Sau bữa ăn, hai người tạm biệt chia ra hai hướng, Phượng Triêu Hoa đi gặp Nam Lăng vương, còn Long Liễm Thần thì đến khách điếm Bách gia gặp Trần Minh Hiên.
Bên ngoài thư phòng của Nam Lăng vương, Cát Đại, Tô Tứ, Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục mặt mày ai nấy cũng đều nặng nề, thấy Phượng Triêu Hoa xuất hiện sắc mặt càng giăng đầy mây đen, u ám ngưng trọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi, rất ít khi thấy mấy vị huynh trưởng đồng thời xuất hiện trước cửa phòng nghĩa phụ thế này.
Mọi người lắc đầu không nói.
Cát Đại nói, "Nghĩa phụ chờ muội đã lâu rồi, mau vào đi."
Phượng Triêu Hoa nhíu mày mang theo đầy bụng hồ nghi bước tới gõ nhẹ cửa phòng gọi, "Nghĩa phụ."
"Hướng Hoa à! Mau vào đi." Trong giọng nói của Nam Lăng vương mang vẻ xúc động, có phần vui sướng như gặp được người đã xa cách lâu ngày nay mới gặp lại.
Phượng Triêu Hoa đẩy cửa vào thì thấy Nam Lăng vương đang ngồi trước bàn đọc sách phê duyệt văn kiện, nhìn dáng vẻ hơi bận rộn.
Nam Lăng vương để cây bút trong tay xuống nhìn Phượng Triêu Hoa. Trên khuôn mặt già nua một chút vui mừng cũng không có mà ngược lại chỉ toàn nét sầu muộn lo lắng.
Người tỉ mỉ nhạy bén như Phượng Triêu Hoa sao có thể bỏ qua điểm này, trong lòng bắt đầu hơi hoài nghi nhưng không hỏi ngay, bởi vì nàng biết, chuyện nghĩa phụ đã cố muốn giấu thì sẽ không để người ta biết.
Nam Lăng vương trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói: "Chắc hẳn con đã nghe mấy ca ca của con nói rồi, ta muốn đưa Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn."
"Có nghe nói rồi. Nhưng con có phần không hiểu về quyết định này của người."
"Ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện xưa, nghe xong con sẽ hiểu." Nam Lăng vương dừng một chút mới nói tiếp, "Vốn chưa định nói cho con biết sớm như vậy, nhưng con đã tra ra được Vương Bảo Khánh nên ta sẽ không giấu con nữa, nói cho con biết sớm một chút để con có tính toán sớm cho tốt hơn."
Phượng Triêu Hoa nghe mà lòng cảm thấy nặng nề. Chẳng lẽ chuyện tạo phản có liên quan đến nghĩa phụ sao?
Nam Lăng vương nhướng mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nhưng ánh mắt đó lại không giống như thật sự đang nhìn nàng, mà trở nên mơ màng xa xăm như thể ông đang nhìn thứ gì khác hay người nào đó....
Một lúc lâu sau Nam Lăng vương mới than nhẹ một tiếng rồi bắt đầu kể lại câu chuyện yêu hận gút mắc xa xưa không hề muốn ai biết đến.
....
....
Phượng Triêu Hoa bên kia đang phải đối diện với biến cố lớn nhất trong cuộc đời nàng, thì Long Liễm Thần bên này cũng chẳng có bao nhiêu bình yên.
Long Liễm Thần đi băng qua đại sảnh đang tính bước ra cửa thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.
"Long công tử."
Long Liễm Thần quay đầu thì trông thấy một mỹ nam tử mặc áo trắng đang nhìn mình. Vừa nhìn đã biết người này là một quân tử khiêm tốn ôn tồn nho nhã, nhưng trên gương mặt bình tĩnh kia lại mang đậm vẻ bi thương khó diễn tả bằng lời.
Thanh Phong Phổ đến gần nói: "Tại hạ Thanh Phong Phổ, là tam ca của tiểu thất."
Tam ca? Chính là vị tam ca có tình cảm sâu sắc nhất với y, vị tam ca đã vì y mà trồng cả rừng Hương Tuyết sao? Thâm tâm Long Liễm Thần thoáng chốc hình thành phòng tuyến, nhưng trên mặt chỉ biểu hiện sự ung dung điềm nhiên nói, "Thì ra là Thanh Tam Thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Công tử có thể nán lại thêm một lát không? Ta muốn cùng huynh nói chuyện một chút." Thanh Phong Phổ lạnh nhạt nói.
"Nói chuyện gì?"
"Công tử biết mà."
Long Liễm Thần lập tức căng thẳng, chẳng lẽ hắn biết tâm tư của mình đối với Phượng thất rồi à?
