninh chậm chạp tới gần, cũng không cầm chiếc đũa mà trực tiếp lấy tay cầm một cái bánh bao cho vào miệng, kết quả bị phỏng oa oa kêu to, Mục Lương Hòa ném cho cô một đôi đũa, "Lớn thế kia rồi mà vẫn còn bộp chộp."
"Thủ trưởng, anh chính là người thuộc tuýp già dặn, nhưng mà người ta đâu phải ai cũng có thể trở nên già dặn chín chắn, nếu hai chúng ta mà cũng như thế thì cuộc sống chung lấy đâu ra niềm vui thú nữa chứ." Câu nói ra đầu ra đũa, Mục Lương Hòa thật đúng là hết nói nổi, cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng cô, tốt bụng nhắc nhở: "Ăn nhiều một chút."
Thanh Ninh bị chặn miệng, nhìn anh trợn mắt, nuốt xuống cái bánh bao xong mới đá một cái vào chân anh dưới bàn: "Thủ trưởng, anh là đang muốn gây với em."
Đúng vậy, Mục Lương Hòa cũng từng nghĩ, Tạ Thanh Ninh đúng là rất ầm ĩ, ríu rít nói không dứt, không hề giống một chút nào với những người con gái mà anh từng tiếp xúc, nhưng mà sự ầm ĩ của cô đối với anh đã thành thói quen, nếu ngày nào đó không nghe cô náo động thì dường như cảm thấy thiêu thiếu cái gì. die»ndٿanl«equ»yd«on
Ăn sáng xong Mục Lương Hòa đưa cô đến dưới cổng công ty còn anh đến doanh trại. Lúc xuống xe cô chỉ chỉ gò má mình đòi một cái hôn tạm biệt, Mục Lương Hòa liếc nhìn người đi qua ngoài xe, nâng kính xe lên rồi nghiêng người qua hôn lên môi, hôn thêm một cái trên trán cô rồi thấp giọng nói: "Thanh Ninh, muốn thân thiết cũng phải tìm chỗ vắng người, thủ trưởng anh đây toàn thân quân trang, ảnh hưởng rất không tốt."
Thanh Ninh dựa vào trong ngực anh hì hì cười, bẹo cằm anh một cái mới xuống xe, Mục Lương Hòa nhìn theo cô khuất hẳn trong tòa nhà mới lái xe đi.
Mục Lương Hòa không có trực tiếp đến doanh trại mà đến cục cảnh sát. Đỗ xe dưới một tàng cây trước cổng, anh lấy điện thoại bấm bấm, một lát một người đàn ông từ trong cục cảnh sát đi ra , nhìn chung quanh một chút mới lên xe.
"Sau khi tổng hợp tư liệu, kết quả không khác mấy so với suy đoán của cậu."
"Xem ra cậu cũng rất nhanh chóng, trực tiếp lấy tài liệu từ bên kia." Mục Lương Hòa hạ cửa sổ xe, đốt điếu thuốc, tay trái gác lên trên thành cửa xe, ném điếu thuốc cho người bên ghế phụ.
"Nếu không phải là lấy danh nghĩa của ông già thì chưa chắc đã làm được." Diêm Nhuận Hoa cúi đầu, lấy tay che gió châm lửa, hít một hơi khói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Chỉ là, vụ án này cũng không dễ xử lí, hạn chế về địa bàn, dù sao nơi đó cũng không thuộc quyền của chúng ta."
"Vậy thì cứ giải quyết cụ án hiện nay, thế thì có thể đem hắn nhổ cỏ tận gốc."
"Chẳng qua tớ cũng cảm thấy kỳ quái, theo dõi lâu như vậy, đều là các cuộc gọi nghiệp vụ thông thường và một ít cuộc gọi cá nhân."
"Có phải hắn đã phát hiện được gì hay không?" Mục Lương Hòa nghĩ đến khả năng sau cả người lập tức run lên, nếu thật là như vậy, Thanh Ninh gặp nguy hiểm rồi.
"Việc này bây giờ chưa thể biết được."
"Sau này còn cần cô ấy làm gì nữa?"
"Đại Mục, cậu lo lắng."
Diêm Nhuận Hoa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bạn mình lo lắng khẩn trương là bình thường, nếu hiện tại đổi lại là vợ anh đi làm nằm vùng, đoán chừng anh cũng sẽ lo sợ "Không phải lo lắng, người của chúng ta sẽ âm thầm bảo vệ."
