“Lời nói của ta không đúng sao? Năm đó mẫu thân của ngươi làm chuyện gì ta không nói trong lòng mọi người cũng là biết rõ ràng, cần gì giấu giấu giếm giếm? Hơn nữa, mới vừa rồi không phải người cũng tận lực cười với tam hoàng tử sao?”
“Ta nào có!” Tiêu Nhu bị chọc trúng chỗ đau, tâm tính của tiểu hài tử không nhịn được tức giận, la to lên: “Từ nhỏ ngươi đã ghen ghét ta lớn lên so với ngươi xinh đẹp hơn! Tính tình cũng tốt hơn so với ngươi, người khác cũng thích ta nên ngươi khắp nơi chửi bới ta!”
Lời này vừa nói ra, các quý nữ phu nhân ở gần cùng các thiếu gia công tử đều quay đầu sang nhìn nàng.
Mặt Tiêu Nhu đỏ lên, Tiêu Vận cười lắc đầu, không nói thêm cái gì với nàng nữa, xoay người bỏ đi.
Thật là ngu ngốc! Hữu dũng vô mưu, cùng một cái đức hạnh với Cầm di nương, chỉ biết ồn ào lớn lối, hiện tại thì mất thể diện chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt ở trong lương đình cười đến thắt ruột, có mẫu thế nào tất có nữ như thế, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đều là loại người hay giờ trò đùa giỡn tâm cơ, mà Cầm di nương cùng Tiêu Trọng Kỳ với Tiêu Nhu đều là người hay xúc động dễ giận, chỉ biết làm càn.
Một âm một dương này gặp nhau, tuyệt đối là phấn khích vạn phần.
Tiêu Nhu không hiểu tại sao tự nhiên bị chọc giận như vậy, đi tới lương đình nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt mỉm cười ngồi ở trong đó liền lại cảm thấy giận dữ.
Nếu như nàng không phải thứ nữ thì ai dám chế nhạo nàng như vậy?
Đông Lăng là một nha đầu cơ trí, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt rồi vội cười đi tới nói: “Tứ cô nương, tức giận cái gì vậy? Nhị tiểu thư lại ngang ngược rồi, nàng cũng là do một một thôn phụ hương dã*, Tứ cô nương ngàn vạn lần đừng vì những người như vậy mà tức giận, không nên hạ thấp thân phận của mình.”
*Thôn phụ hương dã: phụ nữ quê mùa
Lời này nói ra làm cho trong lòng Tiêu Nhu thoải mái, ấn tượng đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng tốt hơn một chút.
Nàng ngồi xuống, tiếp nhận nước trà mà Đông Lăng đưa tới, sâu kín nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi cũng thấy hành động vừa rồi của nhị tỷ đấy, làm bại hoại danh dự của mẫu thân ta, đối với phủ trưởng công chúa có chỗ gì tốt?”
“Thật ra phủ trưởng công chúa thì không sao, chính là muội muội ngươi phải chịu ủy khuất .” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói.
Đông Lăng lập tức tiếp lời nói: “Tứ cô nương lớn lên so với nhị cô nương còn đẹp hơn, thiên phú võ đạo cũng rất mạnh, Nam Dực quốc chúng ta tôn trọng nhất là võ đạo, thành tựu tương lai của tứ cô nương chắc chắn sẽ không kém hơn so với nhị cô nương, chỉ cần danh tiếng không xấu, hôn sự sau này của nhị cô nương hãy để cho cô nương của chúng ta đi cầu xin ý chỉ của Hoàng thượng, chỉ sợ cũng không kém hơn so với Hồng Lăng quận chúa.”
Trái tim Tiêu Nhu nhảy mạnh, không kém so với Hồng Lăng quận chúa… Nàng cũng có hy vọng làm một vị hoàng tử phi?
“Tam tỷ tỷ, ta sinh ra chỉ là thứ nữ, nào dám nghĩ nhiều như vậy?” Tích cách Tiêu Nhu dễ xúc động, trên mặt đã biểu hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, chỉ là trên miệng vẫn có vài phần khiêm nhường.
“Thứ nữ thì làm sao? Nam Dực quốc này là nơi cường giả vi tôn, tứ muội muội không tin thực lực của chính mình sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Tiêu Nhu nhẹ nhàng mím môi, trong lòng lại âm thầm nghĩ: nếu như năm đó mẫu thân của mình không có làm loại chuyện tình bại hoại đạo đức, dựa vào sự hùng mạnh của phủ Thừa tướng, hơn nữa với thực lực của nàng cho dù sinh ra là thứ nữ, nàng cũng sẽ trở nên nổi bật .
Đông Lăng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng đã có vẻ dao động, cùng Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái, Đông Lăng nói: “Tứ cô nương, mới vừa rồi ngươi khóc, trên mặt có chút bẩn rồi, không bằng để nô tỳ đưa người đi rửa mặt đi.”
Những tiểu thư quý tộc đều rất chú trọng bề ngoài của chính mình, vừa nghe trên mặt bị bẩn, lập tức vô cùng lo lắng, vội vàng gật đầu.