Long Liễm Thần trầm tư một lát rồi nói: "Đến khách điếm Bách gia được chứ?"
"Được."
....
....
Không lâu sau hai người đi tới khách điếm Bách gia.
"Tam công tử, ngài đã tới."
Tiểu nhị không nhìn Long Liễm Thần mà chỉ nhiệt tình chào mời Thanh Phong Phổ.
Long Liễm Thần thầm cười khổ, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn trúng địa bàn của người ta, xem ra, một khi đã tới thành Nam Lăng này chắc chắc sẽ không thoát khỏi có liên qua đến Nam Lăng vương được.
Thanh Phong Phổ nói: "Phòng chữ Thiên số một."
"Dạ." Tiểu nhị vội vàng dẫn đường cho hai người.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị hai người đã tới được phòng chữ Thiên số một.
Thanh Phong Phổ vừa ngồi xuống vừa nói với tiểu nhị, "Đi xuống đi, đừng để người khác đến đây quấy rầy."
"Dạ." Tiểu nhị lui ra ngoài tiện thể đóng luôn cửa phòng lại.
Ngay sau đó Thanh Phong Phổ cũng đi thẳng vào vấn đề: "Rời khỏi Nam Lăng trở lại Kinh Thành đi."
Long Liễm Thần ngạc nhiên hỏi, "Có ý gì?"
"Tiểu thất đã nói cho ta biết thân phận của huynh. Nơi này không thích hợp cho huynh ở lại, hoàng cung mới là nơi huynh cần đến." Thanh Phong Phổ thản nhiên nói.
Long Liễm Thần nghe xong mặt lập tức tối sầm, không vui trầm giọng nói, "Đa ta đã nhắc nhở. Chỉ là, nếu hắn đã nói cho ngươi biết thân phận của ta chắc ngươi cũng nên biết, cả thiên triều này không có nơi nào mà ta không thể ở."
"Ngoại trừ Nam Lăng." Thanh Phong Phổ hờ hững nhìn Long Liễm Thần nói: "Trở về hoàng cung đi, đây là chuyện tốt cho cả huynh lẫn tiểu thất."
Long Liễm Thần cười lạnh nói: "Nói cho cùng, không phải ngươi muốn ta rời khỏi Nam Lăng mà là rời xa Phượng thất."
Thanh Phong Phổ nhướng mắt nghiêm túc nói, "Huynh là bằng hữu của tiểu thất, tất nhiên ta sẽ không làm chuyện gây khó dễ huynh. Nhưng Nam Lăng là một vùng đất thị phi, đặc biệt là đối với huynh và tiểu thất."
Long Liễm Thần nghe lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Thanh Phong Phổ lắc đầu, nói: "Cái gì nên nói ta đã nói, có nghe hay không tự huynh quyết định." Dứt lời đứng dậy rời đi. Nhưng vừa đi tới ngưỡng cửa thì dừng bước, do dự một hồi mới quay đầu lại nói, "Thân phận của huynh, ta sẽ giúp huynh giữ bí mật, nhưng tuyệt đối đừng để bại lộ ở Nam Lăng, cho dù có bắt đắc dĩ đến mấy cũng không được để bại lộ thân phận Thái tử của huynh. Nhất là ở.... Phủ Nam Vương."
Long Liễm Thần tức khắc cảm nhận được có điểm bất thường nhưng cũng tự hiểu y sẽ không tiết lộ nhiều hơn nên cũng không hỏi nữa chỉ lạnh nhạt nói: "Phần ân tình này, Long mỗ nhất định khắc cốt ghi tâm."
Thanh Phong Phổ mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói thêm gì đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo hướng Thanh Phong Phổ rời đi, Long Liễm Thần nhíu chặt chân mày rất lâu, trầm ngâm cả buổi mới vọng ra cửa gọi, "Tiểu nhị."
Tiểu nhị chờ sẵn ở ngoài đã lâu nên khi nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng chạy vào, cung kính hỏi, "Khách quan, ngài có gì phân phó?"
"Ở chỗ các ngươi có vị Trần công tử nào ở trọ không?"
"Trần công tử...." Tiểu nhị vò đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Công tử họ Trần trong điếm chúng tôi có rất nhiều, chẳng hay ngài muốn tìm vị nào?"
"Cao cao hơi gầy, xấp xỉ tuổi ta."
"Ồ, vậy người ngài nói chắc là vị Trần công tử ở phòng chữ Địa số ba kia rồi. Ngài có cần tôi giúp ngài gọi công tử đó tới không?"
