Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 49

/51


Có một phiến đá vô cùng tức giận, nó ở trong sân nhỏ của chùa chiền, mỗi ngày bị người khác giẫm đến giẫm đi. Trong đại điện cung phụng tượng phật, mỗi ngày được vạn người kính ngưỡng, tượng phật và phiến đá đều được gỡ xuống từ một tảng đá, nhưng vận mệnh lại chênh lệch quá nhiều.

Phiến đá khó chịu, nó hỏi tượng phật: “Ngươi xem, chúng ta đều được gỡ xuống từ một tảng đá, vì sao ngươi được vạn người kính ngưỡng, ta lại bị dẫm nát dưới chân, vận mệnh quá không công bằng!”

“Ngươi may mắn hơn ta.” Tượng phật nói: “Ngươi bị một nhát cắt liền trải trên mặt đất, ta không may mắn như ngươi. Ta bị thợ khắc đá hết cắt lại đục, nhận hết thống khổ, trên người chịu vô số vết dao nhỏ, mới thành hình hiện tại. Những thống khổ này, không phải ngươi có thể chịu được, cũng không ai biết rõ. Ngươi nói, ta sao có thể không được vạn người kính ngưỡng.”

Mỗi một người thành công, đều phải trải qua rất nhiều đau khổ, những đau khổ này khiến người phát triển, tảng đá chỉ có trải qua tạo hình, mới có thể trở thành tượng phật được vạn người kính ngưỡng.

————————————–

Tiểu Hắc, kỳ thật tên hắn không phải Tiểu Hắc, bởi vì hắn đen nên người ta gọi hắn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vốn là con của một gia đình giàu có, phụ thân của hắn là thương nhân, bị bằng hữu lừa gạt, hao hết gia sản mua một khối thạch, sau đó ông hóa điên. Mẫu thân của Tiểu Hắc không chịu được phụ thân của Tiểu Hắc điên điên khùng khùng, đã bỏ đi. Tiểu Hắc mang theo phụ thân, trải qua cuộc sống khó khăn. Tiểu Hắc bắt đầu xin cơm, bởi vì hắn nhỏ không làm được chuyện gì, tiền không có. Rất nhiều người thấy hai phụ tử đáng thương, cho bọn hắn một ít tiền, cũng có thể miễn cưỡng sống sót.

Ngày đó Tiểu Hắc nhìn thấy kẻ lừa gạt phụ thân hắn, tên lừa đảo kia cũng là một thương nhân, gã cũng nhìn thấy Tiểu Hắc.

“Cho ngươi.” Tên lừa đảo thương cảm ném cho Tiểu Hắc mười lượng bạc, “Các ngươi đáng thương, cầm mua đồ ăn cho phụ thân ngươi a.”

Tiểu Hắc ném bạc lại cho thương nhân lừa đảo: “Chúng ta có thể nhận lòng thương hại của bất kì ai, duy chỉ có ngươi là không.”

“Hắc, tiểu tử, ngươi thật không biết cất nhắc. Cho ngươi bạc là thấy các ngươi đáng thương, ngươi cho rằng bạc của ta tùy tiện ném đi sao.”

“Chúng ta thảm như vậy là nhờ phúc của ngài, nếu không có ngài tính toán tường tận, cha ta đâu thành cái dạng này ? Chúng ta nhà tan của nát, cái gì cũng không có, nhưng vẫn rất tốt. Ít nhất không có người lừa gạt, không có người tính toán.” Tiểu Hắc giương mắt liếc thương nhân lừa đảo, lại cúi đầu, không nói.

“Thằng nhóc, ta đánh chết ngươi!” Thương nhân lừa đảo đưa tay muốn đánh, nhưng gã bị người cản lại, người cản gã là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, lực tay của nàng rất lớn, thương nhân đau đến gào khóc.

“Ngươi ức hiếp một đứa trẻ ăn mày cùng một người điên, có bản lĩnh gì chứ!” Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn nói.

“Ngươi buông tay, ngươi là ai, ngươi quản được sao!” Thương nhân lừa đảo kêu la.

