Phượng lăng
Hàn băng nghìn năm vì ngươi mà kiến lập
Phượng….ta đích Phượng nha!!
“ Ngủ một chút là tốt rồi…rất nhanh thôi! Chờ ta làm xong một số chuyện, lập tức đến bên ngươi, được!!!.”..Mị đặt hắn nằm xuống hàn băng, phượng mâu nhu tình như nước, yêu say đắm cùng quyến luyến ko buông….ko đành…ko nỡ rời…lại phải đành buông tay..!!
Khẽ điểm nhẹ hắn thần, đặt xuống cái hôn nhẹ,…rất nhẹ….gửi đến ngươi ái tình sâu đậm, si luyến ngàn năm….
Luyến tiếc nhìn ngươi thêm một lúc nữa, một lát nữa thôi!!...Phượng..Trầm Phượng….của ta Phượng…ngươi là như vậy xinh đẹp, như vậy thuần khiết….có đôi khi ta nghĩ, chính ta ko xứng cùng ngươi. Ngươi là thiên thần thiện lương….ta là tu la lãnh khốc…chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Nhưng ta luyến tiếc nha! Luyến tiếc buông tay, luyến tiếc ngươi!...cầm lòng ko đậu mà dùng hết sức yêu ngươi, sủng ngươi…giữ ngươi bên ta. Cho nên Phượng nha!...ta đời đời kiếp kiếp…ngàn năm…vạn niên vẫn sẽ truy theo ngươi…bất li bất khí.
Phượng…đến cầu Nại hà đừng bước đi quá nhanh, chờ ta cùng ngươi, được…!!..rất nhanh, ngươi sẽ ko phải chờ lâu rồi…..còn có…
Ta ái ngươi!...
Ta yêu ngươi!!.....
Phượng lăng đóng lại….
Ta và ngươi…rất nhanh gặp lại…Phượng! chờ ta.
“ Mị,…ngươi…!!” Âu Dương Sắc Vi đau lòng nhìn này muội muội…hồng nhan một đêm tóc bạc trắng, ngày xưa một đầu mềm mại ô phát thay bằng ngân phát…rốt cục phải có bao nhiêu ái tình đậm sâu mới có thể khiến một người vì tình một đêm đầu bạc đây.
“ Ta ko sao…” Mị cười khẽ, này cười có bao nhiêu đau bao nhiêu xót ni…
“ Phong nhi, Ly nhi…đi thôi! Chúng ta về gia…” Mị ôn nhu nhìn nàng đích hai đứa con, đây là báu vật, là kết tinh tình yêu mà hắn để lại cho nàng nha…
“ Mẫu thân….còn cha ni!!” ..nam hài nhãn thần mờ mịt hỏi
“ Ân….cha thân mệt mỏi, muốn ngủ một giấc…chúng ta đừng làm phiền hắn…” Mị sờ đầu đứa con, nhẹ giọng giải thích…
Ân…………
Nguyên niên 949, Phượng hậu bệnh nặng qua đời….Phượng quốc đồng tang….truyền thuyết, trong một đêm Phượng đế, hồng nhan tóc bạc trắng…khiến cho dân chúng một lần nữa khắc cốt ghi tâm….yêu say đắm cuồng nhiệt, ái tình đích loạn thế….Phượng đế cùng Phượng hậu!!
