Á nh mắt Hoài vương có chút sửng sốt, một lúc sau hắn mới nở nụ cười chua xót, rồi sờ vào cổ mình, nói một cách khó nhọc: “Tại... sao... tại sao không để... bổn vương được giải... giải thoát chứ?”
Nghe Hoài vương nói thế, Tiểu Lý Tử khóc òa lên: “Huhu... Vương gia ơi...”
Bùi thái y cúi đầu, thở dài một tiếng: “Vương gia tĩnh tâm an dưỡng, ti chức cáo từ.”
Tiểu Lý Tử vội vàng lau nước mắt, nức nở nói: “Để ta đưa tiễn Bùi thái y.”
“Xin công công dừng bước, vương gia vừa mới tỉnh lại, ngài hãy ở lại chăm sóc vương gia thì hơn.” Bùi thái y vội nói.
Tiểu Lý Tử suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy cũng có lý, bèn dặn dò Tiểu Thân Tử tiễn Bùi thái y.
Cố Lăng đang hối hả trở về thì tình cờ gặp phải Bùi thái y vừa bước ra, hai người chắp tay chào nhau, Cố Lăng cũng không còn tâm trí cùng Bùi thái y trò chuyện, vội vội vàng vàng đi vào bên trong.
Bước một bước dài đến trước giường, Cố Lăng hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn Hoài vương thần sắc mệt mỏi, như chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Nô tài đi sắc thuốc cho vương gia.” Tiểu Lý Tử lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Lăng cứ đi tới đi lui, đi qua đi lại trước giường, sắc mặt hắn nghiêm trọng mà buồn bã, lâu lâu lại nhìn về vương gia, muốn nói rồi lại thôi.
Hoài vương yếu ớt nhắm mắt lại, cũng chẳng nói gì.
Những lời Cố Lăng muốn nói đã đến bên miệng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ suy nhược mệt mỏi của Hoài vương, lại nuốt ngược trở về. Cố Lăng ngồi trên một chiếc ghế trong phòng cả buổi, cuối cùng lặng im bước ra ngoài.
Chỉ đến khi trong phòng trở nên im ắng, Hoài vương mới chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Hắn thầm nghĩ, mẫu phi vì Cố gia mà không tiếc sống trong lãnh cung, thế nhưng Cố gia có thể vì mẫu phi mà lấy gia tộc ra đặt cược không? Đáp án này, hắn không biết, cũng không muốn biết.
Vì mẫu phi, hắn sẽ không dễ dàng để Cố gia liên lụy vào chuyện này, trừ phi... trừ phi có một ngày, hắn nắm chắc chiến thắng tuyệt đối trong tay, bằng không, chỉ riêng vì mẫu phi, hắn cũng không thể mặc kệ mà vứt bỏ Cố gia. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao hắn không tiếc đánh cược bằng cả mạng sống. Đây là thứ hắn học được ở Vô Ưu, chỉ cần xóa bỏ sự nghi ngờ của Nguyên Hạo Thiên thì mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vô Ưu còn dám lấy mạng mình ra đặt cược, vậy thì hắn lại sợ gì cơ chứ?
…
Tại đình nghỉ mát ở Bán Pha Viên, Liêu Thanh Vân với vẻ mặt thản nhiên như không dõi theo Cố Lăng đang ra sức uống rượu.
Hắn biết rõ trong lòng Cố Lăng đang đấu tranh, đang đau khổ vì điều gì.
Cố Lăng lại lấy một bình rượu mới, tu ừng ực, Liêu Thanh Vân không ngăn cản, không khuyên nhủ, cũng chẳng uống cùng, chỉ lẳng lặng mà ngồi nhìn hắn uống.
Chỉ đến khi Cố Lăng không còn uống được nữa, cả người đều nằm sấp trên bàn đá thì lúc này, Cố Thu vẫn luôn đứng ở đằng xa mới chạy lại, lo lắng đỡ hắn dậy: “Công tử?”
Cố Lăng đã uống say lắm rồi, hoàn toàn không cách nào đáp lại tiếng gọi của hắn.