"Không cần. Để ta tự đi." Long Liễm Thần nói xong ném bạc xuống bàn đứng dậy rời đi.
***
Phòng chữ Địa số ba.
Long Liễm Thần vừa ngồi xuống liền hỏi ngay, "Tình hình bên này thế nào rồi?"
"Không lạc quan lắm." Sắc mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ nặng nề.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chiếu theo danh sách của Lý Đức Thiên để lại, ta chỉ tra được một phần tham quan ô lại trong đó, còn có một bộ phận khác căn bản là không tồn tại, lật hết cả cuốn Tông quyển cũng không tìm thấy tên của những người này, như thể bọn họ chỉ là do Lý Đức ngày vô căn vô cứ tự soạn ra vậy."
Long Liễm Thần nhíu chặt mày kiếm nói: "Điều tra Nam Lăng vương rồi chứ?"
"Danh sách những người còn lại giao cho Trương Viễn điều tra kỹ lại. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy quan sát tỉ mỉ mọi động tĩnh của phủ Nam Lăng vương."
"Không phải Phượng thất là Thất công tử của vương phủ sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Chúng ta ở Trường Phong tra được có người đang toan tính tạo phản. Ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nam Lăng vương." Long Liễm Thần nói đến đây trong đầu đột nhiên sáng lên: "Bằng mọi cách phải điều tra được tất cả những chuyện trong quá khứ của Nam Lăng vương, từ lúc ông ta chào đời cho đến hiện tại, một chi tiết cũng không được bỏ sót."
Trần Minh Hiên lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nặng nề gật đầu, đột nhiên đổi chủ đề khác, "Có cần đưa Hiểu Vân về kinh không? Nếu Nam Lăng vương có vấn đề, vậy Hiểu Vân ở Nam Lăng vương phủ cũng không còn an toàn nữa rồi."
Long Liễm Thần lắc đầu, "Ta sẽ sắp xếp chỗ cho muội ấy."
....
....
Quay lại bên này, sau khi Phượng Triêu Hoa nghe xong câu chuyện Nam Lăng vương kể lại thì như người mất hồn, lắc đầu luôn miệng thì thào, "Đây nhất định không phải sự thật, không phải sự thật...."
Nam Lăng Vương đau lòng gọi, "Tịnh nhi...."
"Đừng gọi ta như vậy." Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa nói năng nặng lời ở trước mặt Nam Lăng vương. Nàng gần như hét toáng lên, "Ta là Phượng Triêu Hoa, là Phượng thất...." Nói xong đẩy cửa chạy như điên ra ngoài.
Cát Đại: "Tiểu thất!"
Tô Tứ: "Tiểu thất...."
Ngạn Ngũ: "Tiểu thất...."
Thác Bạt Lục: "Tiểu...."
Bốn người ngoài cửa thấy Phượng Triêu Hoa thất lễ như thế thầm hiểu được nàng không thể nào chấp nhận được sự thật này, ai nấy đều bất lực nhìn về phía Nam Lăng vương đã đuổi ra đến cửa.
"Để cho con bé yên tĩnh một chút cũng tốt." Nam Lăng vương nói xong giương mắt dõi theo hướng Phượng Triêu Hoa chạy đi mà thở dài thật lâu vẫn không cách nào yên lòng được.
***
Đến trưa Long Liễm Thần trở lại Phượng các, nơi mà trước đó cả hai đã hẹn cùng nhau dùng cơm trưa.
"Long công tử, ngài đã trở lại." Người gọi Long Liễm Thần là ông lão làm vườn tối qua, trong Phượng các chỉ có hai người làm chính là ông lão làm vườn này và Ách Nữu.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, "Thất công tử đâu?"
"Thất công tử...." Ông lão làm vườn nhíu mày nói: "Lão nô không thấy Thất công tử đâu cả."
Đang nói thì Ách Nữu chạy ra quơ tay múa máy với vẻ mặt nóng nảy, nhìn dáng dấp như có chuyện rất khẩn cấp.
Lòng Long Liễm Thần lập tức chùng xuống, sau đó nghĩ đến cuộc nói chuyện với Thanh Phong Phổ trước đó, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.
Ông lão làm vườn nhìn Ách Nữu ra dấu tay cười nói, "Thì ra là Bát tiểu thư giận dỗi không chịu ăn cơm."
"Bát tiểu thư ở đây sao? Dẫn ta đi gặp nàng ấy." Long Liễm Thần nói.
Ách Nữu vội vàng gật đầu sau đó dẫn Long Liễm Thần đến trước phòng Tiểu Phong Tranh.
Thấy cánh cửa phòng im ỉm, Long Liễm Thần nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ách Nữu, sau đó gõ nhẹ cửa nói: "Bát tiểu thư, tại hạ Long Liễm Thần, có thể ra đây gặp ta một chút không."