****************************************************
10 niên …như một giấc mộng vô ngân…
Nguyên lai thời gian lặng lẽ qua đi
Im lìm đến đáng sợ
Những đoạn cây khô đã dài ra mấy nhánh đây
Mười năm cô đơn tịch mịch
Mười niên lạnh lẽo, triền miên
Cứ tưởng vết thương theo thời gian sẽ dịu bớt
Nhưng sao tâm vẫn như thế đau
Vẫn như vậy triệt phế tâm can
Mười niên ko có ngươi
Lặng lẽ triền miên………
Ngự thư phòng……
“ Phong nhi, ngươi đến rồi…”..trầm thấp mị hoặc thanh âm vang lên, chỉ thấy hỏa bào nữ tử khuynh thế dung nhan, năm tháng dường như ko lưu lại trên dung nhan nữ tử ấy, nàng càng thêm thành thục mị hoặc mà thôi
“ Mẫu thân…” .tử y nữ tử nghi hoặc nhìn nàng đích mẫu thân, hơn 10 năm qua đi, nữ hài tử lúc nhỏ bây giờ đã trưởng thành, nàng bây giờ đã là Phượng quốc hoàng rất nữ, cao quý ko ai bì kịp. Vì kế thừa Trầm Phượng đích dung nhan, Đường Mạc Phong càng thêm tuấn mỹ vô trù
“ Phong nhi đã trưởng thành rồi….cuối cùng cũng lớn khôn…ta thật an tâm ni” …Mị ôn nhu cười nhìn nàng nữ nhân, mâu quang tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh
“ Nương…”..Mạc Phong đau lòng nhìn của mình mẫu thân, chẳng lẻ người sắp phải đi rồi sao. Nàng biết rồi cũng sẽ có một ngày nương cũng đi cùng phụ thân….nhưng mà dù đã chuẩn bị tâm lí hơn 10 năm vẫn như vậy khó chịu nha!!
“ Phong nhi, nhất định trở thành kẻ mạnh đúng ko ” …Mị đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên Mạc Phong, tay khẽ vuốt hắn mái tóc, như lúc thời ấu thơ, nàng vẫn luôn thích vuốt nhẹ hai người con mái tóc….như vậy êm ả….ấm áp….giống hắn….
“ Ân….ta nhất định ko để cho nương thất vọng…” Mạc Phong kiên định nói, chính là mâu quang rưng rưng bán đứng hắn đích kiên cường
“ Ngoan, Phong nhi…nhất định trở thành tốt minh quân….có thể bảo vệ được người mà mình quan tâm nha…” Mị xinh đẹp cười, tay càng thêm ôn nhu vỗ về an ủi hắn
“ Ân…”…giống như..nương bảo vệ cha vậy, ta cũng sẽ như người, tìm một người để yêu…một người mà ta có thể khuynh tẫn tất cả vì hắn….như vậy ta có thể cảm nhận được….ái mà nương dành cho cha đậm như thế nào….lúc đó…ta sẽ ko oán…ko hối người…đã bỏ ta cùng đệ đệ mà đi.
“ Mẫu thân, ngươi một đời vì phụ thân…như vậy có từng hối hận”
“ Ta luyến tiếc hắn…
Ta biết hắn lúc 6 tuổi…lại mười niên sau mới bên cạnh nhau….chẳng lâu sau lại chia li…bên nhau 100 ngày lại vĩnh cách âm dương…nhưng mà, ta chưa có một ngày hối hận……”
“ Phong nhi! Ái một người….dù ở bên cạnh người đó một ngày…1 khắc cũng là đều hạnh phúc…cho nên sau này nếu ngươi tìm được người khiến ngươi yêu say đắm…lúc đó ta đích Phong nhi sẽ hiểu thôi…” .Mị ôn nhu cười nhẹ giọng giải thích…
“ Ân……”
“ Chăm sóc tốt cho Ly nhi…”
“ Ân…..”
“ Gởi lời chúc phúc cùng xin lỗi của ta đến Âu Dương”
“ Ân……”
“ Đi thôi, chuẩn bị cho tốt…ngày mai là ngươi đăng cơ vi đế, trở thành trên đại lục này cao quý nhất nhân rồi….”
Đường Mạc Phong cũng ko biết mình như thế nào bước ra Ngự thư phòng…tâm nàng như vậy loạn, trí óc nàng….ko thể suy nghĩ được gì cả….khẽ nhắm lại nhãn thần….lệ nhẹ nhàng rơi, vô thanh vô tức….
Mẫu thân, ta chúc ngài…cùng phụ thân vĩnh ko phân li….phi li…!!!
