Còn Tiểu Cao Tử thì lại nịnh hót được Phúc công công, trở thành một trong những thái giám chạy việc vặt giữa Nhân Lãnh Cung và Nội Vụ Cung, thường hay đi lại ở Nội Vụ Cung.
Nội Vụ Cung là cung tầm thường nhất trong cả hoàng cung, nhưng lại là sự tồn tại không thể xem nhẹ nhất, việc đi lại, ăn mặc, ở và quần áo của các cung uyển đều do Nội Vụ Cung mua sắm và sắp xếp.
Các thái giám chủ sự của Nội Vụ Cung ra vào cung đều dễ dàng hơn bất kì ai. Ra vào cung nhiều, tự nhiên cũng biết được nhiều tin tức bát quái trong ngõ hẻm. Tiểu Cao Tử từng được nàng chăm sóc dạy dỗ qua, tính cách khéo đưa đẩy lại là người làm việc đều rất hào phóng, rất nhanh đã thân thiết với các thái giám trong Nội Vụ Cung.
Hắn làm theo yêu cầu của Nguyên Vô Ưu, đem hết mọi chuyện bát quái trên phố mà hắn nghe được nói cho Tiểu Hoa Tử không sót một chữ, để Tiểu Hoa Tử nói lại cho nàng.
Gần hai tháng nay, Nguyên Vô Ưu nghe những tin đồn ngõ hẻm trong ngoài cung, tỉ mỉ sắp xếp cân nhắc qua lại, biết được nhiều hơn, rất nhiều người và việc trong lòng nàng đều có hiểu biết và xác định.
Ngọc Châu bưng một ly nước trắng vào, Nguyên Vô Ưu vẫy vẫy tay, Ngọc Châu liền đứng một bên không bước lên trước nữa, Tiểu Hoa Tử cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ đứng yên một bên hầu.
Những ngày qua, đối diện với công chúa nhiều, hắn tự nhiên cũng trở nên trầm lặng, trên người công chúa có một loại ma lực, có thể khiến lòng hắn trở nên an tĩnh.
Nguyên Vô Ưu giở xem đến trang cuối cùng, mới tiện tay đặt sách xuống, chậm rãi nói: “Hoài vương hôm nay đến Nhân Lãnh Cung rồi.”
Tiểu Hoa Tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Tiểu Hoa Tử, ngươi nói Tiểu Cao Tử để ý nghe ngóng một chút hôm nay lúc Hoài vương tiến cung, thời gian đợi hầu ở ngoài cửa cung có phải lâu hơn bình thường một chút?”
“Vâng.” Tiểu Hoa Tử cung kính lui ra ngoài.
Nguyên Vô Ưu nhận lấy ly nước Ngọc Châu đưa qua, miệng uống một ngụm nhỏ, sau đó mỉm cười: “Ngọc Châu, chúng ta ra ngoài tản bộ.” Nàng muốn tận mắt nhìn xem Hoài vương này với Hoài vương trong lòng nàng rốt cuộc có gì khác nhau.
***
Bầu không khí trong Quy Phật Điện lúc này dường như có chút đông cứng, ánh mắt Hoài vương nhìn Cố thái phi có kinh ngạc, có oán trách, có đau khổ, giọng nói kiềm nén: “Nương, hài nhi không đồng ý.”
Tiếng gõ mõ trong tay Cố thái phi dừng lại, từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Hoài vương, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của hắn, trong mắt ngấn lệ: “Nhưng, lòng ta đã quyết, như vậy đối với con, đối với Cố gia, đều là việc tốt.”
“Nương, Nguyên Vô Ưu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới mười hai tuổi, người đừng quên, nàng ta bảy tuổi đã vào Nhân Lãnh Cung, bây giờ đã năm năm rồi, bị nhốt trong nơi lạnh lẽo hoang vắng này, cho dù nàng ta có tài năng hơn người cũng sẽ bị thời gian mài mòn thôi, huống chi con không cho rằng nàng ta có năng lực để giúp đỡ con.”
“Nhưng ta lại tin chắc rằng sẽ có một ngày nàng ta có thể giúp con bước ra khỏi vùng trời kinh thành này, sống một cuộc sống tự do tự tại.” Cố thái phi nghẹn ngào nói.
Hoài vương bởi vì tâm tình kích động mà bắt đầu ho, Cố thái phi đau lòng bước lên vỗ lưng cho hắn, nhìn dáng vẻ chau mày đau đớn của hắn, lòng bà như bị dao cứa, như vậy càng khiến bà hạ thêm quyết tâm.