"Ngươi còn không biết thẹn mà tới đây sao? Mọi chuyện đều tại ngươi mà ra!" Tiểu Phong Tranh hùng hổ nhấc chân tông cửa phóng ra ngoài nói: "Nếu không phải tại ngươi, tiểu....Thất ca sẽ không đau lòng tới mức đó!"
Long Liễm Thần nghiêng người tránh né, đồng thời bắt lấy cánh tay Tiểu Phong Tranh khẩn trương hỏi, "Phượng thất làm sao?"
"Ngươi.... Ngươi buông ta ra...." Cánh tay Tiểu Phong Tranh bị Long Liễm Thần túm lấy khiến nàng đau muốn khóc.
Long Liễm Thần nhận ra mình đã luống cuống nên vội vàng buông nàng ra hỏi: " Phượng thất ở đâu?"
"Bây giờ người không muốn gặp bất kỳ ai, ngươi đừng tới quấy rầy người nữa." Tiểu Phong Tranh rất buồn bực, trước giờ tiểu thư chưa từng như thế, nhất định là do Thái tử chọc giận khiến cô ấy không vui. Cái tên Thái tử này thật đáng ghét mà!
Long Liễm Thần nhíu lông mày suy nghĩ một chút, chợt trong đầu sáng lên chạy thật nhanh đến Mai Đình.
"Này, ngươi đừng đi quấy rầy...." Không đợi Tiểu Phong Tranh nói xong, Long Liễm Thần đã biến mất không thấy bóng dáng.
....
....
Trong rừng mai.
Ống tay áo bay múa phấp phới, tàn hoa rơi lả tả.
Mãi đến khi sức cùng lực kiệt mồ hôi đầm đìa Phượng Triêu Hoa mới dừng luyện công, ngơ ngác nhìn những cánh mai đẹp mà thê lương kia tung bay trong gió.
Phượng Triêu Hoa không ngờ rằng, ‘Nhàn hoa lạc địa’ mà mình đã khổ luyện nhiều năm lại dùng cho những cây mai mình yêu quý. Nhưng nàng nhìn từng cánh hoa bị chém thành hàng ngàn mảnh lại không hề đau lòng chút nào.
Cách đó không xa, Long Liễm Thần đau lòng đứng nhìn Phượng Triêu Hoa mà không biết nên mở lời như thế nào. Bởi vì hắn tự biết rõ, những hành động lẫn biểu hiện của y dù bản thân không phải là đầu sỏ gây nên thì ít nhiều cũng có liên quan tới.
Hai người cứ thế đứng cách xa nhau chỉ chừng mười thước nhưng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Phượng Triêu Hoa cũng cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn nhiều, sau đó đi vào Mai Đình ngồi xuống nói: "Nếu đã đến, vậy ngồi xuống cùng ta uống một chén đi." Dứt lời nhấc bình rượu không nói hai lời tuôn ừng ực vào cổ họng.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Uống say rồi cũng tốt! Đáng tiếc có một loại người, cho dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì tâm vẫn luôn thanh tỉnh." Mà nàng lại may mắn thay chính là loại người này.
"Nếu huynh muốn tìm người tâm sự, ta rất sẵn lòng lắng nghe." Long Liễm Thần nói xong cũng rót đầy ly rượu trước mặt mình.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu như đã hạ quyết tâm từ tốn mở miệng, "Huynh hồi kinh đi, cành nhanh càng tốt."
"Sáng nay cũng có người nói với ta lời giống vậy."
"Là tam ca sao?" Phượng Triêu Hoa đoán xong cười nói, "Huynh ấy luôn là người hiểu thấu tâm tư của ta, biết ta muốn gì, cần gì...."
Long Liễm Thần nghe vậy tim như bị thứ gì đâm đau nhói, bất chấp cái gì gọi là luân thường đạo đức, bắt lấy tay Phượng Triêu Hoa, tha thiết nhìn thẳng vào mặt nàng chân thành nói, "Hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể thấu hiểu được lòng huynh."
Phượng Triêu Hoa hơi ngỡ ngàng, sau đó chợt hiểu được thâm ý trong đôi mắt kia, nhất thời vui buồn lẫn lộn, đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương hồi lâu mới gian nan mở miệng, "Ta không thể."
Giờ khắc này, Long Liễm Thần cảm thấy chung quanh mình còn lạnh lẽo hơn cả rơi vào hầm băng. Kiên quyết nắm chặt tay Phượng Triêu Hoa như thầm hy vọng nàng có thể thay đổi chú ý kéo mình quay trở về mặt đất. Tiếng rằng đáp lại niềm mong mỏi chỉ là sự thất vọng vô biên.