Thiếu nữ dùng lực, hất văng gã ra xa: “Ta là Lý U Lam. Ngươi nhớ kỹ, ta không vừa mắt loại người như ngươi, có chút tiền dơ bẩn liền đắc ý, ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ. Nghe nói, ngươi lừa một bằng hữu mới trở nên giàu có. Loại như ngươi, dám khiêu chiến với ta, ngươi chưa từng nghe ta là ai ư.”

“Hừ…… Hừ……” Thương nhân lừa đảo đau đến rên hừ hừ, “Ta nghe nói ngươi là Mẫu Dạ Xoa Lý U Lam nổi danh, Lý phu nhân. Tiểu nhân có mắt như mù, đắc tội ngài. Ngài đừng so đo a.”

Lý U Lam trở thành thần tượng trong lòng Tiểu Hắc, hắn luôn muốn trừng trị gã bại hoại này, Lý U Lam chỉ cần một tay đã xử lý gọn, quá ngầu, hiệp nữ. Đứng bên cạnh Lý U Lam là một đứa bé, đứa bé này vô cùng đáng yêu, đứa bé chạy đến chỗ thương nhân lừa đảo, cầm lấy túi tiền của gã: “Đại thúc, cái này coi như ngươi bồi thường tổn thất tinh thần của chúng ta.”

“Ngươi thích thì ngươi lấy đi!” Thương nhân lừa đảo thấy đứa bé cướp tiền, nhanh chạy a, nếu không lát nữa quần áo cũng bị lấy hết.

Nhìn thương nhân chạy trối chết, nhi tử của Lý U Lam cười đến vui vẻ: “Bộ dáng của hắn kìa, chó nhà có tang!”

“Số tiền này cho ngươi, nó vốn là của ngươi.” Đứa bé đưa túi tiền cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc khóc, lâu như vậy hắn mới cảm nhận được ấm áp.

Lý U Lam thấy tay Tiểu Hắc cầm một tượng điêu khắc gỗ, rất hứng thú: “Hài tử, đây là ngươi khắc?”

“Đúng vậy, rất khó coi a.” Tiểu Hắc xấu hổ hỏi.

“Không, rất đẹp. Ta cảm thấy ngươi có thiên phú điêu khắc, muốn học điêu khắc không?” Lý U Lam hỏi.

“Muốn, nhưng cha ta là kẻ điên, ta còn phải chăm sóc ông, nếu ta đi học sẽ không kiếm được tiền, ta và phụ thân sống thế nào.” Tiểu Hắc có chút băn khoăn.

“Ngươi có thể đến trường ngọc thạch của ta làm công, đến lúc đó có học được kỹ thuật hay không, phải dựa vào chính ngươi.” Lý U Lam nói.

Một hài tử dẫn theo phụ thân điên khùng đi tới trường ngọc thạch, bắt đầu cuộc sống, bắt đầu lao động, cùng mọi người kiếm tiền, sẽ không ai xem ngươi là tiểu hài tử. Đối với nhân tình ấm lạnh, Tiểu Hắc hiểu thấu, cũng rất lãnh đạm. Mỗi ngày làm việc tay chân rất vất vả, làm không tốt, những người kia sẽ mắng Tiểu Hắc, sao ngươi đần như vậy, cái gì cũng không biết, nếu không phải lão bản hạ lệnh nhận ngươi và phụ thân ngươi, chúng ta mới không cần ngươi, vướng víu.

Tiểu Hắc rất tức giận, nhưng chỉ có thể dấu trong lòng, hắn hiểu bây giờ mình không làm được gì, mình vẫn còn là tiểu hài tử. Nhưng một ngày nào đó, tiểu hài tử sẽ lớn lên, sẽ hữu dụng, vượt qua các ngươi. Tiểu Hắc không tin mình cả đời sẽ như vậy, hắn nghĩ, hắn sẽ dựa vào hai tay, mở con đường cho chính mình.

Tiểu Hắc bắt đầu học trộm tài nghệ của những điêu khắc sư, dùng vật liệu sót lại, làm một số đồ vật nhỏ. Tiểu Hắc tin rằng, có một ngày mình sẽ điêu khắc ra tinh phẩm, được thế nhân ca tụng. Nhưng lý tưởng và sự thật cách nhau rất xa, thực hiện lý tưởng cũng rất khó khăn. Phụ thân điên khùng của Tiểu Hắc, từ đi vào trường ngọc thạch, yên tĩnh rất nhiều. Ông luôn nhìn chằm chằm những tảng đá, không ngừng nhìn, tựa như những tảng đá này có linh hồn. Ngày đó phụ thân của hắn trông thấy một tảng đá, giống như nổi điên, ôm vào ngực, không chịu buông tay. Bởi vì ông là kẻ điên, không có ai so đo với ông. Tảng đá kia được ông ôm trong lòng rất nhiều năm.