Tiếng ho vừa dứt, Hoài vương liền nắm chặt tay Cố thái phi, gằn giọng nói: “Nhưng đó là vật cuối cùng phụ hoàng để lại cho người, là tấm kim bài miễn xá giúp người ra khỏi Nhân Lãnh Cung mà phụ hoàng để lại, sao... sao có thể để cho Nguyên Vô Ưu dùng chứ? Hài nhi không đồng ý, hài nhi mong ngóng người ra khỏi Nhân Lãnh Cung này, đã mong ngóng quá lâu rồi! Nếu như vì muốn để con thoát khỏi cuộc sống hiện tại mà phải hi sinh người, vậy hài nhi thà rằng cả đời ở trong Hoài vương phủ còn hơn.”
Sắc mặt Cố thái phi đau xót: “Hàm Nhi, trong lòng con và ta đều hiểu rõ, tấm kim bài phụ hoàng con để lại ấy vĩnh viễn không thể dùng tới.”
“Nương...”
“Phụ hoàng con có mười người con trai, nhưng tại sao hiện nay chỉ có con, Thất vương gia và Tam vương đã mất tích từ lâu kia liệu còn sống? Trừ con bị rơi xuống hồ năm ba tuổi làm tổn thương đến phổi, mắc bệnh ho lao, quanh năm không thể không uống thuốc. Còn có một nguyên nhân khác nữa là chỉ cần ta bị giam ở Nhân Lãnh Cung, con sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Phụ hoàng con cố gắng hết sức cũng không thể bảo vệ những vương huynh khác của con, ông ấy chỉ có thể cố hết sức bảo vệ con.”
“Nhưng ông ấy thân là đế vương, lại không cách nào bảo vệ con trai của mình, còn phải hi sinh người mới có thể bảo vệ hài nhi, hài nhi sống một cuộc sống tùy tiện như vậy, làm sao có thể yên tâm thoải mái được?” Hoài vương đau khổ nhắm mắt lại.
Cố thái phi lắc đầu: “Không, Hàm Nhi, ta vẫn luôn rất cảm kích phụ hoàng con, đừng nói là để cho ta ở Nhân Lãnh Cung, cho dù là lấy tính mạng này của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Đương kim hoàng thượng tâm quá ác độc, người đời chỉ biết Tam vương gia bị tiên hoàng biến xuống làm thứ dân đuổi ra khỏi kinh thành vì tiên hoàng giận dữ, nhưng có ai biết đó là vì tiên hoàng muốn bảo vệ hắn?
Tiên hoàng tước đi chức quan của Thất vương gia rồi đuổi ra khỏi triều đình, lại không nghĩ là vì muốn giữ mạng cho hắn?
Cuộc tranh giành năm đó vô cùng khốc liệt, thái tử bị hãm hại, tiên hoàng tức giận đến ngã bệnh, Tam vương gia tra được chân tướng phía sau vụ án của thái tử. Đúng lúc muốn vạch mặt Khánh vương, lại không nghĩ rằng, tai mắt của Khánh vương sau khi cưới Lưu Thị vô cùng rộng lớn, tiên hạ thủ vi cường, một mũi tên trúng hai đích, đến hai mẹ con Hoài vương cũng không tha.
Cuộc chiến trong triều đình một khi bùng phát thì không thể chỉnh đốn dù tiên hoàng có muốn nhưng lực bất tòng tâm. Vì để bảo vệ Tam vương gia, Thất vương gia và Hàm Nhi, không thể không thoả hiệp, truyền ngôi cho Khánh vương.
“Phụ hoàng con trước khi lâm chung, đem tấm kim bài miễn xá kia cho ta, bản thân ông ấy cũng biết rằng cơ hội để ta dùng tấm kim bài đó gần như là không có, nhưng lại vẫn để lại, chỉ là vì muốn cho con một tia hi vọng.”
“Nhưng từ khi Cửu hoàng huynh của con đăng cơ đến nay, triều đình bị Lưu Thị chiếm mất một nửa, căn cơ không vững, sau này lại xảy ra chuyện Lưu Thị bị giết, đủ thấy được tâm cơ của Cửu hoàng huynh con. Đối diện với một hoàng đế máu lạnh tàn nhẫn như vậy, ta làm sao có cơ hội bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung này chứ? Nếu như ta bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung này, con và cả nhà bên ngoại của con sẽ không ai được bình an.”