"Huynh cũng có cảm giac với ta mà đúng không?" Tầm mắt Long Liễm Thần nhìn xoáy vào hai mắt Phượng Triêu Hoa không cho phép nàng lảng tránh.
Lý trí mách bảo Phượng Triêu Hoa hãy lắc đầu đi, nhưng cổ lại như bị thứ gì ghịt lại muốn động cũng không thể động được, nàng buộc lòng phải rũ mắt để ná tránh ánh mắt của đối phương nói: "Chúng ta không thể...."
"Ta thừa biết!" Đáy mắt Long Liễm Thần chứa đầy đau đớn và bất đắc dĩ, "Loại tình cảm hoang đường này cho dù là người bình thường cũng khó có thể được người đời chấp nhận, huống chi ta còn là Thái tử đương triều. Yêu phải một nam nhi ta cũng thật không ngờ, nhưng yêu chính là yêu thôi, ta không thể nào buông bỏ phần cảm tình này...."
"Đừng nói nữa." Phượng Triêu Hoa gần như lạc giọng cầu khẩn.
Bên ngoài thư phòng của Nam Lăng vương, Cát Đại, Tô Tứ, Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục mặt mày ai nấy cũng đều nặng nề, thấy Phượng Triêu Hoa xuất hiện sắc mặt càng giăng đầy mây đen, u ám ngưng trọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi, rất ít khi thấy mấy vị huynh trưởng đồng thời xuất hiện trước cửa phòng nghĩa phụ thế này.
Mọi người lắc đầu không nói.
Cát Đại nói, "Nghĩa phụ chờ muội đã lâu rồi, mau vào đi."
Phượng Triêu Hoa nhíu mày mang theo đầy bụng hồ nghi bước tới gõ nhẹ cửa phòng gọi, "Nghĩa phụ."
"Hướng Hoa à! Mau vào đi." Trong giọng nói của Nam Lăng vương mang vẻ xúc động, có phần vui sướng như gặp được người đã xa cách lâu ngày nay mới gặp lại.
Phượng Triêu Hoa đẩy cửa vào thì thấy Nam Lăng vương đang ngồi trước bàn đọc sách phê duyệt văn kiện, nhìn dáng vẻ hơi bận rộn.
Nam Lăng vương để cây bút trong tay xuống nhìn Phượng Triêu Hoa. Trên khuôn mặt già nua một chút vui mừng cũng không có mà ngược lại chỉ toàn nét sầu muộn lo lắng.
Người tỉ mỉ nhạy bén như Phượng Triêu Hoa sao có thể bỏ qua điểm này, trong lòng bắt đầu hơi hoài nghi nhưng không hỏi ngay, bởi vì nàng biết, chuyện nghĩa phụ đã cố muốn giấu thì sẽ không để người ta biết.
Nam Lăng vương trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói: "Chắc hẳn con đã nghe mấy ca ca của con nói rồi, ta muốn đưa Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn."
"Có nghe nói rồi. Nhưng con có phần không hiểu về quyết định này của người."
"Ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện xưa, nghe xong con sẽ hiểu." Nam Lăng vương dừng một chút mới nói tiếp, "Vốn chưa định nói cho con biết sớm như vậy, nhưng con đã tra ra được Vương Bảo Khánh nên ta sẽ không giấu con nữa, nói cho con biết sớm một chút để con có tính toán sớm cho tốt hơn."
Phượng Triêu Hoa nghe mà lòng cảm thấy nặng nề. Chẳng lẽ chuyện tạo phản có liên quan đến nghĩa phụ sao?
Nam Lăng vương nhướng mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nhưng ánh mắt đó lại không giống như thật sự đang nhìn nàng, mà trở nên mơ màng xa xăm như thể ông đang nhìn thứ gì khác hay người nào đó....
Một lúc lâu sau Nam Lăng vương mới than nhẹ một tiếng rồi bắt đầu kể lại câu chuyện yêu hận gút mắc xa xưa không hề muốn ai biết đến.
....
....
Phượng Triêu Hoa bên kia đang phải đối diện với biến cố lớn nhất trong cuộc đời nàng, thì Long Liễm Thần bên này cũng chẳng có bao nhiêu bình yên.
Long Liễm Thần đi băng qua đại sảnh đang tính bước ra cửa thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.
"Long công tử."
Long Liễm Thần quay đầu thì trông thấy một mỹ nam tử mặc áo trắng đang nhìn mình. Vừa nhìn đã biết người này là một quân tử khiêm tốn ôn tồn nho nhã, nhưng trên gương mặt bình tĩnh kia lại mang đậm vẻ bi thương khó diễn tả bằng lời.