Tiểu Hắc rất cẩn thận làm việc, nhưng cẩn thận đến đâu cũng có lúc phạm sai lầm, hôm nay Tiểu Hắc phạm vào một sai lầm, làm vỡ vòng ngọc. Các điêu khắc sư không vui, mắng Tiểu Hắc, nói hắn không đáng một đồng. Là người đều có lòng tự trọng, bị nói không đáng một đồng, sao Tiểu Hắc nhẫn được. Hắn khóc chạy, ủy khuất, thồng khổ mấy năm qua đều trút ra ngoài.

Tiểu Hắc ngồi bên bờ sông ở trường ngọc thạch ngẩn người, nhìn nước sông chảy không ngừng, tùy ý chảy về nơi nó muốn. Còn mình , vĩnh viễn giãy dụa trong dòng nước xoáy, chỉ cần lơ đãng sẽ bị chết chìm.

“Tại sao ngươi khóc?” Không biết từ lúc nào một tiểu hài tử xinh đẹp đã ngồi bên cạnh Tiểu Hắc, nó hiếu kỳ nhìn hắn.

“Ta không khóc, ngươi mới khóc!” Tiểu Hắc không muốn người ta thấy hắn mềm yếu vô dụng, đánh chết hắn cũng không thừa nhận mình khóc.

“Không khóc, vậy trên mặt ngươi là cái gì, không phải nước mắt, là nước tiểu.”

“Mắt của ngươi mới đái. Của ta là nước mắt!”

“Vậy ngươi khóc, ngươi còn không thừa nhận.”

“Hừ, ta thừa nhận ta khóc, được chưa.” Xú tiểu tử, Tiểu Hắc mắng thầm.

“Vì sao ngươi khóc?”

“…… Ta không nói cho ngươi.”

“Ngươi ở trường ngọc thạch, ngươi là điêu khắc sư ư?”

“Chưa phải.” Tiểu Hắc cúi đầu, “Bây giờ chưa phải, sau này chắc chắn phải!”

“Nhìn ngươi đáng thương như vậy, chắc chắn gây chuyện không tốt.”

“Ngươi biết gì, sao ta có thể gây chuyện!”

“Được rồi được rồi, đừng tức giận. Ta kể cho ngươi nghe một chuyện, là phụ thân ta kể cho ta nghe.”

“Chuyện gì?”

“Có một phiến đá vô cùng tức giận, nó ở trong sân nhỏ của chùa chiền, mỗi ngày bị người khác giẫm đến giẫm đi. Trong đại điện cung phụng tượng phật, mỗi ngày được vạn người kính ngưỡng, tượng phật và phiến đá đều được gỡ xuống từ một tảng đá, nhưng vận mệnh lại chênh lệch quá nhiều.

Phiến đá khó chịu, nó hỏi tượng phật: ‘Ngươi xem, chúng ta đều được gỡ xuống từ một tảng đá, vì sao ngươi được vạn người kính ngưỡng, ta lại bị dẫm nát dưới chân, vận mệnh quá không công bằng!’

‘Ngươi may mắn hơn ta.’ Tượng phật nói: ‘Ngươi bị một nhát cắt liền trải trên mặt đất, ta không may mắn như ngươi. Ta bị thợ khắc đá hết cắt lại đục, nhận hết thống khổ, trên người chịu vô số vết dao nhỏ, mới thành hình hiện tại. Những thống khổ này, không phải ngươi có thể chịu được, cũng không ai biết rõ. Ngươi nói, ta sao có thể không được vạn người kính ngưỡng.’

Cha ta nói mỗi một người thành công đều phải trải qua rất nhiều đau khổ, những đau khổ này khiến người phát triển, tảng đá chỉ có trải qua tạo hình, mới có thể trở thành tượng phật được vạn người kính ngưỡng.”

“Rất có đạo lý.”