“Nhưng mà... nhưng hài nhi bằng lòng tiếp tục đợi, rồi sẽ có một ngày tìm được cơ hội xin ông ta thả nương ra khỏi Nhân Lãnh Cung.” Hoài vương cố hết sức thuyết phục bà, tấm kim bài miễn xá mà phụ hoàng để lại cho bà là niềm hi vọng duy nhất của hắn trong mấy năm nay, sao có thể... sao có thể mất đi như vậy chứ?
Cố thái phi lắc đầu cười khổ: “Một người nhẫn tâm giết cả thê tử kết tóc se duyên và con cái, há nào lại có thể tha cho mẫu tử ta? Nếu như ta và con không quyền không thế, có lẽ ta còn dám đánh cược một lần.” Phụ thân của bà từ lúc bà tiến cung vốn đã quyền cao chức trọng, sau này sinh được Hàm Nhi, tiên đế vô cùng vui mừng, cảm thấy thương tiếc muốn đền bù cho bà, nên phá lệ phong phụ thân bà làm Viễn Tây Hầu.
Ba người anh lớn của bà được thăng quan tiến chức, vợ của hai đứa em trai bà lại xuất thân danh môn thế gia, các chị em của bà đều gả cho nhà của các quan lại. Cố gia tuy không ở kinh thành, nhưng lúc đó đã thành một vọng tộc ở mảnh đất phía tây, sau này bà vào Nhân Lãnh Cung, tiên đế cũng không giáng tội Cố gia. Cố gia tuy không phát triển thêm chút nào, nhưng cũng chưa suy tàn, đương kim hoàng đế lẽ nào lại dám thả bà ra ngoài?
Lúc Hoài vương từ Quy Phật Điện bước ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trên tay cầm một chiếc khăn gấm che tiếng ho trong miệng, trên người khoác thêm một tấm áo choàng màu trắng.
Áo choàng được may từ vải gấm màu trắng, mũ trùm đầu được làm từ lông hồ ly trắng, lông hồ ly trắng như nhảy múa trong cơn gió lạnh, làm nổi bật lên gương mặt trắng như bạch ngọc. Nhưng gương mặt trắng như bạch ngọc của Hoài vương kia lại bao phủ một một màu ảm đạm khó nói nên lời, có lo lắng, có thất vọng buồn rầu, có nhớ mong cũng có cả đau khổ, tất cả đều chất đầy ở đuôi mắt.
Nội Vụ Cung là cung tầm thường nhất trong cả hoàng cung, nhưng lại là sự tồn tại không thể xem nhẹ nhất, việc đi lại, ăn mặc, ở và quần áo của các cung uyển đều do Nội Vụ Cung mua sắm và sắp xếp.
Các thái giám chủ sự của Nội Vụ Cung ra vào cung đều dễ dàng hơn bất kì ai. Ra vào cung nhiều, tự nhiên cũng biết được nhiều tin tức bát quái trong ngõ hẻm. Tiểu Cao Tử từng được nàng chăm sóc dạy dỗ qua, tính cách khéo đưa đẩy lại là người làm việc đều rất hào phóng, rất nhanh đã thân thiết với các thái giám trong Nội Vụ Cung.
Hắn làm theo yêu cầu của Nguyên Vô Ưu, đem hết mọi chuyện bát quái trên phố mà hắn nghe được nói cho Tiểu Hoa Tử không sót một chữ, để Tiểu Hoa Tử nói lại cho nàng.
Gần hai tháng nay, Nguyên Vô Ưu nghe những tin đồn ngõ hẻm trong ngoài cung, tỉ mỉ sắp xếp cân nhắc qua lại, biết được nhiều hơn, rất nhiều người và việc trong lòng nàng đều có hiểu biết và xác định.
Ngọc Châu bưng một ly nước trắng vào, Nguyên Vô Ưu vẫy vẫy tay, Ngọc Châu liền đứng một bên không bước lên trước nữa, Tiểu Hoa Tử cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ đứng yên một bên hầu.
Những ngày qua, đối diện với công chúa nhiều, hắn tự nhiên cũng trở nên trầm lặng, trên người công chúa có một loại ma lực, có thể khiến lòng hắn trở nên an tĩnh.
Nguyên Vô Ưu giở xem đến trang cuối cùng, mới tiện tay đặt sách xuống, chậm rãi nói: “Hoài vương hôm nay đến Nhân Lãnh Cung rồi.”