Liêu Thanh Vân khẽ thở dài: “Liêu Trung, ngươi giúp Cố Thu đưa Cố công tử về đi.”
Liêu Trung đứng bên cạnh lập tức đáp lời: “Vâng, thiếu gia.”
Hai người cùng nhau hợp sức dìu Cố Lăng bước đi, Liêu Thanh Vân thờ ơ nhìn lướt qua những bình rượu nằm dưới đất. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn lên trời thầm nghĩ, có lẽ khi Cố Lăng tỉnh lại hắn sẽ biết phải làm như thế nào!
Đôi khi, nhiều chuyện không phải là không biết câu trả lời, mà vốn dĩ không dám nghĩ đến câu trả lời, đến lúc không thể không đối mặt, tự nhiên ắt sẽ có lời giải đáp mà thôi.
Bầu trời cao vời vợi dường như đang nở một nụ cười như có như không, Liêu Thanh Vân nhìn lên và cũng khẽ cười theo.
“Chuẩn bị xe.”
…
Liêu Thanh Vân xuống xe, ngẩng đầu ngước nhìn Hoài Vương Phủ trước mắt, bởi sự xuất hiện của Nguyên Vô Ưu, mà sự yên tĩnh và không khí trầm lặng của Hoài Vương Phủ đã khác trước rồi.
Vẫn tĩnh lặng như cũ, cũng vẫn yên bình như cũ, nhưng Hoài Vương Phủ đã có sức sống hơn.
Hắn vừa định nhấc chân bước lên bậc thềm thì sau lưng vang lên tiếng xe ngựa, ngay sau đó là một lời thăm hỏi đầy chắc chắn: “Liêu công tử.”
Liêu Thanh Vân quay đầu lại, thấy Lâm Duy Đường nhìn hắn cười trong khi đang vén tấm màn chuẩn bị bước xuống xe ngựa.
Sau khi Lâm Duy Đường xuống xe, Lâm Doanh Doanh cũng bước ra, Liêu Thanh Vân thản nhiên lướt nhìn một cái, sau đó chào hỏi huynh muội hai người: “Thật trùng hợp.”
“Xin chào Liêu công tử.” Lâm Doanh Doanh bước đến chào.
Liêu Thanh Vân khẽ gật đầu, xem như chào lại.
Lâm Doanh Doanh ngước mắt nhìn Hoài Vương Phủ, mỉm cười nói: “Liêu công tử cũng đến thăm Hoài vương sao?”
Liêu Thanh Vân đưa mắt nhìn nàng một cách thẳng thắn: “Không, ta đến thăm Vô Ưu công chúa.”
Lâm Doanh Doanh ngẩn người, nhưng nhanh chóng đã phản ứng lại, nở nụ cười: “Huynh trưởng nhà ta cũng là đến thăm Vô Ưu công chúa.”
Nghe nói có khách đến, Hoài vương hơi ngạc nhiên, nhướng mày nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang đọc sách trên ghế trường kỷ.
Vô Ưu công chúa đang lật sách, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà căn dặn: “Mời khách đến đại sảnh, bổn công chúa sẽ đến sau!”
“Vâng.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống.
Vô thức, Tiểu Hoa Tử chú ý đến quần áo trên người công chúa, vốn định lên tiếng nhắc công chúa đi thay một bộ y phục khác, nhưng nhìn thoáng qua Ngọc Châu vẫn điềm tĩnh đứng cạnh chủ tử, hắn lại không nói gì, cúi đầu đứng ở một bên.
Ngọc Châu còn không lên tiếng, đủ để thấy rằng vấn đề vốn dĩ rất quan trọng này đối với công chúa cũng chẳng là gì.
Vết thương của Ngọc Thúy cô nương vẫn chưa lành, nên hắn tạm thời thay thế nàng. Chỉ mới có mấy ngày mà hắn đã học được rất nhiều thứ.
Trong lòng hắn, chủ tử chính là tiên nữ, một vị tiên nữ có pháp lực vô biên, không gì là không làm được.
Chẳng hạn như một khúc gỗ mục, nếu được ở bên cạnh chủ tử, được thừa hưởng linh khí trên người nàng, cũng sẽ trở nên lung linh rực rỡ.
