Tiêu Viễn Trình đầu đầy mồ hôi, hận không thể đem nha đầu Tiêu Linh vừa vô dụng lại vừa không biết điều này bóp chết tại chỗ.
Thứ ngu xuẩn chỉ biết gây phiền toái cho hắn !
Tiêu Linh hiện tại cũng không biết rốt cục là mình sai ở chỗ nào, rõ ràng Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật cơ mà, tại sao đột nhiên mọi người đều bảo vệ nàng hết vậy?
Đầu tiên là hai mẹ con Tuyết di nương sau đó là Thái tử điện hạ cùng với Bắc Diệu Quốc Cửu hoàng tử, bây giờ ngay cả Tiêu Dao Vương cũng đứng về phe nàng ta.
Một tên phế vật thôi mà, tại sao ả lại có vận khí tốt như thế !
Tiêu Linh nghiến răng trèo trẹo, nàng nuốt không trôi cơn tức này a !
Tiêu Dao Vương nộ hỏa đại thịnh. Hắn đi du lịch tứ phương nhiều năm như vậy, đối với chuyện tình của Trưởng công chúa phủ ngẫu nhiên có nghe được một ít, bới vậy hắn cũng biết Bắc Nguyệt là một hài tử thân thể ốm yếu. Vốn hắn cho rằng dù Bắc Nguyệt tính tình nhu nhược, không thể tập võ thì cũng không sao, thân phận của nàng cũng đủ để cho nàng sống cả đời vô tư vô lo rồi.
Nhưng hôm nay trở lại Nam Dực quốc hắn mới biết, Tiêu Viễn Trình cùng với mấy vị di nương rất là bá đạo, đám thứ nữ trong phủ cũng hoành hành không cố kỵ ai. Nếu thật sự như vậy, cuộc sống trong phủ của Bắc Nguyệt sẽ như thế nào đây ?
Mà trong cung yến hôm nay, hắn thấy được hài tử mà mình lo lắng tuy có chút ốm yếu nhưng ánh mắt trong suốt, vẻ mặt kiên cường nên cũng hơi yên tâm một chút.
Ai ngờ hiện tại lại nghe được Tiêu Linh nhục nhã nàng không kiêng nể trước mắt bao nhiêu người, nói nàng là phế vật, hắn sao có thể không tức giận chứ ?
Nguyên lai mấy năm qua nàng sống cũng không thoải mái gì. Nguyên lai hắn là hắn suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản rồi. Lúc đầu hắn đã đáp ứng Trưởng công chúa sẽ chiếu cố hài tử của nàng thật tốt, nhưng nhiều năm như vậy hắn lại đem nàng bỏ vào sào huyệt của một đám thú đội lốt người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt đã mang theo một tia đau lòng.
Động tĩnh bên này lớn như vậy đương nhiên đã làm kinh động đến Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, bởi vậy hắn cùng với Anh Dạ công chúa và Thái tử đều hướng phía này đi đến.
“ Phát sinh chuyện gì ?” Hoàng Thượng đến gần, nhìn thấy Tiêu Viễn Trình ấn Tiêu Linh quỳ trên mặt đất, không khỏi có chút kinh ngạc.
“ Bẩm Hoàng thượng, là thần dạy dỗ nữ nhi không tốt, đã mạo phạm tới Tiêu Dao Vương.” Tiêu Viễn Trình vội vàng nói, trong lòng thầm than hôm nay thật sự quá xui xẻo đi. Nếu biết trước mọi chuyện lại thành ra như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không dẫn Tiêu Linh theo, bây giờ thì tốt rồi, hắn triệt để đắc tội với Tiêu Dao Vương mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính trọng.
Hoàng Thượng vốn cũng đã rất bất mãn với Tiêu Viễn Trình, bây giờ lại thấy hắn đắc tội với vị Tiêu Dao Vương mà mình vô cùng coi trọng, nhất thời long nhan phẫn nộ.
Tiêu Dao Vương cũng không có tiếp tục truy cứu, chiết phiến mở ra, khôi phục lại bộ dáng tươi cười phong nhã.
“ Chỉ là việc nhỏ mà lại làm kinh động đến Hoàng Thượng, đây là lỗi của thần a.”
Hoàng Thượng cũng cười nói: “ Tiêu Dao Vương tính tình hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, không nên chấp nhặt cùng với tiểu hài tử.”
“ Hoàng thượng nói rất đúng.” Tiêu Dao Vương nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, cười nói : “ Thần có một chuyện muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
“ Tiêu Dao Vương có việc gì cứ nói ra đi !” Hoàng Thượng sang sảng nói.
Tiêu Dao Vương này luôn luôn không màng danh lợi, chỉ thích cuộc sống tiêu diêu tự tại. Đây là lần đầu hắn có chuyện nhờ mình, bởi vậy Hoàng Thượng tự nhiên phải đáp ứng rồi.
Tiêu Dao Vương thản nhiên nói: “ Qua vài ngày nữa Linh Ương Học Viện sẽ bắt đầu khảo hạch tuyển sinh, thần muốn đề cử một người vào học.”
“ Chuyện này không phải rất dễ dàng hay sao, Trẫm ân chuẩn ! Chỉ là không biết người này tu tập võ đạo hay là…” Hoàng Thượng nghe xong trong lòng có vài phần cao hứng.
Người mà Tiêu Dao Vương tiến cử, nếu không phải thực lực cao cường thì cũng là bối cảnh cường đại, chấp thuận cho hắn tiến vào Linh Ương Học Viện chỉ có tốt chứ không có xấu a.