"Hoa Tử, mình tin cậu."
. . . . . . . . . . . .
Nguyên một buổi sáng ngồi dự họp hết hai tiếng đồng hồ, Thanh Ninh miệng đắng lưỡi khô từ bên trong ra ngoài, rót chén nước ấm, đầu óc quay cuồng, cô chán ghét mấy cuộc họp vô nghĩa không có tính xây dựng như vậy, theo cô đều là nói nhảm.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Chị Thanh Ninh, đại BOSS kêu chị đến văn phòng."
"Chuyện gì thế, tiết lộ chút đi."
"Không biết, đi đi, nhìn sơ chắc không phải chuyện xấu đâu."
Trong lòng nghi hoặc không yên, lúc một mình ở cạnh Từ Tông, ánh mắt anh ta nhìn cô luôn là lạ, không biết là do cô nhạy cảm hay là có chuyện gì.
Gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng "Mời vào" cô mới đẩy cửa đi vào. Từ Tông đã cởi áo vest đen, chỉ mặc áo len lông cừu đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ một vệt nắng chiếu vào, rơi trên người hắn, cả người được ánh mặt trời bao bọc, nho nhã cười với cô.
"Thanh Ninh, buổi tối cùng tham gia một bữa tiệc với tôi nhé."
Thanh Ninh nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng không ngờ lại là chuyện này, có chút thất thần, lại nghe thấy hắn nói: "Thư kí Bạch không có ở đây, làm phiền cô đi với tôi vậy."
"Được thôi." Thân là công ty nhân viên người ta, cô hình như không có lý do gì cự tuyệt.
"Buổi chiều tôi sẽ kêu lái xe chở cô đi trang điểm."
Lúc cô về thấy đồng nghiệp đang ngồi vào chỗ của cô ngóng chờ, cô đi tới đẩy cô nàng ra: "Làm việc, làm việc đi."
"Chị Thanh Ninh, đại BOSS đưa cho chị chuyện tốt nhé."
"Cho em đấy, em muốn không?"
"Không dám, ăn không tiêu." die»ndٿanl«equ»yd«onCũng không hỏi chuyện gì đã nói không chịu nổi, đại BOSS Từ Tông cho người khác cảm giác không phải là người nghiêm nghị khó gần, ngay cả hình dung bằng cụm từ tao nhã lịch sự thì nhân viên cũng không có ai tình nguyện làm thân.
Buổi chiều lái xe của Từ Tông đưa cô đi trang điểm, chịu dày vò mấy tiếng đồng hồ, đến 6 giờ Từ Tông mới lái xe đến đón. Hắn cũng đã thay một bộ vest mới màu trắng, không đeo caravat, áo sơ mi màu đậm kẻ ô vuông bên trong để hở cổ, lộ ra xương quai xanh đàn ông khêu gợi, xem ra càng thêm tao nhã lịch sự.
"Rất đẹp."
Hắn đứng ở phía sau gương, một tay khoác lên trên ghế dựa, nhìn thợ trang điểm hoàn thành mấy bước cuối cùng nói.
"Cám ơn." Cô cũng đã thay lễ phục, là một chiếc váy dài chữ V sẻ sâu màu trắng, mép váy lay động lả lướt, gió thổi qua giống như có muôn hoa đua nở, phiêu dật mang theo dịu dàng, đoan trang, bên hông là thiết kế chiết eo càng làm cho vóc dáng cô hiển hiện rõ ràng, die»ndٿanl«equ»yd«onbởi vì đã là mùa đông nên cô khoác bên ngoài một tấm áo da vừa vặn có thể che lại da thịt.
"Đi thôi, tiểu thư xinh đẹp."
Từ Tông lịch sự mở cửa xe để cho cô lên, trên xe hắn thỉnh thoảng quay đầu nói với cô, Thanh Ninh nhàn nhạt đáp lời. Điện thoại trong túi xách lúc này rung lên, là tin nhắn của Mục Lương Hòa, chỉ có đơn giản mấy chữ, quả nhiên là phong cách của anh.
"Tôi đưa cô đi dự tiệc, vị kia nhà cô không phải là ghen chứ?" Từ Tông chợt cười nói sang đề tài này.
