Tiếng gầm rống của Xích Kim Thánh Hổ chấn động trong không khí, vóc dáng tiểu Hổ đột nhiên lớn lên, há miệng cắn một cái vào thân thể cự xà!
Bị cắn, cự xà điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mấy con rắn phía sau liền cùng nhau quay đầu lại, cắn vào thân thể Tiểu Hổ, ra sức kéo xé! Xích Kim Thánh Hổ là thần thú, da thịt trên người cứng rắn như sắt, rất khó cắn xé, nhưng bị cả mấy con cùng nhau kéo xé, vẫn bị rách mấy vết thương! Có thể thấy được chín con rắn kia đều không thua gì Bách Mục Hàn Thiềm lúc đó! Tiểu Hổ phẫn nộ nhe răng, giơ móng vuốt lên, xích kim liệt diễm ngưng tụ ở trên móng vuốt, cào một vệt máu ở trên người con rắn gần mình nhất, tức thì trong không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét! Bên này tình hình chiến đấu của thú cùng thú rất kịch liệt, bên kia Huyền Xà Âm Hậu giơ kiếm cùng Hoàng Bắc Nguyệt sau khi so một chiêu, Hoàng Bắc Nguyệt bị đánh lui ra ngoài, khí huyết cuộn trào trong ngực! Cuộc chiến mới bắt đầu, đã vô cùng kịch liệt! Thực lực cách xa, gần như không có gì gay cấn, Hoàng Bắc Nguyệt không cam lòng cắn răng, liên tiếp mấy cái phù chú khác thuộc tính đều bị Huyền Xà Âm Hậu chặn lại! Nữ nhân này tựa hồ có chút hiểu rõ đối với phù chú thuật, nhìn thấy nàng đồng thời sử dụng nhiều loại phù chú khác thuộc tính như vậy cũng không lấy làm lạ. Hốc mắt Huyền Xà Âm Hậu đã đỏ bừng, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn đưa thiếu nữ trước mắt vào chỗ chết! “Phong sát!” Bảo kiếm trong tay nàng vung lên, vòi rồng với khí thế dời núi lấp biển mà cuốn đến! Uy lực quá lớn, ngự phong phù của nàng cơ bản không thể chống chế, Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thình lình hạ xuống, lướt qua vòi rồng kia, nhưng vẫn bị phong nguyên khí sượt qua tay một chút, lập tức máu tươi chảy ròng! Đáng hận chính là vòi rồng kia giống như thể có mắt, nhìn thấy nàng hạ xuống, cũng lập tức quay đầu đuổi theo! Vòi rồng đột nhiên bốc ra từng trận hỏa nguyên khí dữ dội, khiến nàng dù cách rất xa cũng chảy mồ hôi đầm đìa! “Tiểu Hổ tránh ra! Không gian phong ấn phù!” Hoàng Bắc Nguyệt đan chéo hai tay, một đạo phù quang hiện ra, chung quanh đột nhiên có một trận nguyên khí ngưng tụ với tốc độ cực kỳ nhanh, hình thành một cái không gian, bao phủ vòi rồng kia cùng với Huyền Xà Âm Hậu! Chỉ một thoáng, trong không gian phong ấn, vòi rồng hung mãnh va đập xung quanh, nhưng cũng không cách nào đột phá! Trên trán Hoàng Bắc Nguyệt toát ra từng giọt mồ hôi lớn, hít một hơi thật sâu, không dám trì hoãn, lập tức khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống, nghĩ biện pháp rời khỏi cái hư huyễn chi cảnh này. Trận đấu với Huyền Xà Âm Hậu chẳng qua cũng chỉ có mấy chục giây, nhưng đã làm cho nàng đầm đìa mồ hôi. Bên kia, Phong Liên Dực chậm rãi đứng lên, bên khóe miệng tràn ra một vệt máu, có thể thấy vừa rồi Huyền Xà Âm Hậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, đối với con của mình cũng không có hạ thủ lưu tình! Hắn vừa mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên đồng tử co rụt lại, Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy mắt của hắn, lập tức phản ứng nhanh mà tránh sang bên cạnh, nhưng phía sau vẫn truyền đến âm thanh sắc bén khi bảo kiếm chém rách không gian! Huyền Xà Âm Hậu không biết làm thế nào đã ra khỏi không gian phong ấn! Kiếm trong tay ngưng tụ hỏa nguyên khí mãnh liệt đâm về phía lưng Hoàng Bắc Nguyệt! “Chịu chết đi!” “Nguyệt!” Phong Liên Dực hô to một tiếng, đột nhiên cả người biến mất khỏi nơi vừa mới đứng! Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt ngưng đọng, hoàn toàn không biết hắn đã đi đâu, khi âm thanh rách da rách thịt từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu nhìn, đột nhiên máu tươi nóng bỏng văng lên người và mặt của nàng! Nàng chớp mắt một cái, cảm giác sợ hãi như gặp ác mộng tức thì siết lấy trái tim của nàng!