Thanh Phong Phổ đến gần nói: "Tại hạ Thanh Phong Phổ, là tam ca của tiểu thất."
Tam ca? Chính là vị tam ca có tình cảm sâu sắc nhất với y, vị tam ca đã vì y mà trồng cả rừng Hương Tuyết sao? Thâm tâm Long Liễm Thần thoáng chốc hình thành phòng tuyến, nhưng trên mặt chỉ biểu hiện sự ung dung điềm nhiên nói, "Thì ra là Thanh Tam Thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Công tử có thể nán lại thêm một lát không? Ta muốn cùng huynh nói chuyện một chút." Thanh Phong Phổ lạnh nhạt nói.
"Nói chuyện gì?"
"Công tử biết mà."
Long Liễm Thần lập tức căng thẳng, chẳng lẽ hắn biết tâm tư của mình đối với Phượng thất rồi à?
Long Liễm Thần trầm tư một lát rồi nói: "Đến khách điếm Bách gia được chứ?"
"Được."
....
....
Không lâu sau hai người đi tới khách điếm Bách gia.
"Tam công tử, ngài đã tới."
Tiểu nhị không nhìn Long Liễm Thần mà chỉ nhiệt tình chào mời Thanh Phong Phổ.
Long Liễm Thần thầm cười khổ, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn trúng địa bàn của người ta, xem ra, một khi đã tới thành Nam Lăng này chắc chắc sẽ không thoát khỏi có liên qua đến Nam Lăng vương được.
Thanh Phong Phổ nói: "Phòng chữ Thiên số một."
"Dạ." Tiểu nhị vội vàng dẫn đường cho hai người.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị hai người đã tới được phòng chữ Thiên số một.
Thanh Phong Phổ vừa ngồi xuống vừa nói với tiểu nhị, "Đi xuống đi, đừng để người khác đến đây quấy rầy."
"Dạ." Tiểu nhị lui ra ngoài tiện thể đóng luôn cửa phòng lại.
Ngay sau đó Thanh Phong Phổ cũng đi thẳng vào vấn đề: "Rời khỏi Nam Lăng trở lại Kinh Thành đi."
Long Liễm Thần ngạc nhiên hỏi, "Có ý gì?"
"Tiểu thất đã nói cho ta biết thân phận của huynh. Nơi này không thích hợp cho huynh ở lại, hoàng cung mới là nơi huynh cần đến." Thanh Phong Phổ thản nhiên nói.
Long Liễm Thần nghe xong mặt lập tức tối sầm, không vui trầm giọng nói, "Đa ta đã nhắc nhở. Chỉ là, nếu hắn đã nói cho ngươi biết thân phận của ta chắc ngươi cũng nên biết, cả thiên triều này không có nơi nào mà ta không thể ở."
"Ngoại trừ Nam Lăng." Thanh Phong Phổ hờ hững nhìn Long Liễm Thần nói: "Trở về hoàng cung đi, đây là chuyện tốt cho cả huynh lẫn tiểu thất."
Long Liễm Thần cười lạnh nói: "Nói cho cùng, không phải ngươi muốn ta rời khỏi Nam Lăng mà là rời xa Phượng thất."
Thanh Phong Phổ nhướng mắt nghiêm túc nói, "Huynh là bằng hữu của tiểu thất, tất nhiên ta sẽ không làm chuyện gây khó dễ huynh. Nhưng Nam Lăng là một vùng đất thị phi, đặc biệt là đối với huynh và tiểu thất."
Long Liễm Thần nghe lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Thanh Phong Phổ lắc đầu, nói: "Cái gì nên nói ta đã nói, có nghe hay không tự huynh quyết định." Dứt lời đứng dậy rời đi. Nhưng vừa đi tới ngưỡng cửa thì dừng bước, do dự một hồi mới quay đầu lại nói, "Thân phận của huynh, ta sẽ giúp huynh giữ bí mật, nhưng tuyệt đối đừng để bại lộ ở Nam Lăng, cho dù có bắt đắc dĩ đến mấy cũng không được để bại lộ thân phận Thái tử của huynh. Nhất là ở.... Phủ Nam Vương."
Long Liễm Thần tức khắc cảm nhận được có điểm bất thường nhưng cũng tự hiểu y sẽ không tiết lộ nhiều hơn nên cũng không hỏi nữa chỉ lạnh nhạt nói: "Phần ân tình này, Long mỗ nhất định khắc cốt ghi tâm."