Tiểu Hoa Tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Tiểu Hoa Tử, ngươi nói Tiểu Cao Tử để ý nghe ngóng một chút hôm nay lúc Hoài vương tiến cung, thời gian đợi hầu ở ngoài cửa cung có phải lâu hơn bình thường một chút?”
“Vâng.” Tiểu Hoa Tử cung kính lui ra ngoài.
Nguyên Vô Ưu nhận lấy ly nước Ngọc Châu đưa qua, miệng uống một ngụm nhỏ, sau đó mỉm cười: “Ngọc Châu, chúng ta ra ngoài tản bộ.” Nàng muốn tận mắt nhìn xem Hoài vương này với Hoài vương trong lòng nàng rốt cuộc có gì khác nhau.
***
Bầu không khí trong Quy Phật Điện lúc này dường như có chút đông cứng, ánh mắt Hoài vương nhìn Cố thái phi có kinh ngạc, có oán trách, có đau khổ, giọng nói kiềm nén: “Nương, hài nhi không đồng ý.”
Tiếng gõ mõ trong tay Cố thái phi dừng lại, từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Hoài vương, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của hắn, trong mắt ngấn lệ: “Nhưng, lòng ta đã quyết, như vậy đối với con, đối với Cố gia, đều là việc tốt.”
“Nương, Nguyên Vô Ưu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới mười hai tuổi, người đừng quên, nàng ta bảy tuổi đã vào Nhân Lãnh Cung, bây giờ đã năm năm rồi, bị nhốt trong nơi lạnh lẽo hoang vắng này, cho dù nàng ta có tài năng hơn người cũng sẽ bị thời gian mài mòn thôi, huống chi con không cho rằng nàng ta có năng lực để giúp đỡ con.”
“Nhưng ta lại tin chắc rằng sẽ có một ngày nàng ta có thể giúp con bước ra khỏi vùng trời kinh thành này, sống một cuộc sống tự do tự tại.” Cố thái phi nghẹn ngào nói.
Hoài vương bởi vì tâm tình kích động mà bắt đầu ho, Cố thái phi đau lòng bước lên vỗ lưng cho hắn, nhìn dáng vẻ chau mày đau đớn của hắn, lòng bà như bị dao cứa, như vậy càng khiến bà hạ thêm quyết tâm.
Tiếng ho vừa dứt, Hoài vương liền nắm chặt tay Cố thái phi, gằn giọng nói: “Nhưng đó là vật cuối cùng phụ hoàng để lại cho người, là tấm kim bài miễn xá giúp người ra khỏi Nhân Lãnh Cung mà phụ hoàng để lại, sao... sao có thể để cho Nguyên Vô Ưu dùng chứ? Hài nhi không đồng ý, hài nhi mong ngóng người ra khỏi Nhân Lãnh Cung này, đã mong ngóng quá lâu rồi! Nếu như vì muốn để con thoát khỏi cuộc sống hiện tại mà phải hi sinh người, vậy hài nhi thà rằng cả đời ở trong Hoài vương phủ còn hơn.”
Sắc mặt Cố thái phi đau xót: “Hàm Nhi, trong lòng con và ta đều hiểu rõ, tấm kim bài phụ hoàng con để lại ấy vĩnh viễn không thể dùng tới.”
“Nương...”
“Phụ hoàng con có mười người con trai, nhưng tại sao hiện nay chỉ có con, Thất vương gia và Tam vương đã mất tích từ lâu kia liệu còn sống? Trừ con bị rơi xuống hồ năm ba tuổi làm tổn thương đến phổi, mắc bệnh ho lao, quanh năm không thể không uống thuốc. Còn có một nguyên nhân khác nữa là chỉ cần ta bị giam ở Nhân Lãnh Cung, con sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Phụ hoàng con cố gắng hết sức cũng không thể bảo vệ những vương huynh khác của con, ông ấy chỉ có thể cố hết sức bảo vệ con.”
“Nhưng ông ấy thân là đế vương, lại không cách nào bảo vệ con trai của mình, còn phải hi sinh người mới có thể bảo vệ hài nhi, hài nhi sống một cuộc sống tùy tiện như vậy, làm sao có thể yên tâm thoải mái được?” Hoài vương đau khổ nhắm mắt lại.
Cố thái phi lắc đầu: “Không, Hàm Nhi, ta vẫn luôn rất cảm kích phụ hoàng con, đừng nói là để cho ta ở Nhân Lãnh Cung, cho dù là lấy tính mạng này của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Đương kim hoàng thượng tâm quá ác độc, người đời chỉ biết Tam vương gia bị tiên hoàng biến xuống làm thứ dân đuổi ra khỏi kinh thành vì tiên hoàng giận dữ, nhưng có ai biết đó là vì tiên hoàng muốn bảo vệ hắn?