"Cũng không biết chừng, anh ấy là người tâm tư kín đáo, dù có không vui cũng sẽ không thể hiện trong tin nhắn." Mục Lương Hòa rất ít gửi nhắn tin, ở trong bộ đội giao thông đều là đi bộ, truyền tin dựa vào gào thét, nếu có chuyện thì sẽ trực tiếp gọi điện nói. Nhưng Thanh Ninh lại cứ thích gửi tin nhắn cho anh, ví dụ như vào buổi đêm sẽ gửi tin nhắn hỏi anh ăn gì, ở đâu, lâu dần anh cũng quen với thói quen mới này. Hiện tại Mục Lương Hòa đang nhìn chằm chằm tin nhắn trên di động, chân mày nhíu thành một cục.
Di động trong túi xách lại rung, cô lấy ra xem đang định nhắn lại thì Từ Tông đã mở cửa xe cho cô xuống.
Đây là một bữa tiệc công việc, người tham dự đều là ông chủ các công ty lớn, phần lớn đến tham gia vì muốn tìm kiếm đối tác.
Từ Tông dẫn cô xuyên qua đám người, tửu lượng của cô cũng không tốt nên hắn chỉ dám cho cô cầm một ly nước trái cây, còn hắn thì cầm một ly rượu đỏ.
"Từ tổng, hôm nay anh dẫn tôi theo sợ là thất sách, tửu lượng của tôi rất kém."
Từ Tông nhìn đám người cách đó không xa, cười cười: "Tôi không có thói quen để phụ nữ đỡ rượu cho mình, chúng ta qua bên đó đi."
Thanh Ninh đã từng tham gia mấy bữa tiệc tương tự như vậy, nhưng đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, ấn tượng duy nhất còn rõ ràng là lần cô theo Mạnh Kiết Nhiên tham gia khi công ty hắn mới khởi nghiệp không bao lâu, vẫn chưa ổn định nên cô mới cố ý đi cùng hắn.
"Nghĩ gì thế, kia là tổng giám đốc Ngô của Hoa Khang, lần trước từng hợp tác với chúng ta."
Từ Tông giới thiệu từng người với cô, đối với vị tổng giám đốc Ngô này cô vẫn có chút ấn tượng nên đi theo qua chào hỏi.
"Cô xem người bên phải, người đàn ông kia chắc là còn nhớ chứ."
Thanh Ninh nhìn theo tay Từ Tông chỉ, nhìn đến một người đàn ông trung niên bận tây trang màu đen, bên cạnh có một cô gái trẻ đẹp khoác tay, cúi đầu không biết nói với nhau cái gì nhưng không thể nghi ngờ là một đề tài thích thú, trên mặt hai người đều tràn đầy nụ cười.
"Là ông ta."
"Ừ, đi qua chào hỏi."
Người trên thương trường đều có thói quen mang mặt nạ, cho dù bọn họ mấy ngày trước mới vì lợi ích nào đó mà cạch mặt nhau, giờ hoàn toàn có thể nói cười ríu rít với nhau như cũ, nếu là cô e rằng không làm được như thế.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết xưng hô thế nào?"
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông trung niên đó rơi vào trên người cô, nếu ánh mắt có thể bức người thì cô đã bị rồi, thế mà lại không thể chống đối, không thể làm gì khác hơn là giơ lên tươi cười nói chuyện cùng ông ta, Từ Tông đơn giản giới thiệu, nói chuyện mấy phút rồi đi chỗ khác.
Vừa đi khỏi, Thanh Ninh liền kéo gót giày cao sang khu đồ ăn, Từ Tông đứng ở trước bàn đưa cho cô một cái khay, cũng không hỏi cô chuyện vừa rồi mà chỉ hỏi cô có muốn ăn bánh ngọt không.
"Cám ơn, để tôi tự lấy."
Cầm lấy chiếc nĩa trong tay hắn, tự cắt cho mình miếng bánh ngọt, tựa vào trước bàn từ từ nhấm nháp. die»ndٿanl«equ»yd«onBữa tiệc mới bắt đầu không bao lâu, không khí đã dâng cao, đợi đến lúc bắt đầu khiêu vũ mới, tất cả đèn phòng khách đều tắt hết thay vào đó là đèn nháy chiếu xuống sàn nhảy, đám khói nhân tạo lượn lờ như sương phun ra, không khí cùng tình điệu đều đã có, không thiếu nam nữ cũng vào sàn nhảy, khó trách mọi người đều mang theo bạn gái tới tham gia dạ tiệc.
"Không mời tôi nhảy một điệu sao?"