Hắn luôn nghĩ rằng mình sẽ làm tiểu thái giám cả đời, hắn không có dã tâm như Hứa Nhân, cũng chẳng khát khao sang giàu quyền thế. Nhưng từ lúc gặp được chủ tử, hắn cảm thấy chỉ cần vì chủ tử thì cho dù bắt hắn chết, hắn cũng bằng lòng. Thứ duy nhất hắn khát vọng trong cuộc đời này chính là được đứng sau chủ tử, khi chủ tử cần, có thể dốc hết sức vì nàng, khi chủ tử gặp nguy hiểm, có thể lấy mạng mình ra bảo vệ nàng giống hai vị cô cô Ngọc Châu, Ngọc Thúy đã từng làm.
Hoài vương nằm trên giường, nhìn Vô Ưu đang miệt mài đọc sách. Trong những tháng ngày sống cùng nhau, hắn ít nhiều cũng hiểu được một vài thói quen của Vô Ưu.
Dường như trên người nàng ẩn chứa một ma lực, nàng chỉ cần yên lặng ngồi một chỗ mà không cần phải lên tiếng, thậm chí cũng chẳng phải đưa mắt ra hiệu, những người bên cạnh nàng tự khắc sẽ phục tùng. Trong lòng những nô tài đang hầu hạ cho nàng, nàng chính là trời, là đất, là chúa tể của tất cả. Thậm chí, dù nàng nói trời hình vuông đất hình tròn, hắn chắc chắn rằng những kẻ ấy cũng sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ, mà có khi, ngay cả hắn cũng sẽ tin tưởng.
Mười lăm phút sau, Nguyên Vô Ưu mới đọc đến trang cuối của cuốn sách.
Nàng nhẹ nhàng đóng sách lại, lúc này, Ngọc Châu tiến lên đưa khăn ướt, nàng nhận lấy rồi thong dong nhàn nhã mà lau từng ngón tay. Sau đó, nàng mới cầm lấy chén trà Tiểu Hoa Tử đưa sang, từ tốn uống vài ngụm rồi để xuống và đứng dậy.
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử bước lên phía trước, một người chỉnh lại tóc, người kia thì sửa sang lại y phục cho nàng.
Nghe Hoài vương nói thế, Tiểu Lý Tử khóc òa lên: “Huhu... Vương gia ơi...”
Bùi thái y cúi đầu, thở dài một tiếng: “Vương gia tĩnh tâm an dưỡng, ti chức cáo từ.”
Tiểu Lý Tử vội vàng lau nước mắt, nức nở nói: “Để ta đưa tiễn Bùi thái y.”
“Xin công công dừng bước, vương gia vừa mới tỉnh lại, ngài hãy ở lại chăm sóc vương gia thì hơn.” Bùi thái y vội nói.
Tiểu Lý Tử suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy cũng có lý, bèn dặn dò Tiểu Thân Tử tiễn Bùi thái y.
Cố Lăng đang hối hả trở về thì tình cờ gặp phải Bùi thái y vừa bước ra, hai người chắp tay chào nhau, Cố Lăng cũng không còn tâm trí cùng Bùi thái y trò chuyện, vội vội vàng vàng đi vào bên trong.
Bước một bước dài đến trước giường, Cố Lăng hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn Hoài vương thần sắc mệt mỏi, như chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Nô tài đi sắc thuốc cho vương gia.” Tiểu Lý Tử lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Lăng cứ đi tới đi lui, đi qua đi lại trước giường, sắc mặt hắn nghiêm trọng mà buồn bã, lâu lâu lại nhìn về vương gia, muốn nói rồi lại thôi.
Hoài vương yếu ớt nhắm mắt lại, cũng chẳng nói gì.
Những lời Cố Lăng muốn nói đã đến bên miệng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ suy nhược mệt mỏi của Hoài vương, lại nuốt ngược trở về. Cố Lăng ngồi trên một chiếc ghế trong phòng cả buổi, cuối cùng lặng im bước ra ngoài.