“Đương nhiên.” Tiểu hài tử đắc ý, xa xa có người gọi tiểu hài tử xinh đẹp, tiều hài tử xinh đẹp xoay người chạy: “Tiểu điêu khắc sư, ta có thể chờ tượng phật của ngươi.”

Một nụ cười ấm áp trong sáng của tiểu hài tử xinh đẹp, đã khắc thật sâu vào tâm trí Tiểu Hắc.

“Tiểu Hắc, ta nghe nói ngươi chạy đến đây, sao còn chưa về?” Lý U Lam ra tìm Tiểu Hắc, trông thấy Tiểu Hắc ngơ ngác, nàng từ ái xoa đầu Tiểu Hắc.

“Ta đang chuẩn bị về, lão bản.” Tiểu Hắc cười, mặc Lý U Lam nắm tay của hắn, đã rất lâu không được cảm nhận ấm áp. Lý U Lam cho Tiểu Hắc cảm giác của mẫu thân.

“Ngươi nha, chỉ bị bọn họ mắng thôi mà. Mắng thì mắng, cũng không ít một miếng thịt, ngươi xem ngươi tức giận như vậy, ta biết rõ Tiểu Hắc rất cố gắng, nhưng người đôi khi cũng sai lầm. Lần này sai rồi, chú ý không tái phạm, ta tin tưởng Tiểu Hắc có thể làm được.” Lý U Lam vừa cười vừa nói.

“Ta đã biết, lão bản, Tiểu Hắc sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa.” Tiểu Hắc cười đến chói mắt.

Trường ngọc thạch có một lão điêu khắc sư, tài nghệ phi phàm. Ông có một đệ tử xuất sắc, nhưng gã trộm tác phẩm của ông, giả mạo mình làm, lấy được khen thưởng trong trận đấu chạm khắc ngọc. Lão điêu khắc sư chất vấn đệ tử, vì sao làm như vậy.

“Ta không làm như vậy, sao có thể nổi danh. Cả đời ta đều sống dưới bóng của sư phụ, ngươi chưa chết, đến bao giờ ta mới có được mọi thứ. Ta muốn thành danh, cho nên, ngươi phải nhường đường cho ta. Hiện tại, ta là điêu khắc sư nổi danh, rất nhiều người đến mời ta làm việc cho bọn họ. Ta không còn là tiểu học đồ chờ người sai bảo.” Người đệ tử kia trả lời.

“Điêu khắc sư không phải vì thanh danh và tiền tài mà tạo hình. Nó là một môn nghệ thuật. Một tảng đá, trong tay của ngươi, biến thành một khối ngọc thạch xinh đẹp…… Tựa như ngươi nhìn con của mình sinh ra, từ từ phát triển. Ta điêu khắc mỗi một tác phẩm, đều dùng toàn tâm của ta tạo hình, ta chưa bao giờ nghĩ rằng tác phẩm của ta có thể mang đến bao nhiêu danh lợi tài phú. Một khi lòng của ngươi bị nhuộm sắc thái thế tục, đâu có thể điêu khắc ra tuyệt thế trân phẩm?” Lão điêu khắc sư nói. “Ngươi đã quên ước nguyện ban đầu khi học điêu khắc, ngươi đã không còn là đệ tử của ta.”

Lão điêu khắc sư rất buồn bã, đệ tử đắc ý của mình biến thành dạng như vậy, có thể nào không khổ sở .

“Lão nhân gia, ngươi khổ sở cái gì. Chẳng phải thiếu một đồ đệ thôi ư, ngươi lại thu một người là được.” Lý U Lam vỗ vỗ bả vai lão điêu khắc sư.

“Thu một người, nói thì dễ, nào có sẵn đệ tử cho ta thu. Hơn nữa, lại thu một người, để nó tiếp tục giẫm ta mà bước lên sao.” Lão điêu khắc sư nói.

“Ngươi thật cố chấp, trên đời nào có nhiều người vô tình vô nghĩa đến thế, đồ đệ ngươi là tinh phẩm trong số bại hoại, thứ đó đâu đáng để ngươi tức giận.”

“Cũng đúng, ta vì hắn mà tức giận, không đáng.”

“Ta nói, ngươi thấy Tiểu Hắc thế nào, thu nhận nó a.”