Tiên hoàng tước đi chức quan của Thất vương gia rồi đuổi ra khỏi triều đình, lại không nghĩ là vì muốn giữ mạng cho hắn?
Cuộc tranh giành năm đó vô cùng khốc liệt, thái tử bị hãm hại, tiên hoàng tức giận đến ngã bệnh, Tam vương gia tra được chân tướng phía sau vụ án của thái tử. Đúng lúc muốn vạch mặt Khánh vương, lại không nghĩ rằng, tai mắt của Khánh vương sau khi cưới Lưu Thị vô cùng rộng lớn, tiên hạ thủ vi cường, một mũi tên trúng hai đích, đến hai mẹ con Hoài vương cũng không tha.
Cuộc chiến trong triều đình một khi bùng phát thì không thể chỉnh đốn dù tiên hoàng có muốn nhưng lực bất tòng tâm. Vì để bảo vệ Tam vương gia, Thất vương gia và Hàm Nhi, không thể không thoả hiệp, truyền ngôi cho Khánh vương.
“Phụ hoàng con trước khi lâm chung, đem tấm kim bài miễn xá kia cho ta, bản thân ông ấy cũng biết rằng cơ hội để ta dùng tấm kim bài đó gần như là không có, nhưng lại vẫn để lại, chỉ là vì muốn cho con một tia hi vọng.”
“Nhưng từ khi Cửu hoàng huynh của con đăng cơ đến nay, triều đình bị Lưu Thị chiếm mất một nửa, căn cơ không vững, sau này lại xảy ra chuyện Lưu Thị bị giết, đủ thấy được tâm cơ của Cửu hoàng huynh con. Đối diện với một hoàng đế máu lạnh tàn nhẫn như vậy, ta làm sao có cơ hội bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung này chứ? Nếu như ta bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung này, con và cả nhà bên ngoại của con sẽ không ai được bình an.”
“Nhưng mà... nhưng hài nhi bằng lòng tiếp tục đợi, rồi sẽ có một ngày tìm được cơ hội xin ông ta thả nương ra khỏi Nhân Lãnh Cung.” Hoài vương cố hết sức thuyết phục bà, tấm kim bài miễn xá mà phụ hoàng để lại cho bà là niềm hi vọng duy nhất của hắn trong mấy năm nay, sao có thể... sao có thể mất đi như vậy chứ?
Cố thái phi lắc đầu cười khổ: “Một người nhẫn tâm giết cả thê tử kết tóc se duyên và con cái, há nào lại có thể tha cho mẫu tử ta? Nếu như ta và con không quyền không thế, có lẽ ta còn dám đánh cược một lần.” Phụ thân của bà từ lúc bà tiến cung vốn đã quyền cao chức trọng, sau này sinh được Hàm Nhi, tiên đế vô cùng vui mừng, cảm thấy thương tiếc muốn đền bù cho bà, nên phá lệ phong phụ thân bà làm Viễn Tây Hầu.
Ba người anh lớn của bà được thăng quan tiến chức, vợ của hai đứa em trai bà lại xuất thân danh môn thế gia, các chị em của bà đều gả cho nhà của các quan lại. Cố gia tuy không ở kinh thành, nhưng lúc đó đã thành một vọng tộc ở mảnh đất phía tây, sau này bà vào Nhân Lãnh Cung, tiên đế cũng không giáng tội Cố gia. Cố gia tuy không phát triển thêm chút nào, nhưng cũng chưa suy tàn, đương kim hoàng đế lẽ nào lại dám thả bà ra ngoài?
Lúc Hoài vương từ Quy Phật Điện bước ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trên tay cầm một chiếc khăn gấm che tiếng ho trong miệng, trên người khoác thêm một tấm áo choàng màu trắng.
Áo choàng được may từ vải gấm màu trắng, mũ trùm đầu được làm từ lông hồ ly trắng, lông hồ ly trắng như nhảy múa trong cơn gió lạnh, làm nổi bật lên gương mặt trắng như bạch ngọc. Nhưng gương mặt trắng như bạch ngọc của Hoài vương kia lại bao phủ một một màu ảm đạm khó nói nên lời, có lo lắng, có thất vọng buồn rầu, có nhớ mong cũng có cả đau khổ, tất cả đều chất đầy ở đuôi mắt.
/318
|