Hàn băng nghìn năm vì ngươi mà kiến lập
Phượng….ta đích Phượng nha!!
“ Ngủ một chút là tốt rồi…rất nhanh thôi! Chờ ta làm xong một số chuyện, lập tức đến bên ngươi, được!!!.”..Mị đặt hắn nằm xuống hàn băng, phượng mâu nhu tình như nước, yêu say đắm cùng quyến luyến ko buông….ko đành…ko nỡ rời…lại phải đành buông tay..!!
Khẽ điểm nhẹ hắn thần, đặt xuống cái hôn nhẹ,…rất nhẹ….gửi đến ngươi ái tình sâu đậm, si luyến ngàn năm….
Luyến tiếc nhìn ngươi thêm một lúc nữa, một lát nữa thôi!!...Phượng..Trầm Phượng….của ta Phượng…ngươi là như vậy xinh đẹp, như vậy thuần khiết….có đôi khi ta nghĩ, chính ta ko xứng cùng ngươi. Ngươi là thiên thần thiện lương….ta là tu la lãnh khốc…chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Nhưng ta luyến tiếc nha! Luyến tiếc buông tay, luyến tiếc ngươi!...cầm lòng ko đậu mà dùng hết sức yêu ngươi, sủng ngươi…giữ ngươi bên ta. Cho nên Phượng nha!...ta đời đời kiếp kiếp…ngàn năm…vạn niên vẫn sẽ truy theo ngươi…bất li bất khí.
Phượng…đến cầu Nại hà đừng bước đi quá nhanh, chờ ta cùng ngươi, được…!!..rất nhanh, ngươi sẽ ko phải chờ lâu rồi…..còn có…
Ta ái ngươi!...
Ta yêu ngươi!!.....
Phượng lăng đóng lại….
Ta và ngươi…rất nhanh gặp lại…Phượng! chờ ta.
“ Mị,…ngươi…!!” Âu Dương Sắc Vi đau lòng nhìn này muội muội…hồng nhan một đêm tóc bạc trắng, ngày xưa một đầu mềm mại ô phát thay bằng ngân phát…rốt cục phải có bao nhiêu ái tình đậm sâu mới có thể khiến một người vì tình một đêm đầu bạc đây.
“ Ta ko sao…” Mị cười khẽ, này cười có bao nhiêu đau bao nhiêu xót ni…
“ Phong nhi, Ly nhi…đi thôi! Chúng ta về gia…” Mị ôn nhu nhìn nàng đích hai đứa con, đây là báu vật, là kết tinh tình yêu mà hắn để lại cho nàng nha…
“ Mẫu thân….còn cha ni!!” ..nam hài nhãn thần mờ mịt hỏi
“ Ân….cha thân mệt mỏi, muốn ngủ một giấc…chúng ta đừng làm phiền hắn…” Mị sờ đầu đứa con, nhẹ giọng giải thích…
Ân…………
Nguyên niên 949, Phượng hậu bệnh nặng qua đời….Phượng quốc đồng tang….truyền thuyết, trong một đêm Phượng đế, hồng nhan tóc bạc trắng…khiến cho dân chúng một lần nữa khắc cốt ghi tâm….yêu say đắm cuồng nhiệt, ái tình đích loạn thế….Phượng đế cùng Phượng hậu!!