“Là hài tử đen suốt ngày ngây ngốc đó hả, nó được không.”

“Lão nhân gia, ngươi chưa thấy điêu khắc của Tiểu Hắc, sao ngươi biết nó không có thiên phú.” Lý U Lam có chút tức giận, kéo lão điêu khắc sư phải đi vào trường ngọc thạch. Vì là đêm khuya, bên trong không ai, nhưng còn ánh đèn le lói.

Lão điêu khắc sư trông thấy Tiểu Hắc đang dùng vật liệu thừa, len lén điêu khắc.

“Ngươi xem hài tử đó có thiên phú không, các ngươi chỉ biết xem mặt ngoài.” Lý U Lam bĩu môi.

Lão điêu khắc sư nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiểu Hắc, cầm lấy một tượng Quan Âm: “Tiểu Hắc, đây là ngươi làm?”

“Đúng vậy.” Tiểu Hắc thấy có người phát hiện hắn đang vụng trộm học nghệ, xấu hổ nói.

“Ngày mai ngươi theo ta học.” Lão điêu khắc sư nói.

“Cắt, gọt, mài dũa, là trình tự chế tác ngọc thạch. Cắt, chính là tách vật liệu, dùng cưa tách ngọc liệu ra. Gọt, chính là dùng cưa vôi chỉnh sửa. Mài, chính là dùng chui, sau đó dùng đục tạo hình hoa văn. Dũa, chính là công việc cuối cùng, làm ngọc càng sáng bóng.”

Tiểu Hắc tỉ mỉ nghe lão điêu khắc sư nói, dùng phương thức của mình lý giải.

“Một khối ngọc muốn làm thành ngọc khí, đầu tiên phải nhìn ngọc, căn cứ chất lượng của ngọc thạch cùng ngoại hình, xác định nó có thể tạo ra vật phẩm nào.”

Lão điêu khắc sư giơ một khối ngọc thạch, hỏi Tiểu Hắc: “Ngươi xem, khối ngọc này, cảm giác như cái gì?”

“Như bánh bao!” Tiểu Hắc vô cùng khẳng định, vừa nói xong, Tiểu Hắc đã bị đánh một cái.

“Xú tiểu tử, chỉ biết ăn thôi!” Râu mép của lão điêu khắc sư vểnh lên.

“Dùng bút họa ra thứ ngươi muốn khắc, cái này gọi là họa sống. Tiểu Hắc, ngươi đang vẽ cái gì?” Lão điêu khắc sư nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn bức họa, không đoán được hình thù?

“Sư phụ, ta vẽ rồng, ta muốn điêu khắc rồng.” Tiểu Hắc rất thành thật nói.

“Rồng? Đây rõ ràng là giun !” Mặt lão điêu khắc sư bắt đầu run rẩy……

Thời gian cứ như vậy trôi qua, tiểu hài tử ăn mày năm đó, giờ đây đã trưởng thành. Bức họa con giun năm đó, hôm nay đã là long phượng. Lão điêu khắc sư càng thêm già, thành lão ngoan đồng của trường ngọc thạch. Phụ thân của Tiểu Hắc vẫn mỗi ngày ôm tảng đá kia, ngẩn người. Thời gian biến hóa không xuất hiện trên người kẻ điên, ông vĩnh viễn giam mình trong thế giới riêng.

Hoàng thất muốn tổ chức đại hộ điêu khắc ngọc thạch, đương nhiên Lý U Lam không bỏ qua cơ hội này, lão điêu khắc sư cũng không bỏ qua cơ hội này, phải đánh bại đệ tử đáng hổ thẹn trước kia. Đương nhiên Tiểu Hắc cũng không bỏ qua cơ hội này, hắn rất muốn trổ tài.

Vấn đề đến đây, bọn họ cần ngọc thạch chất lượng để làm vật liệu. Mỗi điêu khắc sư đều nỗ lực, Lý U Lam tận lực giúp đỡ bọn họ.

“Tiểu Hắc, muốn tham gia trận đấu không?” Lý U Lam hỏi.

“Muốn, nhưng ta không biết mình nên khắc cái gì.” Tiểu Hắc nói.

“Khắc cái gì, Tiểu Hắc ngẫm lại xem, kỳ thật ngươi đã tự tạo hình.” Lý U Lam nói.