Tiêu Dao Vương hơi nhíu mày, cười nói: “ Nàng chỉ là một người bình thường.”
Thứ ngu xuẩn chỉ biết gây phiền toái cho hắn !
Tiêu Linh hiện tại cũng không biết rốt cục là mình sai ở chỗ nào, rõ ràng Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật cơ mà, tại sao đột nhiên mọi người đều bảo vệ nàng hết vậy?
Đầu tiên là hai mẹ con Tuyết di nương sau đó là Thái tử điện hạ cùng với Bắc Diệu Quốc Cửu hoàng tử, bây giờ ngay cả Tiêu Dao Vương cũng đứng về phe nàng ta.
Một tên phế vật thôi mà, tại sao ả lại có vận khí tốt như thế !
Tiêu Linh nghiến răng trèo trẹo, nàng nuốt không trôi cơn tức này a !
Tiêu Dao Vương nộ hỏa đại thịnh. Hắn đi du lịch tứ phương nhiều năm như vậy, đối với chuyện tình của Trưởng công chúa phủ ngẫu nhiên có nghe được một ít, bới vậy hắn cũng biết Bắc Nguyệt là một hài tử thân thể ốm yếu. Vốn hắn cho rằng dù Bắc Nguyệt tính tình nhu nhược, không thể tập võ thì cũng không sao, thân phận của nàng cũng đủ để cho nàng sống cả đời vô tư vô lo rồi.
Nhưng hôm nay trở lại Nam Dực quốc hắn mới biết, Tiêu Viễn Trình cùng với mấy vị di nương rất là bá đạo, đám thứ nữ trong phủ cũng hoành hành không cố kỵ ai. Nếu thật sự như vậy, cuộc sống trong phủ của Bắc Nguyệt sẽ như thế nào đây ?
Mà trong cung yến hôm nay, hắn thấy được hài tử mà mình lo lắng tuy có chút ốm yếu nhưng ánh mắt trong suốt, vẻ mặt kiên cường nên cũng hơi yên tâm một chút.
Ai ngờ hiện tại lại nghe được Tiêu Linh nhục nhã nàng không kiêng nể trước mắt bao nhiêu người, nói nàng là phế vật, hắn sao có thể không tức giận chứ ?
Nguyên lai mấy năm qua nàng sống cũng không thoải mái gì. Nguyên lai hắn là hắn suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản rồi. Lúc đầu hắn đã đáp ứng Trưởng công chúa sẽ chiếu cố hài tử của nàng thật tốt, nhưng nhiều năm như vậy hắn lại đem nàng bỏ vào sào huyệt của một đám thú đội lốt người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt đã mang theo một tia đau lòng.
Động tĩnh bên này lớn như vậy đương nhiên đã làm kinh động đến Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, bởi vậy hắn cùng với Anh Dạ công chúa và Thái tử đều hướng phía này đi đến.
“ Phát sinh chuyện gì ?” Hoàng Thượng đến gần, nhìn thấy Tiêu Viễn Trình ấn Tiêu Linh quỳ trên mặt đất, không khỏi có chút kinh ngạc.
“ Bẩm Hoàng thượng, là thần dạy dỗ nữ nhi không tốt, đã mạo phạm tới Tiêu Dao Vương.” Tiêu Viễn Trình vội vàng nói, trong lòng thầm than hôm nay thật sự quá xui xẻo đi. Nếu biết trước mọi chuyện lại thành ra như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không dẫn Tiêu Linh theo, bây giờ thì tốt rồi, hắn triệt để đắc tội với Tiêu Dao Vương mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính trọng.
Hoàng Thượng vốn cũng đã rất bất mãn với Tiêu Viễn Trình, bây giờ lại thấy hắn đắc tội với vị Tiêu Dao Vương mà mình vô cùng coi trọng, nhất thời long nhan phẫn nộ.
Tiêu Dao Vương cũng không có tiếp tục truy cứu, chiết phiến mở ra, khôi phục lại bộ dáng tươi cười phong nhã.
“ Chỉ là việc nhỏ mà lại làm kinh động đến Hoàng Thượng, đây là lỗi của thần a.”
Hoàng Thượng cũng cười nói: “ Tiêu Dao Vương tính tình hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, không nên chấp nhặt cùng với tiểu hài tử.”
“ Hoàng thượng nói rất đúng.” Tiêu Dao Vương nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, cười nói : “ Thần có một chuyện muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
“ Tiêu Dao Vương có việc gì cứ nói ra đi !” Hoàng Thượng sang sảng nói.
Tiêu Dao Vương này luôn luôn không màng danh lợi, chỉ thích cuộc sống tiêu diêu tự tại. Đây là lần đầu hắn có chuyện nhờ mình, bởi vậy Hoàng Thượng tự nhiên phải đáp ứng rồi.
Tiêu Dao Vương thản nhiên nói: “ Qua vài ngày nữa Linh Ương Học Viện sẽ bắt đầu khảo hạch tuyển sinh, thần muốn đề cử một người vào học.”
“ Chuyện này không phải rất dễ dàng hay sao, Trẫm ân chuẩn ! Chỉ là không biết người này tu tập võ đạo hay là…” Hoàng Thượng nghe xong trong lòng có vài phần cao hứng.
Người mà Tiêu Dao Vương tiến cử, nếu không phải thực lực cao cường thì cũng là bối cảnh cường đại, chấp thuận cho hắn tiến vào Linh Ương Học Viện chỉ có tốt chứ không có xấu a.
Tiêu Dao Vương hơi nhíu mày, cười nói: “ Nàng chỉ là một người bình thường.”
/1058
|