Bị cắn, cự xà điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mấy con rắn phía sau liền cùng nhau quay đầu lại, cắn vào thân thể Tiểu Hổ, ra sức kéo xé! Xích Kim Thánh Hổ là thần thú, da thịt trên người cứng rắn như sắt, rất khó cắn xé, nhưng bị cả mấy con cùng nhau kéo xé, vẫn bị rách mấy vết thương! Có thể thấy được chín con rắn kia đều không thua gì Bách Mục Hàn Thiềm lúc đó! Tiểu Hổ phẫn nộ nhe răng, giơ móng vuốt lên, xích kim liệt diễm ngưng tụ ở trên móng vuốt, cào một vệt máu ở trên người con rắn gần mình nhất, tức thì trong không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét! Bên này tình hình chiến đấu của thú cùng thú rất kịch liệt, bên kia Huyền Xà Âm Hậu giơ kiếm cùng Hoàng Bắc Nguyệt sau khi so một chiêu, Hoàng Bắc Nguyệt bị đánh lui ra ngoài, khí huyết cuộn trào trong ngực! Cuộc chiến mới bắt đầu, đã vô cùng kịch liệt! Thực lực cách xa, gần như không có gì gay cấn, Hoàng Bắc Nguyệt không cam lòng cắn răng, liên tiếp mấy cái phù chú khác thuộc tính đều bị Huyền Xà Âm Hậu chặn lại! Nữ nhân này tựa hồ có chút hiểu rõ đối với phù chú thuật, nhìn thấy nàng đồng thời sử dụng nhiều loại phù chú khác thuộc tính như vậy cũng không lấy làm lạ. Hốc mắt Huyền Xà Âm Hậu đã đỏ bừng, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn đưa thiếu nữ trước mắt vào chỗ chết! “Phong sát!” Bảo kiếm trong tay nàng vung lên, vòi rồng với khí thế dời núi lấp biển mà cuốn đến! Uy lực quá lớn, ngự phong phù của nàng cơ bản không thể chống chế, Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thình lình hạ xuống, lướt qua vòi rồng kia, nhưng vẫn bị phong nguyên khí sượt qua tay một chút, lập tức máu tươi chảy ròng! Đáng hận chính là vòi rồng kia giống như thể có mắt, nhìn thấy nàng hạ xuống, cũng lập tức quay đầu đuổi theo! Vòi rồng đột nhiên bốc ra từng trận hỏa nguyên khí dữ dội, khiến nàng dù cách rất xa cũng chảy mồ hôi đầm đìa! “Tiểu Hổ tránh ra! Không gian phong ấn phù!” Hoàng Bắc Nguyệt đan chéo hai tay, một đạo phù quang hiện ra, chung quanh đột nhiên có một trận nguyên khí ngưng tụ với tốc độ cực kỳ nhanh, hình thành một cái không gian, bao phủ vòi rồng kia cùng với Huyền Xà Âm Hậu! Chỉ một thoáng, trong không gian phong ấn, vòi rồng hung mãnh va đập xung quanh, nhưng cũng không cách nào đột phá! Trên trán Hoàng Bắc Nguyệt toát ra từng giọt mồ hôi lớn, hít một hơi thật sâu, không dám trì hoãn, lập tức khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống, nghĩ biện pháp rời khỏi cái hư huyễn chi cảnh này. Trận đấu với Huyền Xà Âm Hậu chẳng qua cũng chỉ có mấy chục giây, nhưng đã làm cho nàng đầm đìa mồ hôi. Bên kia, Phong Liên Dực chậm rãi đứng lên, bên khóe miệng tràn ra một vệt máu, có thể thấy vừa rồi Huyền Xà Âm Hậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, đối với con của mình cũng không có hạ thủ lưu tình! Hắn vừa mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên đồng tử co rụt lại, Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy mắt của hắn, lập tức phản ứng nhanh mà tránh sang bên cạnh, nhưng phía sau vẫn truyền đến âm thanh sắc bén khi bảo kiếm chém rách không gian! Huyền Xà Âm Hậu không biết làm thế nào đã ra khỏi không gian phong ấn! Kiếm trong tay ngưng tụ hỏa nguyên khí mãnh liệt đâm về phía lưng Hoàng Bắc Nguyệt! “Chịu chết đi!” “Nguyệt!” Phong Liên Dực hô to một tiếng, đột nhiên cả người biến mất khỏi nơi vừa mới đứng! Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt ngưng đọng, hoàn toàn không biết hắn đã đi đâu, khi âm thanh rách da rách thịt từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu nhìn, đột nhiên máu tươi nóng bỏng văng lên người và mặt của nàng! Nàng chớp mắt một cái, cảm giác sợ hãi như gặp ác mộng tức thì siết lấy trái tim của nàng!
/1058
|