“Ta đã tự tạo hình?” Tiểu Hắc khó hiểu.

“Mỗi người đều là điêu khắc sư, bọn họ tự tạo hình cuộc đời mình. Cuộc đời của ngươi sẽ như thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác, tất cả đều nằm trong hai tay người, ngươi bày ra cho mọi người xem, bày ra cuộc đời thuộc về chính ngươi.” Lý U Lam cười thân thiết, Tiểu Hắc nhìn thấy nụ cười của nàng, sẽ nhớ tới mẫu thân.

Phụ thân của Tiểu Hắc đem tảng đá cho Tiểu Hắc: “Mở ra, trong đó có trân bảo.”

Tiểu Hắc nhìn phụ thân điên khùng của mình, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với mình. Ông không có quên mình bị người ta lừa gạt, hao hết tài sản, mua một tảng đá không đáng giá.

“Mở ra, trong đó có trân bảo!”

“Mở ra!”

Tiểu Hắc tiếp nhận cái cha mình gọi là trân bảo, mở tảng đá ra, một khối mỹ ngọc tốt nhất xuất hiện trong tầm mắt. Phụ thân của Tiểu Hắc, trông thấy mỹ ngọc, kích động không thôi, hai mắt trợn lên, hai tay run rẩy: “Ta nói bên trong có trân bảo, bên trong có! Viên đá của ta có trân bảo!” Đột nhiên phụ thân của Tiểu Hắc cuồng tiếu, sau đó lại không ngừng khóc lớn, điên cuồng của ông khiến mọi người sợ hãi.

“Khắc nó a, đứa con. Phụ thân không phải phụ thân tốt, nhiều năm như vậy, liên lụy ngươi, phụ thân bị tâm ma của mình mê hoặc, xin lỗi hài tử.”

“Phụ thân, không sao. Ta chưa từng oán hận ngươi, ta thật cao hứng, ta có thể sinh ra trên thế giới này, ngươi là cha ta. Nếu không có ngươi, cũng không có ta. Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi liên lụy ta.”

“Đứa con, ngươi đi theo ta.”

Phụ thân của Tiểu Hắc dẫn Tiểu Hắc ra khỏi trường ngọc thạch, đi đến một chùa chiền xa xa. Chùa chiền rất hoang vu, bên trong chỉ có ba hòa thượng.

“Ngươi xem, tượng đá này, đẹp không?” Phụ thân của Tiểu Hắc hỏi.

“Đẹp.” Tiểu Hắc nhìn tượng đá, là một pho tượng phật, điêu khắc vô cùng tinh mỹ. Nhất là nụ cười của phật, từ bi, thánh khiết.

“Người điêu khắc tượng đá này là hòa thượng. Hắn muốn làm một tượng phật, hắn đến trường ngọc thạch xin một tảng đá lớn. Điêu khắc sư nói, ngươi biết điêu khắc tượng phật? Hòa thượng nói, ta không biết. Điêu khắc sư nói, vậy ngươi còn muốn điêu khắc tượng phật, ngươi không biết thì làm thế nào? Hòa thượng nói, ta dùng tâm điêu khắc. Khi hòa thượng điêu khắc xong tượng Phật, các điêu khắc sư đều sợ ngây người, hỏi hòa thượng, sao ngươi có thể hoàn thành? Hòa thượng nói, bởi vì trong lòng ta có phật, ta xem tảng đá chính là phật.”

“Cám ơn phụ thân dạy bảo, ta hiểu.”

“Hiểu thì đi thôi, phụ thân ở đây xuất gia. Về sau ngươi cố gắng sống tốt, phải có ý chí, đừng giống ta.”

“Ta biết, phụ thân.”

