Sắc mặt Tiêu Linh trắng bệch nhìn nàng, môi mấy lần mấp máy nhưng không thể nói ra lời. Không dọa chết ngươi sao? Những người này nếu không dùng một chút thủ đoạn tàn nhẫn thì bọn chúng vĩnh viễn không biết được sự lợi hại.
“Tiểu thư!” Đông Lăng nghe được tin tức chạy tới. Thấy Tiêu Linh đứng cùng Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên vội vã chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Linh nàng mới cảm thấy yên tâm một chút.
“Bên ngoài gió lớn, tiểu thư chúng ta trở về đi thôi.” Đông Lăng vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Linh, cười nói: “Đại cô nương sắc mặt khó coi như vậy, cũng nên nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền tiến lên đỡ tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi dìu nàng trở về. Bội Hương ở phía sau nhìn ra ngoài một hồi cũng đuổi theo kịp.
“Tam cô nương hôm nay thật đúng là uy phong, ta thấy Cầm di nương cùng Tuyết di nương cũng sợ hãi, sau này tuyệt đối không dám giống như trước đây xem thường Tam cô nương ”. Đông Lăng liếc nàng liếc mắt một cái, nói : “Chờ lão gia cùng Đại thiếu gia bọn họ trở về, nói không chừng còn muốn làm ồn ào đây, vui mừng cái gì?”
Đối loại nha hoàn phản bội chủ nhân, gió chiều nào theo chiều đó này , Đông Lăng luôn luôn không thích, bởi vậy nói chuyện cũng không khách khí. Bội Hương biết Đông Lăng cùng Hoàng Bắc Nguyệt rất thân thiết, cũng không dám làm càn với nàng.
“Bội Hương.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng hỏi: “Chuyện ta dặn dò ngươi làm đến đâu rồi?”.
“Tam cô nương yên tâm. Chuyện này nô tỳ cũng biết một ít, sau khi tìm hiểu đã biết được không ít tin tức”.
Bội Hương thấy mình có thể lập công liền nhanh miệng trả lời. “Trong phủ sổ kế toán tiền tài, khố phòng đều là do Chu quản gia xử lý. Chu quản gia lúc trước là người của Trưởng công chúa Huệ Văn nhưng sau đó lại bị Cầm di nương mua chuộc để giúp bà quản lý sổ sách của quận Thanh Hà. Mấy năm qua Cầm di nương cũng không ngu, thuế của quận Thanh Hà hằng năm đều bị bà ăn bớt một chút. Bà để cho Chu quản gia len lén động tay động chân ở chỗ sổ sách sau này muốn tra cũng tra không được. Ta cho rằng Cầm di nương hẳn là nghĩ như vậy”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, loại chuyện làm giả sổ sách này, nàng thấy được rất nhiều nên cũng không có gì ngạc nhiên . Chỉ là Chu quản gia kia, trước kia rất được trưởng công chúa coi trọng vậy mà lại bị Cầm di nương mua chuộc khiến nàng không khỏi thất vọng
Tuy nhiên cũng không có nhiều ngạc nhiên , những người trước kia trung thành với trưởng công chúa đều bị đuổi đi hết còn lại phần lớn cũng là bị mua chuộc , nếu không lấy uy vọng của trưởng công chúa khi còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào lại bị người ức hiếp thành như vậy?
“Sổ sách đều là Chu quản gia quản sao?” Đông Lăng hỏi. “Chu quản gia quản, Tuyết di nương bởi vì phí tâm tư tỉ mỉ nên lão gia cũng để cho nàng quản vừa lúc tiện lợi nàng động tay động chân!”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Sổ sách nếu bị động tay động chân, vậy xem cũng không được gì , chỉ là nếu Cầm di nương cùng Tuyết di nương tham ô không ít, vậy tư tàng phủ khố chỉ sợ là có một chút đi.”
Đông Lăng nghe xong, cau mày nói: “Nếu là tiền tài có thể để ở trong Lan Mỗ Tạp dù sao cũng không tra được. Còn về vàng bạc ngọc khí, các loại đồ cổ thì có thể để vào trong không gian riêng như vậy lại càng không tra được!”.
“Lan Mỗ Tạp…” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên, “Ngân hàng tư nhân lớn nhất Nam Dực quốc chắc là của gia tộc Bố Cát Nhĩ?”
Đông Lăng cười nói: “Đâu chỉ ở Nam Dực quốc, ngân hàng lớn nhất trên cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng là của gia tộc Bố Cát Nhĩ!”. Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt phát ra một chút tinh quang, nếu đúng là gia tộc Bố Cát Nhĩ mà nói nàng có thể nghĩ ra biện pháp. Đông Lăng nhìn thấy nàng có tự tin như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu thư người nghĩ đến biện pháp gì tốt?”
