” Bất quá…” Hoàng Bắc Nguyệt chuyển đề tài, lạnh nhạt nói: ” Chu quản gia ở Trưởng công chúa phủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, tuy rằng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm nhưng tội cũng không đáng chết, cũng không cần đưa đi Đình Úy tự.”
Chu quản gia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Viễn Trình cũng thở ra một hơi, âm thầm vui mừng.
Chỉ có Tuyết di nương khẽ cau mày, nha đầu này sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy ? Nếu không phải muốn nắm lấy cơ hội làm một vố lớn, vậy lúc trước cần gì phí nhiều công phu như vậy làm gì ?
Đang nghĩ ngợi, Hoàng Bắc Nguyệt đã chậm rãi nói: ” Hôm nay trong phòng Chu quản gia lục soát ra nhiều đồ như vậy, nói vậy lúc trước ắt hẳn cũng có, chờ ta điều tra sổ sách, đem đối chiếu với những vật phẩm trong kho tàng, nếu thiếu sót thứ gì, Chu quản gia tự lấy tiền túi ra bồi thường là được.”
Chu quản gia bỗng nhiên ngẩng đầu: ” Quận chúa, nhiều đồ như vậy…”
” Bất kể là giấu thì vẫn sẽ bị bán đổi thành tiền, Chu quản gia nếu đã có gan trộm đồ, vậy chắc hẳn mấy năm nay cũng thu lợi không ít đi, ngươi cứ nghĩ biện pháp bù đắp lại là được !” Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Chu quản gia trợn mắt há mồm.
Nhiều năm như vậy, trong kho tàng của Trưởng công chúa phủ thiếu cái gì thì hắn phải bồi thường hết sao ? Vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành oan đại đầu (người bị mất tiền oan uổng) sao ?
Hắn chỉ là giúp người làm việc thôi a, nhiều năm như vậy tuy rằng vẫn được ban thưởng không ít, nhưng bao nhiêu đó cũng không bằng một phần vạn đám trân bảo này nha.
Vụ bồi thường này, cho dù là lão gia hay Cầm di nương đứng ra cũng chưa chắc đền bù nổi.
Mấy năm nay, bọn họ bán bao nhiêu thứ của Trưởng công chúa phủ đổi thành tiền, chỉ sợ chính bọn họ cũng đếm không hết đi ?
Chu quản gia cảm thấy chuyện này đã nháo quá lớn rồi, căn bản không phải một tiểu quản gia như hắn có thể gánh vác được.
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn Tiêu Viễn Trình, chỉ thấy trên mặt gã tràn đầy vẻ âm tàn, âm trầm nhìn thoáng qua nha hoàn Bội Ngọc bên người Cầm di nương.
Chu quản gia trong lòng phát lạnh, Bội Ngọc kia chính là nữ nhi duy nhất của hắn, làm nha hoàn bưng trà đưa nước bên người Cầm di nương. Cầm di nương nói sẽ đem Bội Ngọc đối đãi giống như nữ nhi của mình, tương lai nếu xuất giá thì cũng sẽ dựa theo lễ nghi của tiểu thư khuê các mà gả đi.
Lão bà hắn đã sớm mất, bản thân lại không còn khả năng sinh dục, bởi vậy hắn chỉ có thể trông cậy vào nữ nhi duy nhất này giúp hắn dưỡng lão tống chung (chỉ việc người con phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già rồi chôn cất cho họ khi họ mất), mà hiện tại ý tứ Tiêu Viễn Trình là cái gì ? Muốn dùng Bội Ngọc uy hiếp hắn sao ?
Chỉ cần hiện tại hắn đem tội lỗi gánh hết, còn chuyện bồi thường thì cứ từ từ, Tiêu Viễn Trình chắc chắn sẽ phải vì hắn nghĩ biện pháp…
Hoàng Bắc Nguyệt là người khôn khéo cỡ nào chứ, chiến thuật tâm lý nàng cũng đã chơi đùa qua không biết bao nhiêu lần, chỉ cần hơi liếc mắt nhìn thần sắc của Chu quản gia cùng Tiêu Viễn Trình, nàng đã rõ ràng ý đồ của hai người.
Khóe miệng lặng lẽ vẽ nên một đường cong lạnh lẽo, nàng nhìn về phía Đông Lăng rồi lại lướt mắt nhìn về phía Bội Ngọc bên người của Cầm di nương.
Đông Lăng là một nha đầu thông minh, đương nhiên đã hiểu, nàng lập tức cười nói: ” Bội Ngọc tỷ tỷ, ta bình thường thấy ngươi và các nha hoàn khác không giống nhau, ăn mặc một chút cũng không kém so với chủ nhân, nguyên lai là Chu quản gia có nhiều của cải như vậy. Trách không được người bên ngoài đều nói, trong nhóm người của Trưởng công chúa phủ, Bội Ngọc cô nương mới thật sự là tiểu thư a !”
Sắc mặt Bội Ngọc lúc trắng lúc xanh, vội vàng quỳ xuống nói: ” Di nương, quận chúa, nô tỳ không có a ! Nô tỳ mỗi lần ra ngoài đều là cùng di nương đi, di nương phong quang (sự phô trương, hoặc cũng có thể hiểu là thể diện, từ này nghĩa bên tiếng Việt rất chung chung) rất lớn, nô tỳ tỷ làm sao có thể so sánh cùng a ?”
” Vậy sao ?” Đông Lăng cười cười: ” Bội Ngọc tỷ tỷ nói Cầm di nương phong quang rất lớn sao ? Lớn đến mức nào nha ?”