Từ Tông dựa vào trước bàn, nhìn hướng sàn nhảy rồi khom lưng vươn tay làm một cử chỉ tiêu chuẩn mời cô, Thanh Ninh vừa mới chuẩn bị để tay lên, chợt bị người kéo.
"Thanh Ninh, điệu thứ nhất nên dành cho anh."
Mạnh Kiết Nhiên dùng sức kéo cả người đứng ở bên cạnh cô, cánh tay lôi kéo đầy sức lực không cho phép cô cự tuyệt, ánh đèn lưu ly hắt lên người hắn ta như một con thú cao ngạo bễ nghễ nhìn chúng sinh.
"Từ tổng, ngại quá."
Mạnh Kiết Nhiên lôi kéo tay cô nhìn như dịu dàng, kì thực dùng nhiều sức lực, Thanh Ninh bị hắn kéo muốn lảo đảo đến sàn nhảy, quay đầu lại nhìn về phía Từ Tông, chỉ thấy được lưng mà không thấy được vẻ mặt hắn.die»ndٿanl«equ»yd«onNói thế nào thì cô cũng là nhân viên của hắn, bây giờ bị Mạnh Kiết Nhiên kéo đi, rốt cuộc là làm mất mặt hắn.
Bên giường trũng xuống, Thanh Ninh rất tự nhiên tiến lại gần anh, Mục Lương Hòa đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực. die»ndٿanl«equ»yd«onCô ậm ừ một tiếng nhưng không mở mắt, tự nhiên lật người, áp mặt tựa vào ngực anh, tay cũng vòng quanh hông anh cuộn người lại mà ngủ, loại tư thế ngủ này tâm lí học phân tích là do con người không có cảm giác an toàn, chắc là trong tiềm thức của cô luôn thiếu hụt cảm giác an toàn.
Mục Lương Hòa tắt đèn ngủ, trong bóng tối cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi kéo chặt chăn.
Cô ngủ lâu rồi mà tay chân vẫn lạnh lẽo, anh đem tay cô kéo xuống ủ trên bụng mình, chân kẹp lấy chân cô.
Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh không có ai nhưng gối đầu bên kia vẫn còn lún xuống nên biết là hôm qua anh có về nhà, tay vô thức sờ sờ lên gối còn vương lại nhiệt độ của anh, tâm tình rất tốt rời giường. die»ndٿanl«equ»yd«onMục Lương Hòa ở trong bếp chỉ nghe thấy tiếng hát của cô, một bài hát vui vẻ mà anh không biết, vui sướng như chim sẻ nhỏ. Cô mặc một cái áo da sọc đen trắng và một cái quần bút chì màu hồng cánh sen đi qua đi lại, lúc anh ra ngoài thấy cô vợ nhỏ đang cầm một quả chuối tiêu định bóc vỏ liền nghiêm mặt quát lên.
"Biết rồi, không ăn thì không ăn."
Mục Lương Hòa nhìn vẻ miễn cưỡng của cô cũng đành cười chịu thua, bưng cái khay đi tới trước bàn "Mau lại ăn sáng đi, tí nữa còn phải đi làm."
Thanh Ninh chậm chạp tới gần, cũng không cầm chiếc đũa mà trực tiếp lấy tay cầm một cái bánh bao cho vào miệng, kết quả bị phỏng oa oa kêu to, Mục Lương Hòa ném cho cô một đôi đũa, "Lớn thế kia rồi mà vẫn còn bộp chộp."
"Thủ trưởng, anh chính là người thuộc tuýp già dặn, nhưng mà người ta đâu phải ai cũng có thể trở nên già dặn chín chắn, nếu hai chúng ta mà cũng như thế thì cuộc sống chung lấy đâu ra niềm vui thú nữa chứ." Câu nói ra đầu ra đũa, Mục Lương Hòa thật đúng là hết nói nổi, cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng cô, tốt bụng nhắc nhở: "Ăn nhiều một chút."
Thanh Ninh bị chặn miệng, nhìn anh trợn mắt, nuốt xuống cái bánh bao xong mới đá một cái vào chân anh dưới bàn: "Thủ trưởng, anh là đang muốn gây với em."