****************************************************
10 niên …như một giấc mộng vô ngân…
Nguyên lai thời gian lặng lẽ qua đi
Im lìm đến đáng sợ
Những đoạn cây khô đã dài ra mấy nhánh đây
Mười năm cô đơn tịch mịch
Mười niên lạnh lẽo, triền miên
Cứ tưởng vết thương theo thời gian sẽ dịu bớt
Nhưng sao tâm vẫn như thế đau
Vẫn như vậy triệt phế tâm can
Mười niên ko có ngươi
Lặng lẽ triền miên………
Ngự thư phòng……
“ Phong nhi, ngươi đến rồi…”..trầm thấp mị hoặc thanh âm vang lên, chỉ thấy hỏa bào nữ tử khuynh thế dung nhan, năm tháng dường như ko lưu lại trên dung nhan nữ tử ấy, nàng càng thêm thành thục mị hoặc mà thôi
“ Mẫu thân…” .tử y nữ tử nghi hoặc nhìn nàng đích mẫu thân, hơn 10 năm qua đi, nữ hài tử lúc nhỏ bây giờ đã trưởng thành, nàng bây giờ đã là Phượng quốc hoàng rất nữ, cao quý ko ai bì kịp. Vì kế thừa Trầm Phượng đích dung nhan, Đường Mạc Phong càng thêm tuấn mỹ vô trù
“ Phong nhi đã trưởng thành rồi….cuối cùng cũng lớn khôn…ta thật an tâm ni” …Mị ôn nhu cười nhìn nàng nữ nhân, mâu quang tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh
“ Nương…”..Mạc Phong đau lòng nhìn của mình mẫu thân, chẳng lẻ người sắp phải đi rồi sao. Nàng biết rồi cũng sẽ có một ngày nương cũng đi cùng phụ thân….nhưng mà dù đã chuẩn bị tâm lí hơn 10 năm vẫn như vậy khó chịu nha!!
“ Phong nhi, nhất định trở thành kẻ mạnh đúng ko ” …Mị đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên Mạc Phong, tay khẽ vuốt hắn mái tóc, như lúc thời ấu thơ, nàng vẫn luôn thích vuốt nhẹ hai người con mái tóc….như vậy êm ả….ấm áp….giống hắn….
“ Ân….ta nhất định ko để cho nương thất vọng…” Mạc Phong kiên định nói, chính là mâu quang rưng rưng bán đứng hắn đích kiên cường
“ Ngoan, Phong nhi…nhất định trở thành tốt minh quân….có thể bảo vệ được người mà mình quan tâm nha…” Mị xinh đẹp cười, tay càng thêm ôn nhu vỗ về an ủi hắn
“ Ân…”…giống như..nương bảo vệ cha vậy, ta cũng sẽ như người, tìm một người để yêu…một người mà ta có thể khuynh tẫn tất cả vì hắn….như vậy ta có thể cảm nhận được….ái mà nương dành cho cha đậm như thế nào….lúc đó…ta sẽ ko oán…ko hối người…đã bỏ ta cùng đệ đệ mà đi.
“ Mẫu thân, ngươi một đời vì phụ thân…như vậy có từng hối hận”
“ Ta luyến tiếc hắn…
Ta biết hắn lúc 6 tuổi…lại mười niên sau mới bên cạnh nhau….chẳng lâu sau lại chia li…bên nhau 100 ngày lại vĩnh cách âm dương…nhưng mà, ta chưa có một ngày hối hận……”
“ Phong nhi! Ái một người….dù ở bên cạnh người đó một ngày…1 khắc cũng là đều hạnh phúc…cho nên sau này nếu ngươi tìm được người khiến ngươi yêu say đắm…lúc đó ta đích Phong nhi sẽ hiểu thôi…” .Mị ôn nhu cười nhẹ giọng giải thích…
“ Ân……”
“ Chăm sóc tốt cho Ly nhi…”
“ Ân…..”
“ Gởi lời chúc phúc cùng xin lỗi của ta đến Âu Dương”
“ Ân……”
“ Đi thôi, chuẩn bị cho tốt…ngày mai là ngươi đăng cơ vi đế, trở thành trên đại lục này cao quý nhất nhân rồi….”
Đường Mạc Phong cũng ko biết mình như thế nào bước ra Ngự thư phòng…tâm nàng như vậy loạn, trí óc nàng….ko thể suy nghĩ được gì cả….khẽ nhắm lại nhãn thần….lệ nhẹ nhàng rơi, vô thanh vô tức….
Mẫu thân, ta chúc ngài…cùng phụ thân vĩnh ko phân li….phi li…!!!
/49
|