“Tiểu thư!” Đông Lăng nghe được tin tức chạy tới. Thấy Tiêu Linh đứng cùng Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên vội vã chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Linh nàng mới cảm thấy yên tâm một chút.
“Bên ngoài gió lớn, tiểu thư chúng ta trở về đi thôi.” Đông Lăng vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Linh, cười nói: “Đại cô nương sắc mặt khó coi như vậy, cũng nên nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền tiến lên đỡ tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi dìu nàng trở về. Bội Hương ở phía sau nhìn ra ngoài một hồi cũng đuổi theo kịp.
“Tam cô nương hôm nay thật đúng là uy phong, ta thấy Cầm di nương cùng Tuyết di nương cũng sợ hãi, sau này tuyệt đối không dám giống như trước đây xem thường Tam cô nương ”. Đông Lăng liếc nàng liếc mắt một cái, nói : “Chờ lão gia cùng Đại thiếu gia bọn họ trở về, nói không chừng còn muốn làm ồn ào đây, vui mừng cái gì?”
Đối loại nha hoàn phản bội chủ nhân, gió chiều nào theo chiều đó này , Đông Lăng luôn luôn không thích, bởi vậy nói chuyện cũng không khách khí. Bội Hương biết Đông Lăng cùng Hoàng Bắc Nguyệt rất thân thiết, cũng không dám làm càn với nàng.
“Bội Hương.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng hỏi: “Chuyện ta dặn dò ngươi làm đến đâu rồi?”.
“Tam cô nương yên tâm. Chuyện này nô tỳ cũng biết một ít, sau khi tìm hiểu đã biết được không ít tin tức”.
Bội Hương thấy mình có thể lập công liền nhanh miệng trả lời. “Trong phủ sổ kế toán tiền tài, khố phòng đều là do Chu quản gia xử lý. Chu quản gia lúc trước là người của Trưởng công chúa Huệ Văn nhưng sau đó lại bị Cầm di nương mua chuộc để giúp bà quản lý sổ sách của quận Thanh Hà. Mấy năm qua Cầm di nương cũng không ngu, thuế của quận Thanh Hà hằng năm đều bị bà ăn bớt một chút. Bà để cho Chu quản gia len lén động tay động chân ở chỗ sổ sách sau này muốn tra cũng tra không được. Ta cho rằng Cầm di nương hẳn là nghĩ như vậy”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, loại chuyện làm giả sổ sách này, nàng thấy được rất nhiều nên cũng không có gì ngạc nhiên . Chỉ là Chu quản gia kia, trước kia rất được trưởng công chúa coi trọng vậy mà lại bị Cầm di nương mua chuộc khiến nàng không khỏi thất vọng
Tuy nhiên cũng không có nhiều ngạc nhiên , những người trước kia trung thành với trưởng công chúa đều bị đuổi đi hết còn lại phần lớn cũng là bị mua chuộc , nếu không lấy uy vọng của trưởng công chúa khi còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào lại bị người ức hiếp thành như vậy?
“Sổ sách đều là Chu quản gia quản sao?” Đông Lăng hỏi. “Chu quản gia quản, Tuyết di nương bởi vì phí tâm tư tỉ mỉ nên lão gia cũng để cho nàng quản vừa lúc tiện lợi nàng động tay động chân!”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Sổ sách nếu bị động tay động chân, vậy xem cũng không được gì , chỉ là nếu Cầm di nương cùng Tuyết di nương tham ô không ít, vậy tư tàng phủ khố chỉ sợ là có một chút đi.”
Đông Lăng nghe xong, cau mày nói: “Nếu là tiền tài có thể để ở trong Lan Mỗ Tạp dù sao cũng không tra được. Còn về vàng bạc ngọc khí, các loại đồ cổ thì có thể để vào trong không gian riêng như vậy lại càng không tra được!”.
“Lan Mỗ Tạp…” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên, “Ngân hàng tư nhân lớn nhất Nam Dực quốc chắc là của gia tộc Bố Cát Nhĩ?”
Đông Lăng cười nói: “Đâu chỉ ở Nam Dực quốc, ngân hàng lớn nhất trên cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng là của gia tộc Bố Cát Nhĩ!”. Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt phát ra một chút tinh quang, nếu đúng là gia tộc Bố Cát Nhĩ mà nói nàng có thể nghĩ ra biện pháp. Đông Lăng nhìn thấy nàng có tự tin như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu thư người nghĩ đến biện pháp gì tốt?”
/1058
|