Đúng vậy, Mục Lương Hòa cũng từng nghĩ, Tạ Thanh Ninh đúng là rất ầm ĩ, ríu rít nói không dứt, không hề giống một chút nào với những người con gái mà anh từng tiếp xúc, nhưng mà sự ầm ĩ của cô đối với anh đã thành thói quen, nếu ngày nào đó không nghe cô náo động thì dường như cảm thấy thiêu thiếu cái gì. die»ndٿanl«equ»yd«on
Ăn sáng xong Mục Lương Hòa đưa cô đến dưới cổng công ty còn anh đến doanh trại. Lúc xuống xe cô chỉ chỉ gò má mình đòi một cái hôn tạm biệt, Mục Lương Hòa liếc nhìn người đi qua ngoài xe, nâng kính xe lên rồi nghiêng người qua hôn lên môi, hôn thêm một cái trên trán cô rồi thấp giọng nói: "Thanh Ninh, muốn thân thiết cũng phải tìm chỗ vắng người, thủ trưởng anh đây toàn thân quân trang, ảnh hưởng rất không tốt."
Thanh Ninh dựa vào trong ngực anh hì hì cười, bẹo cằm anh một cái mới xuống xe, Mục Lương Hòa nhìn theo cô khuất hẳn trong tòa nhà mới lái xe đi.
Mục Lương Hòa không có trực tiếp đến doanh trại mà đến cục cảnh sát. Đỗ xe dưới một tàng cây trước cổng, anh lấy điện thoại bấm bấm, một lát một người đàn ông từ trong cục cảnh sát đi ra , nhìn chung quanh một chút mới lên xe.
"Sau khi tổng hợp tư liệu, kết quả không khác mấy so với suy đoán của cậu."
"Xem ra cậu cũng rất nhanh chóng, trực tiếp lấy tài liệu từ bên kia." Mục Lương Hòa hạ cửa sổ xe, đốt điếu thuốc, tay trái gác lên trên thành cửa xe, ném điếu thuốc cho người bên ghế phụ.
"Nếu không phải là lấy danh nghĩa của ông già thì chưa chắc đã làm được." Diêm Nhuận Hoa cúi đầu, lấy tay che gió châm lửa, hít một hơi khói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Chỉ là, vụ án này cũng không dễ xử lí, hạn chế về địa bàn, dù sao nơi đó cũng không thuộc quyền của chúng ta."
"Vậy thì cứ giải quyết cụ án hiện nay, thế thì có thể đem hắn nhổ cỏ tận gốc."
"Chẳng qua tớ cũng cảm thấy kỳ quái, theo dõi lâu như vậy, đều là các cuộc gọi nghiệp vụ thông thường và một ít cuộc gọi cá nhân."
"Có phải hắn đã phát hiện được gì hay không?" Mục Lương Hòa nghĩ đến khả năng sau cả người lập tức run lên, nếu thật là như vậy, Thanh Ninh gặp nguy hiểm rồi.
"Việc này bây giờ chưa thể biết được."
"Sau này còn cần cô ấy làm gì nữa?"
"Đại Mục, cậu lo lắng."
Diêm Nhuận Hoa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bạn mình lo lắng khẩn trương là bình thường, nếu hiện tại đổi lại là vợ anh đi làm nằm vùng, đoán chừng anh cũng sẽ lo sợ "Không phải lo lắng, người của chúng ta sẽ âm thầm bảo vệ."
"Hoa Tử, mình tin cậu."
. . . . . . . . . . . .
Nguyên một buổi sáng ngồi dự họp hết hai tiếng đồng hồ, Thanh Ninh miệng đắng lưỡi khô từ bên trong ra ngoài, rót chén nước ấm, đầu óc quay cuồng, cô chán ghét mấy cuộc họp vô nghĩa không có tính xây dựng như vậy, theo cô đều là nói nhảm.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Chị Thanh Ninh, đại BOSS kêu chị đến văn phòng."
"Chuyện gì thế, tiết lộ chút đi."
"Không biết, đi đi, nhìn sơ chắc không phải chuyện xấu đâu."
Trong lòng nghi hoặc không yên, lúc một mình ở cạnh Từ Tông, ánh mắt anh ta nhìn cô luôn là lạ, không biết là do cô nhạy cảm hay là có chuyện gì.
Gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng "Mời vào" cô mới đẩy cửa đi vào. Từ Tông đã cởi áo vest đen, chỉ mặc áo len lông cừu đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ một vệt nắng chiếu vào, rơi trên người hắn, cả người được ánh mặt trời bao bọc, nho nhã cười với cô.