Cầm di nương một cước đem Bội Ngọc đá lăn, đã không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi ! Nói ra lại khiến cho người ta nắm được đằng cán, thật đúng là ngu ngốc mà !
Chu quản gia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Viễn Trình cũng thở ra một hơi, âm thầm vui mừng.
Chỉ có Tuyết di nương khẽ cau mày, nha đầu này sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy ? Nếu không phải muốn nắm lấy cơ hội làm một vố lớn, vậy lúc trước cần gì phí nhiều công phu như vậy làm gì ?
Đang nghĩ ngợi, Hoàng Bắc Nguyệt đã chậm rãi nói: ” Hôm nay trong phòng Chu quản gia lục soát ra nhiều đồ như vậy, nói vậy lúc trước ắt hẳn cũng có, chờ ta điều tra sổ sách, đem đối chiếu với những vật phẩm trong kho tàng, nếu thiếu sót thứ gì, Chu quản gia tự lấy tiền túi ra bồi thường là được.”
Chu quản gia bỗng nhiên ngẩng đầu: ” Quận chúa, nhiều đồ như vậy…”
” Bất kể là giấu thì vẫn sẽ bị bán đổi thành tiền, Chu quản gia nếu đã có gan trộm đồ, vậy chắc hẳn mấy năm nay cũng thu lợi không ít đi, ngươi cứ nghĩ biện pháp bù đắp lại là được !” Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Chu quản gia trợn mắt há mồm.
Nhiều năm như vậy, trong kho tàng của Trưởng công chúa phủ thiếu cái gì thì hắn phải bồi thường hết sao ? Vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành oan đại đầu (người bị mất tiền oan uổng) sao ?
Hắn chỉ là giúp người làm việc thôi a, nhiều năm như vậy tuy rằng vẫn được ban thưởng không ít, nhưng bao nhiêu đó cũng không bằng một phần vạn đám trân bảo này nha.
Vụ bồi thường này, cho dù là lão gia hay Cầm di nương đứng ra cũng chưa chắc đền bù nổi.
Mấy năm nay, bọn họ bán bao nhiêu thứ của Trưởng công chúa phủ đổi thành tiền, chỉ sợ chính bọn họ cũng đếm không hết đi ?
Chu quản gia cảm thấy chuyện này đã nháo quá lớn rồi, căn bản không phải một tiểu quản gia như hắn có thể gánh vác được.
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn Tiêu Viễn Trình, chỉ thấy trên mặt gã tràn đầy vẻ âm tàn, âm trầm nhìn thoáng qua nha hoàn Bội Ngọc bên người Cầm di nương.
Chu quản gia trong lòng phát lạnh, Bội Ngọc kia chính là nữ nhi duy nhất của hắn, làm nha hoàn bưng trà đưa nước bên người Cầm di nương. Cầm di nương nói sẽ đem Bội Ngọc đối đãi giống như nữ nhi của mình, tương lai nếu xuất giá thì cũng sẽ dựa theo lễ nghi của tiểu thư khuê các mà gả đi.
Lão bà hắn đã sớm mất, bản thân lại không còn khả năng sinh dục, bởi vậy hắn chỉ có thể trông cậy vào nữ nhi duy nhất này giúp hắn dưỡng lão tống chung (chỉ việc người con phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già rồi chôn cất cho họ khi họ mất), mà hiện tại ý tứ Tiêu Viễn Trình là cái gì ? Muốn dùng Bội Ngọc uy hiếp hắn sao ?
Chỉ cần hiện tại hắn đem tội lỗi gánh hết, còn chuyện bồi thường thì cứ từ từ, Tiêu Viễn Trình chắc chắn sẽ phải vì hắn nghĩ biện pháp…
Hoàng Bắc Nguyệt là người khôn khéo cỡ nào chứ, chiến thuật tâm lý nàng cũng đã chơi đùa qua không biết bao nhiêu lần, chỉ cần hơi liếc mắt nhìn thần sắc của Chu quản gia cùng Tiêu Viễn Trình, nàng đã rõ ràng ý đồ của hai người.
Khóe miệng lặng lẽ vẽ nên một đường cong lạnh lẽo, nàng nhìn về phía Đông Lăng rồi lại lướt mắt nhìn về phía Bội Ngọc bên người của Cầm di nương.
Đông Lăng là một nha đầu thông minh, đương nhiên đã hiểu, nàng lập tức cười nói: ” Bội Ngọc tỷ tỷ, ta bình thường thấy ngươi và các nha hoàn khác không giống nhau, ăn mặc một chút cũng không kém so với chủ nhân, nguyên lai là Chu quản gia có nhiều của cải như vậy. Trách không được người bên ngoài đều nói, trong nhóm người của Trưởng công chúa phủ, Bội Ngọc cô nương mới thật sự là tiểu thư a !”
Sắc mặt Bội Ngọc lúc trắng lúc xanh, vội vàng quỳ xuống nói: ” Di nương, quận chúa, nô tỳ không có a ! Nô tỳ mỗi lần ra ngoài đều là cùng di nương đi, di nương phong quang (sự phô trương, hoặc cũng có thể hiểu là thể diện, từ này nghĩa bên tiếng Việt rất chung chung) rất lớn, nô tỳ tỷ làm sao có thể so sánh cùng a ?”
” Vậy sao ?” Đông Lăng cười cười: ” Bội Ngọc tỷ tỷ nói Cầm di nương phong quang rất lớn sao ? Lớn đến mức nào nha ?”
Cầm di nương một cước đem Bội Ngọc đá lăn, đã không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi ! Nói ra lại khiến cho người ta nắm được đằng cán, thật đúng là ngu ngốc mà !
/1058
|