Tiểu Hắc trở lại trường ngọc thạch, bắt đầu suy nghĩ, nụ cười của Lý U Lam như mẫu thân, tiểu hài tử kể chuyện xưa cho hắn, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, lão điêu khắc sư nhìn như nghiêm khắc, kỳ thật rất mềm lòng. Còn có những người từng mắng mình, người mình từng hận, hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thật mọi người đều đáng yêu. Đáng yêu như một pho tượng Bồ Tát, có Bồ Tát từ bi, có Bồ Tát vui mừng, có Bồ Tát trang nghiêm……

Đại hội bắt đầu rồi, tất cả điêu khắc sư đều lấy ra bảo bối của mình, trưng bày cho mọi người xem. Trong đó khiến người chú ý nhất là một tượng phật đặc biệt, do một khối ngọc thạch vô cùng lớn điêu khắc mà thành, bọn họ xưng là Ngọc Vương. Người điêu khắc tượng phật này chính là đệ tử trước đây của lão điêu khắc sư, hắn và thương nhân lừa đảo cùng chung một số tiền lớn làm tượng phật, bọn họ rất tự tin có thể đoạt giải quán quân. Hoàng thượng và hoàng hậu mang theo văn võ bá quan, cẩn thận giám định và thưởng thức mỗi một tác phẩm, thỉnh thoảng phát ra tiếng tán thưởng. Khi chứng kiến tượng phật đặc biệt này, vây quanh nhìn thật lâu.

“Thật là Ngọc Vương.” Hoàng đế nói, thương nhân lừa đảo và điêu khắc sư vừa nghe, cực kỳ cao hứng.

Bọn họ chuyển tới tác phẩm trước mặt lão điêu khắc sư, nhìn thật lâu, Túy Bát Tiên, điêu khắc cực kỳ tinh mỹ, không thể bắt bẻ.

“Thật là thần thủ.” Hoàng đế nói, Lý U Lam cùng lão điêu khắc sư vừa nghe, cao hứng cực kỳ, đây là sự khăng định của hoàng thất đối với tài nghệ của lão điêu khắc sư.

Tác phẩm của Tiểu Hắc bị đặt ở trong góc, mắt của hoàng hậu sắc bén, liếc một cái liền thấy pho tượng Thiên Thủ Quan Âm, lôi kéo hoàng đế, đến xem.

Hoàng đế hoàng hậu chứng kiến tượng Quan Âm, sợ ngây người. Mĩ, thật sự không cách nào hình dung được, trông thấy nàng, ngươi sẽ cảm thấy đang gặp mẫu thân của mình, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngươi sẽ có cảm giác muốn khóc, muốn bổ nhào vào lòng từ mẫu khóc lớn một hồi.

“Ngươi điêu khắc ư?” Hoàng đế hỏi Tiểu Hắc. Tiểu Hắc gật đầu.

“Ngươi gặp qua thái hậu?” Hoàng đế hỏi.

“Không có.” Tiểu Hắc nói.

“Tượng Quan Âm này, rất giống Thánh Đức thái hậu đã qua đời, mẫu thân của ta.” Hoàng đế kích động nói.

“Bệ hạ, tiểu nhân điêu khắc xong, những người trông thấy nó đều nói giống mẫu thân của họ, hỏi tiểu nhân đã từng gặp qua mẫu thân của họ chưa.” Tiểu Hắc thành thật nói.

“Thật sự là thần, rất tốt, tiểu tử. Pho tượng có tên gì?” Hoàng đế tán thưởng hỏi.

“Không có.”

“Vậy gọi là Chúng Sinh Mẫu, người tới, đem tượng Quan Âm này vào Hộ Quốc tự, đây là quốc bảo, trẫm xem trọng.”

Lý U Lam, lão điêu khắc sư và Tiểu Hắc hết sức cao hứng, bọn họ được hoàng thất khẳng định, cỡ nào vinh hạnh. Trông thấy không, cuộc đời của ta, cuộc đời tự ta tạo hình, về sau ta còn muốn tạo nó thật tốt.

——————————

Tiểu Hắc đi mua đồ, trông thấy trên đường có tên khất cái thiếu một tay, cảm thấy rất đáng thương, cho hắn một ít tiền đồng. Tên khất cái ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc: “Ta không cần sự thương hại của ngươi, ngươi đem tiền đi!”

Tiểu Hắc nhìn kỹ, tên khất cái chính là thương nhân lừa đảo, có chuyện gì?

“Ngươi thật sự không cần?”

“Không cần!”

“Ngươi thực kiên quyết.”

“Đánh chết ta cũng không cần.”

“Vậy ta cầm đi,” Tiểu Hắc xoay người muốn nhặt tiền, tên khất cái liền dùng tay phải che tiền.

“Ta còn chưa bị đánh chết!”

Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy, người này rất vô sỉ……


/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status