Thanh Phong Phổ mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói thêm gì đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo hướng Thanh Phong Phổ rời đi, Long Liễm Thần nhíu chặt chân mày rất lâu, trầm ngâm cả buổi mới vọng ra cửa gọi, "Tiểu nhị."
Tiểu nhị chờ sẵn ở ngoài đã lâu nên khi nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng chạy vào, cung kính hỏi, "Khách quan, ngài có gì phân phó?"
"Ở chỗ các ngươi có vị Trần công tử nào ở trọ không?"
"Trần công tử...." Tiểu nhị vò đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Công tử họ Trần trong điếm chúng tôi có rất nhiều, chẳng hay ngài muốn tìm vị nào?"
"Cao cao hơi gầy, xấp xỉ tuổi ta."
"Ồ, vậy người ngài nói chắc là vị Trần công tử ở phòng chữ Địa số ba kia rồi. Ngài có cần tôi giúp ngài gọi công tử đó tới không?"
"Không cần. Để ta tự đi." Long Liễm Thần nói xong ném bạc xuống bàn đứng dậy rời đi.
***
Phòng chữ Địa số ba.
Long Liễm Thần vừa ngồi xuống liền hỏi ngay, "Tình hình bên này thế nào rồi?"
"Không lạc quan lắm." Sắc mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ nặng nề.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chiếu theo danh sách của Lý Đức Thiên để lại, ta chỉ tra được một phần tham quan ô lại trong đó, còn có một bộ phận khác căn bản là không tồn tại, lật hết cả cuốn Tông quyển cũng không tìm thấy tên của những người này, như thể bọn họ chỉ là do Lý Đức ngày vô căn vô cứ tự soạn ra vậy."
Long Liễm Thần nhíu chặt mày kiếm nói: "Điều tra Nam Lăng vương rồi chứ?"
"Danh sách những người còn lại giao cho Trương Viễn điều tra kỹ lại. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy quan sát tỉ mỉ mọi động tĩnh của phủ Nam Lăng vương."
"Không phải Phượng thất là Thất công tử của vương phủ sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Chúng ta ở Trường Phong tra được có người đang toan tính tạo phản. Ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nam Lăng vương." Long Liễm Thần nói đến đây trong đầu đột nhiên sáng lên: "Bằng mọi cách phải điều tra được tất cả những chuyện trong quá khứ của Nam Lăng vương, từ lúc ông ta chào đời cho đến hiện tại, một chi tiết cũng không được bỏ sót."
Trần Minh Hiên lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nặng nề gật đầu, đột nhiên đổi chủ đề khác, "Có cần đưa Hiểu Vân về kinh không? Nếu Nam Lăng vương có vấn đề, vậy Hiểu Vân ở Nam Lăng vương phủ cũng không còn an toàn nữa rồi."
Long Liễm Thần lắc đầu, "Ta sẽ sắp xếp chỗ cho muội ấy."
....
....
Quay lại bên này, sau khi Phượng Triêu Hoa nghe xong câu chuyện Nam Lăng vương kể lại thì như người mất hồn, lắc đầu luôn miệng thì thào, "Đây nhất định không phải sự thật, không phải sự thật...."
Nam Lăng Vương đau lòng gọi, "Tịnh nhi...."
"Đừng gọi ta như vậy." Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa nói năng nặng lời ở trước mặt Nam Lăng vương. Nàng gần như hét toáng lên, "Ta là Phượng Triêu Hoa, là Phượng thất...." Nói xong đẩy cửa chạy như điên ra ngoài.
Cát Đại: "Tiểu thất!"
Tô Tứ: "Tiểu thất...."
Ngạn Ngũ: "Tiểu thất...."
Thác Bạt Lục: "Tiểu...."
Bốn người ngoài cửa thấy Phượng Triêu Hoa thất lễ như thế thầm hiểu được nàng không thể nào chấp nhận được sự thật này, ai nấy đều bất lực nhìn về phía Nam Lăng vương đã đuổi ra đến cửa.
"Để cho con bé yên tĩnh một chút cũng tốt." Nam Lăng vương nói xong giương mắt dõi theo hướng Phượng Triêu Hoa chạy đi mà thở dài thật lâu vẫn không cách nào yên lòng được.
***
Đến trưa Long Liễm Thần trở lại Phượng các, nơi mà trước đó cả hai đã hẹn cùng nhau dùng cơm trưa.
"Long công tử, ngài đã trở lại." Người gọi Long Liễm Thần là ông lão làm vườn tối qua, trong Phượng các chỉ có hai người làm chính là ông lão làm vườn này và Ách Nữu.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, "Thất công tử đâu?"