"Thanh Ninh, buổi tối cùng tham gia một bữa tiệc với tôi nhé."
Thanh Ninh nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng không ngờ lại là chuyện này, có chút thất thần, lại nghe thấy hắn nói: "Thư kí Bạch không có ở đây, làm phiền cô đi với tôi vậy."
"Được thôi." Thân là công ty nhân viên người ta, cô hình như không có lý do gì cự tuyệt.
"Buổi chiều tôi sẽ kêu lái xe chở cô đi trang điểm."
Lúc cô về thấy đồng nghiệp đang ngồi vào chỗ của cô ngóng chờ, cô đi tới đẩy cô nàng ra: "Làm việc, làm việc đi."
"Chị Thanh Ninh, đại BOSS đưa cho chị chuyện tốt nhé."
"Cho em đấy, em muốn không?"
"Không dám, ăn không tiêu." die»ndٿanl«equ»yd«onCũng không hỏi chuyện gì đã nói không chịu nổi, đại BOSS Từ Tông cho người khác cảm giác không phải là người nghiêm nghị khó gần, ngay cả hình dung bằng cụm từ tao nhã lịch sự thì nhân viên cũng không có ai tình nguyện làm thân.
Buổi chiều lái xe của Từ Tông đưa cô đi trang điểm, chịu dày vò mấy tiếng đồng hồ, đến 6 giờ Từ Tông mới lái xe đến đón. Hắn cũng đã thay một bộ vest mới màu trắng, không đeo caravat, áo sơ mi màu đậm kẻ ô vuông bên trong để hở cổ, lộ ra xương quai xanh đàn ông khêu gợi, xem ra càng thêm tao nhã lịch sự.
"Rất đẹp."
Hắn đứng ở phía sau gương, một tay khoác lên trên ghế dựa, nhìn thợ trang điểm hoàn thành mấy bước cuối cùng nói.
"Cám ơn." Cô cũng đã thay lễ phục, là một chiếc váy dài chữ V sẻ sâu màu trắng, mép váy lay động lả lướt, gió thổi qua giống như có muôn hoa đua nở, phiêu dật mang theo dịu dàng, đoan trang, bên hông là thiết kế chiết eo càng làm cho vóc dáng cô hiển hiện rõ ràng, die»ndٿanl«equ»yd«onbởi vì đã là mùa đông nên cô khoác bên ngoài một tấm áo da vừa vặn có thể che lại da thịt.
"Đi thôi, tiểu thư xinh đẹp."
Từ Tông lịch sự mở cửa xe để cho cô lên, trên xe hắn thỉnh thoảng quay đầu nói với cô, Thanh Ninh nhàn nhạt đáp lời. Điện thoại trong túi xách lúc này rung lên, là tin nhắn của Mục Lương Hòa, chỉ có đơn giản mấy chữ, quả nhiên là phong cách của anh.
"Tôi đưa cô đi dự tiệc, vị kia nhà cô không phải là ghen chứ?" Từ Tông chợt cười nói sang đề tài này.
"Cũng không biết chừng, anh ấy là người tâm tư kín đáo, dù có không vui cũng sẽ không thể hiện trong tin nhắn." Mục Lương Hòa rất ít gửi nhắn tin, ở trong bộ đội giao thông đều là đi bộ, truyền tin dựa vào gào thét, nếu có chuyện thì sẽ trực tiếp gọi điện nói. Nhưng Thanh Ninh lại cứ thích gửi tin nhắn cho anh, ví dụ như vào buổi đêm sẽ gửi tin nhắn hỏi anh ăn gì, ở đâu, lâu dần anh cũng quen với thói quen mới này. Hiện tại Mục Lương Hòa đang nhìn chằm chằm tin nhắn trên di động, chân mày nhíu thành một cục.
Di động trong túi xách lại rung, cô lấy ra xem đang định nhắn lại thì Từ Tông đã mở cửa xe cho cô xuống.
Đây là một bữa tiệc công việc, người tham dự đều là ông chủ các công ty lớn, phần lớn đến tham gia vì muốn tìm kiếm đối tác.
Từ Tông dẫn cô xuyên qua đám người, tửu lượng của cô cũng không tốt nên hắn chỉ dám cho cô cầm một ly nước trái cây, còn hắn thì cầm một ly rượu đỏ.
"Từ tổng, hôm nay anh dẫn tôi theo sợ là thất sách, tửu lượng của tôi rất kém."