“Tam tỷ tỷ, thứ lỗi muội không tiếp chuyện được.”
“Đi đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng tự nhiên hiểu ý, biết nên làm như thế nào.
“Ta nào có!” Tiêu Nhu bị chọc trúng chỗ đau, tâm tính của tiểu hài tử không nhịn được tức giận, la to lên: “Từ nhỏ ngươi đã ghen ghét ta lớn lên so với ngươi xinh đẹp hơn! Tính tình cũng tốt hơn so với ngươi, người khác cũng thích ta nên ngươi khắp nơi chửi bới ta!”
Lời này vừa nói ra, các quý nữ phu nhân ở gần cùng các thiếu gia công tử đều quay đầu sang nhìn nàng.
Mặt Tiêu Nhu đỏ lên, Tiêu Vận cười lắc đầu, không nói thêm cái gì với nàng nữa, xoay người bỏ đi.
Thật là ngu ngốc! Hữu dũng vô mưu, cùng một cái đức hạnh với Cầm di nương, chỉ biết ồn ào lớn lối, hiện tại thì mất thể diện chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt ở trong lương đình cười đến thắt ruột, có mẫu thế nào tất có nữ như thế, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đều là loại người hay giờ trò đùa giỡn tâm cơ, mà Cầm di nương cùng Tiêu Trọng Kỳ với Tiêu Nhu đều là người hay xúc động dễ giận, chỉ biết làm càn.
Một âm một dương này gặp nhau, tuyệt đối là phấn khích vạn phần.
Tiêu Nhu không hiểu tại sao tự nhiên bị chọc giận như vậy, đi tới lương đình nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt mỉm cười ngồi ở trong đó liền lại cảm thấy giận dữ.
Nếu như nàng không phải thứ nữ thì ai dám chế nhạo nàng như vậy?
Đông Lăng là một nha đầu cơ trí, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt rồi vội cười đi tới nói: “Tứ cô nương, tức giận cái gì vậy? Nhị tiểu thư lại ngang ngược rồi, nàng cũng là do một một thôn phụ hương dã*, Tứ cô nương ngàn vạn lần đừng vì những người như vậy mà tức giận, không nên hạ thấp thân phận của mình.”
*Thôn phụ hương dã: phụ nữ quê mùa
Lời này nói ra làm cho trong lòng Tiêu Nhu thoải mái, ấn tượng đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng tốt hơn một chút.
Nàng ngồi xuống, tiếp nhận nước trà mà Đông Lăng đưa tới, sâu kín nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi cũng thấy hành động vừa rồi của nhị tỷ đấy, làm bại hoại danh dự của mẫu thân ta, đối với phủ trưởng công chúa có chỗ gì tốt?”
“Thật ra phủ trưởng công chúa thì không sao, chính là muội muội ngươi phải chịu ủy khuất .” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói.
Đông Lăng lập tức tiếp lời nói: “Tứ cô nương lớn lên so với nhị cô nương còn đẹp hơn, thiên phú võ đạo cũng rất mạnh, Nam Dực quốc chúng ta tôn trọng nhất là võ đạo, thành tựu tương lai của tứ cô nương chắc chắn sẽ không kém hơn so với nhị cô nương, chỉ cần danh tiếng không xấu, hôn sự sau này của nhị cô nương hãy để cho cô nương của chúng ta đi cầu xin ý chỉ của Hoàng thượng, chỉ sợ cũng không kém hơn so với Hồng Lăng quận chúa.”
Trái tim Tiêu Nhu nhảy mạnh, không kém so với Hồng Lăng quận chúa… Nàng cũng có hy vọng làm một vị hoàng tử phi?
“Tam tỷ tỷ, ta sinh ra chỉ là thứ nữ, nào dám nghĩ nhiều như vậy?” Tích cách Tiêu Nhu dễ xúc động, trên mặt đã biểu hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, chỉ là trên miệng vẫn có vài phần khiêm nhường.
“Thứ nữ thì làm sao? Nam Dực quốc này là nơi cường giả vi tôn, tứ muội muội không tin thực lực của chính mình sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Tiêu Nhu nhẹ nhàng mím môi, trong lòng lại âm thầm nghĩ: nếu như năm đó mẫu thân của mình không có làm loại chuyện tình bại hoại đạo đức, dựa vào sự hùng mạnh của phủ Thừa tướng, hơn nữa với thực lực của nàng cho dù sinh ra là thứ nữ, nàng cũng sẽ trở nên nổi bật .
Đông Lăng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng đã có vẻ dao động, cùng Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái, Đông Lăng nói: “Tứ cô nương, mới vừa rồi ngươi khóc, trên mặt có chút bẩn rồi, không bằng để nô tỳ đưa người đi rửa mặt đi.”
Những tiểu thư quý tộc đều rất chú trọng bề ngoài của chính mình, vừa nghe trên mặt bị bẩn, lập tức vô cùng lo lắng, vội vàng gật đầu.
“Tam tỷ tỷ, thứ lỗi muội không tiếp chuyện được.”
“Đi đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng tự nhiên hiểu ý, biết nên làm như thế nào.
/1058
|