Chỉ đến khi trong phòng trở nên im ắng, Hoài vương mới chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Hắn thầm nghĩ, mẫu phi vì Cố gia mà không tiếc sống trong lãnh cung, thế nhưng Cố gia có thể vì mẫu phi mà lấy gia tộc ra đặt cược không? Đáp án này, hắn không biết, cũng không muốn biết.
Vì mẫu phi, hắn sẽ không dễ dàng để Cố gia liên lụy vào chuyện này, trừ phi... trừ phi có một ngày, hắn nắm chắc chiến thắng tuyệt đối trong tay, bằng không, chỉ riêng vì mẫu phi, hắn cũng không thể mặc kệ mà vứt bỏ Cố gia. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao hắn không tiếc đánh cược bằng cả mạng sống. Đây là thứ hắn học được ở Vô Ưu, chỉ cần xóa bỏ sự nghi ngờ của Nguyên Hạo Thiên thì mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vô Ưu còn dám lấy mạng mình ra đặt cược, vậy thì hắn lại sợ gì cơ chứ?
…
Tại đình nghỉ mát ở Bán Pha Viên, Liêu Thanh Vân với vẻ mặt thản nhiên như không dõi theo Cố Lăng đang ra sức uống rượu.
Hắn biết rõ trong lòng Cố Lăng đang đấu tranh, đang đau khổ vì điều gì.
Cố Lăng lại lấy một bình rượu mới, tu ừng ực, Liêu Thanh Vân không ngăn cản, không khuyên nhủ, cũng chẳng uống cùng, chỉ lẳng lặng mà ngồi nhìn hắn uống.
Chỉ đến khi Cố Lăng không còn uống được nữa, cả người đều nằm sấp trên bàn đá thì lúc này, Cố Thu vẫn luôn đứng ở đằng xa mới chạy lại, lo lắng đỡ hắn dậy: “Công tử?”
Cố Lăng đã uống say lắm rồi, hoàn toàn không cách nào đáp lại tiếng gọi của hắn.
Liêu Thanh Vân khẽ thở dài: “Liêu Trung, ngươi giúp Cố Thu đưa Cố công tử về đi.”
Liêu Trung đứng bên cạnh lập tức đáp lời: “Vâng, thiếu gia.”
Hai người cùng nhau hợp sức dìu Cố Lăng bước đi, Liêu Thanh Vân thờ ơ nhìn lướt qua những bình rượu nằm dưới đất. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn lên trời thầm nghĩ, có lẽ khi Cố Lăng tỉnh lại hắn sẽ biết phải làm như thế nào!
Đôi khi, nhiều chuyện không phải là không biết câu trả lời, mà vốn dĩ không dám nghĩ đến câu trả lời, đến lúc không thể không đối mặt, tự nhiên ắt sẽ có lời giải đáp mà thôi.
Bầu trời cao vời vợi dường như đang nở một nụ cười như có như không, Liêu Thanh Vân nhìn lên và cũng khẽ cười theo.
“Chuẩn bị xe.”
…
Liêu Thanh Vân xuống xe, ngẩng đầu ngước nhìn Hoài Vương Phủ trước mắt, bởi sự xuất hiện của Nguyên Vô Ưu, mà sự yên tĩnh và không khí trầm lặng của Hoài Vương Phủ đã khác trước rồi.
Vẫn tĩnh lặng như cũ, cũng vẫn yên bình như cũ, nhưng Hoài Vương Phủ đã có sức sống hơn.
Hắn vừa định nhấc chân bước lên bậc thềm thì sau lưng vang lên tiếng xe ngựa, ngay sau đó là một lời thăm hỏi đầy chắc chắn: “Liêu công tử.”
Liêu Thanh Vân quay đầu lại, thấy Lâm Duy Đường nhìn hắn cười trong khi đang vén tấm màn chuẩn bị bước xuống xe ngựa.
Sau khi Lâm Duy Đường xuống xe, Lâm Doanh Doanh cũng bước ra, Liêu Thanh Vân thản nhiên lướt nhìn một cái, sau đó chào hỏi huynh muội hai người: “Thật trùng hợp.”
“Xin chào Liêu công tử.” Lâm Doanh Doanh bước đến chào.
Liêu Thanh Vân khẽ gật đầu, xem như chào lại.