Từ Tông nhìn đám người cách đó không xa, cười cười: "Tôi không có thói quen để phụ nữ đỡ rượu cho mình, chúng ta qua bên đó đi."
Thanh Ninh đã từng tham gia mấy bữa tiệc tương tự như vậy, nhưng đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, ấn tượng duy nhất còn rõ ràng là lần cô theo Mạnh Kiết Nhiên tham gia khi công ty hắn mới khởi nghiệp không bao lâu, vẫn chưa ổn định nên cô mới cố ý đi cùng hắn.
"Nghĩ gì thế, kia là tổng giám đốc Ngô của Hoa Khang, lần trước từng hợp tác với chúng ta."
Từ Tông giới thiệu từng người với cô, đối với vị tổng giám đốc Ngô này cô vẫn có chút ấn tượng nên đi theo qua chào hỏi.
"Cô xem người bên phải, người đàn ông kia chắc là còn nhớ chứ."
Thanh Ninh nhìn theo tay Từ Tông chỉ, nhìn đến một người đàn ông trung niên bận tây trang màu đen, bên cạnh có một cô gái trẻ đẹp khoác tay, cúi đầu không biết nói với nhau cái gì nhưng không thể nghi ngờ là một đề tài thích thú, trên mặt hai người đều tràn đầy nụ cười.
"Là ông ta."
"Ừ, đi qua chào hỏi."
Người trên thương trường đều có thói quen mang mặt nạ, cho dù bọn họ mấy ngày trước mới vì lợi ích nào đó mà cạch mặt nhau, giờ hoàn toàn có thể nói cười ríu rít với nhau như cũ, nếu là cô e rằng không làm được như thế.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết xưng hô thế nào?"
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông trung niên đó rơi vào trên người cô, nếu ánh mắt có thể bức người thì cô đã bị rồi, thế mà lại không thể chống đối, không thể làm gì khác hơn là giơ lên tươi cười nói chuyện cùng ông ta, Từ Tông đơn giản giới thiệu, nói chuyện mấy phút rồi đi chỗ khác.
Vừa đi khỏi, Thanh Ninh liền kéo gót giày cao sang khu đồ ăn, Từ Tông đứng ở trước bàn đưa cho cô một cái khay, cũng không hỏi cô chuyện vừa rồi mà chỉ hỏi cô có muốn ăn bánh ngọt không.
"Cám ơn, để tôi tự lấy."
Cầm lấy chiếc nĩa trong tay hắn, tự cắt cho mình miếng bánh ngọt, tựa vào trước bàn từ từ nhấm nháp. die»ndٿanl«equ»yd«onBữa tiệc mới bắt đầu không bao lâu, không khí đã dâng cao, đợi đến lúc bắt đầu khiêu vũ mới, tất cả đèn phòng khách đều tắt hết thay vào đó là đèn nháy chiếu xuống sàn nhảy, đám khói nhân tạo lượn lờ như sương phun ra, không khí cùng tình điệu đều đã có, không thiếu nam nữ cũng vào sàn nhảy, khó trách mọi người đều mang theo bạn gái tới tham gia dạ tiệc.
"Không mời tôi nhảy một điệu sao?"
Từ Tông dựa vào trước bàn, nhìn hướng sàn nhảy rồi khom lưng vươn tay làm một cử chỉ tiêu chuẩn mời cô, Thanh Ninh vừa mới chuẩn bị để tay lên, chợt bị người kéo.
"Thanh Ninh, điệu thứ nhất nên dành cho anh."
Mạnh Kiết Nhiên dùng sức kéo cả người đứng ở bên cạnh cô, cánh tay lôi kéo đầy sức lực không cho phép cô cự tuyệt, ánh đèn lưu ly hắt lên người hắn ta như một con thú cao ngạo bễ nghễ nhìn chúng sinh.
"Từ tổng, ngại quá."
Mạnh Kiết Nhiên lôi kéo tay cô nhìn như dịu dàng, kì thực dùng nhiều sức lực, Thanh Ninh bị hắn kéo muốn lảo đảo đến sàn nhảy, quay đầu lại nhìn về phía Từ Tông, chỉ thấy được lưng mà không thấy được vẻ mặt hắn.die»ndٿanl«equ»yd«onNói thế nào thì cô cũng là nhân viên của hắn, bây giờ bị Mạnh Kiết Nhiên kéo đi, rốt cuộc là làm mất mặt hắn.
/59
|