Lâm Doanh Doanh ngước mắt nhìn Hoài Vương Phủ, mỉm cười nói: “Liêu công tử cũng đến thăm Hoài vương sao?”
Liêu Thanh Vân đưa mắt nhìn nàng một cách thẳng thắn: “Không, ta đến thăm Vô Ưu công chúa.”
Lâm Doanh Doanh ngẩn người, nhưng nhanh chóng đã phản ứng lại, nở nụ cười: “Huynh trưởng nhà ta cũng là đến thăm Vô Ưu công chúa.”
Nghe nói có khách đến, Hoài vương hơi ngạc nhiên, nhướng mày nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang đọc sách trên ghế trường kỷ.
Vô Ưu công chúa đang lật sách, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà căn dặn: “Mời khách đến đại sảnh, bổn công chúa sẽ đến sau!”
“Vâng.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống.
Vô thức, Tiểu Hoa Tử chú ý đến quần áo trên người công chúa, vốn định lên tiếng nhắc công chúa đi thay một bộ y phục khác, nhưng nhìn thoáng qua Ngọc Châu vẫn điềm tĩnh đứng cạnh chủ tử, hắn lại không nói gì, cúi đầu đứng ở một bên.
Ngọc Châu còn không lên tiếng, đủ để thấy rằng vấn đề vốn dĩ rất quan trọng này đối với công chúa cũng chẳng là gì.
Vết thương của Ngọc Thúy cô nương vẫn chưa lành, nên hắn tạm thời thay thế nàng. Chỉ mới có mấy ngày mà hắn đã học được rất nhiều thứ.
Trong lòng hắn, chủ tử chính là tiên nữ, một vị tiên nữ có pháp lực vô biên, không gì là không làm được.
Chẳng hạn như một khúc gỗ mục, nếu được ở bên cạnh chủ tử, được thừa hưởng linh khí trên người nàng, cũng sẽ trở nên lung linh rực rỡ.
Hắn luôn nghĩ rằng mình sẽ làm tiểu thái giám cả đời, hắn không có dã tâm như Hứa Nhân, cũng chẳng khát khao sang giàu quyền thế. Nhưng từ lúc gặp được chủ tử, hắn cảm thấy chỉ cần vì chủ tử thì cho dù bắt hắn chết, hắn cũng bằng lòng. Thứ duy nhất hắn khát vọng trong cuộc đời này chính là được đứng sau chủ tử, khi chủ tử cần, có thể dốc hết sức vì nàng, khi chủ tử gặp nguy hiểm, có thể lấy mạng mình ra bảo vệ nàng giống hai vị cô cô Ngọc Châu, Ngọc Thúy đã từng làm.
Hoài vương nằm trên giường, nhìn Vô Ưu đang miệt mài đọc sách. Trong những tháng ngày sống cùng nhau, hắn ít nhiều cũng hiểu được một vài thói quen của Vô Ưu.
Dường như trên người nàng ẩn chứa một ma lực, nàng chỉ cần yên lặng ngồi một chỗ mà không cần phải lên tiếng, thậm chí cũng chẳng phải đưa mắt ra hiệu, những người bên cạnh nàng tự khắc sẽ phục tùng. Trong lòng những nô tài đang hầu hạ cho nàng, nàng chính là trời, là đất, là chúa tể của tất cả. Thậm chí, dù nàng nói trời hình vuông đất hình tròn, hắn chắc chắn rằng những kẻ ấy cũng sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ, mà có khi, ngay cả hắn cũng sẽ tin tưởng.
Mười lăm phút sau, Nguyên Vô Ưu mới đọc đến trang cuối của cuốn sách.
Nàng nhẹ nhàng đóng sách lại, lúc này, Ngọc Châu tiến lên đưa khăn ướt, nàng nhận lấy rồi thong dong nhàn nhã mà lau từng ngón tay. Sau đó, nàng mới cầm lấy chén trà Tiểu Hoa Tử đưa sang, từ tốn uống vài ngụm rồi để xuống và đứng dậy.
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử bước lên phía trước, một người chỉnh lại tóc, người kia thì sửa sang lại y phục cho nàng.
/318
|