"Thất công tử...." Ông lão làm vườn nhíu mày nói: "Lão nô không thấy Thất công tử đâu cả."
Đang nói thì Ách Nữu chạy ra quơ tay múa máy với vẻ mặt nóng nảy, nhìn dáng dấp như có chuyện rất khẩn cấp.
Lòng Long Liễm Thần lập tức chùng xuống, sau đó nghĩ đến cuộc nói chuyện với Thanh Phong Phổ trước đó, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.
Ông lão làm vườn nhìn Ách Nữu ra dấu tay cười nói, "Thì ra là Bát tiểu thư giận dỗi không chịu ăn cơm."
"Bát tiểu thư ở đây sao? Dẫn ta đi gặp nàng ấy." Long Liễm Thần nói.
Ách Nữu vội vàng gật đầu sau đó dẫn Long Liễm Thần đến trước phòng Tiểu Phong Tranh.
Thấy cánh cửa phòng im ỉm, Long Liễm Thần nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ách Nữu, sau đó gõ nhẹ cửa nói: "Bát tiểu thư, tại hạ Long Liễm Thần, có thể ra đây gặp ta một chút không."
"Ngươi còn không biết thẹn mà tới đây sao? Mọi chuyện đều tại ngươi mà ra!" Tiểu Phong Tranh hùng hổ nhấc chân tông cửa phóng ra ngoài nói: "Nếu không phải tại ngươi, tiểu....Thất ca sẽ không đau lòng tới mức đó!"
Long Liễm Thần nghiêng người tránh né, đồng thời bắt lấy cánh tay Tiểu Phong Tranh khẩn trương hỏi, "Phượng thất làm sao?"
"Ngươi.... Ngươi buông ta ra...." Cánh tay Tiểu Phong Tranh bị Long Liễm Thần túm lấy khiến nàng đau muốn khóc.
Long Liễm Thần nhận ra mình đã luống cuống nên vội vàng buông nàng ra hỏi: " Phượng thất ở đâu?"
"Bây giờ người không muốn gặp bất kỳ ai, ngươi đừng tới quấy rầy người nữa." Tiểu Phong Tranh rất buồn bực, trước giờ tiểu thư chưa từng như thế, nhất định là do Thái tử chọc giận khiến cô ấy không vui. Cái tên Thái tử này thật đáng ghét mà!
Long Liễm Thần nhíu lông mày suy nghĩ một chút, chợt trong đầu sáng lên chạy thật nhanh đến Mai Đình.
"Này, ngươi đừng đi quấy rầy...." Không đợi Tiểu Phong Tranh nói xong, Long Liễm Thần đã biến mất không thấy bóng dáng.
....
....
Trong rừng mai.
Ống tay áo bay múa phấp phới, tàn hoa rơi lả tả.
Mãi đến khi sức cùng lực kiệt mồ hôi đầm đìa Phượng Triêu Hoa mới dừng luyện công, ngơ ngác nhìn những cánh mai đẹp mà thê lương kia tung bay trong gió.
Phượng Triêu Hoa không ngờ rằng, ‘Nhàn hoa lạc địa’ mà mình đã khổ luyện nhiều năm lại dùng cho những cây mai mình yêu quý. Nhưng nàng nhìn từng cánh hoa bị chém thành hàng ngàn mảnh lại không hề đau lòng chút nào.
Cách đó không xa, Long Liễm Thần đau lòng đứng nhìn Phượng Triêu Hoa mà không biết nên mở lời như thế nào. Bởi vì hắn tự biết rõ, những hành động lẫn biểu hiện của y dù bản thân không phải là đầu sỏ gây nên thì ít nhiều cũng có liên quan tới.
Hai người cứ thế đứng cách xa nhau chỉ chừng mười thước nhưng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Phượng Triêu Hoa cũng cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn nhiều, sau đó đi vào Mai Đình ngồi xuống nói: "Nếu đã đến, vậy ngồi xuống cùng ta uống một chén đi." Dứt lời nhấc bình rượu không nói hai lời tuôn ừng ực vào cổ họng.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Uống say rồi cũng tốt! Đáng tiếc có một loại người, cho dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì tâm vẫn luôn thanh tỉnh." Mà nàng lại may mắn thay chính là loại người này.
"Nếu huynh muốn tìm người tâm sự, ta rất sẵn lòng lắng nghe." Long Liễm Thần nói xong cũng rót đầy ly rượu trước mặt mình.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu như đã hạ quyết tâm từ tốn mở miệng, "Huynh hồi kinh đi, cành nhanh càng tốt."
"Sáng nay cũng có người nói với ta lời giống vậy."
"Là tam ca sao?" Phượng Triêu Hoa đoán xong cười nói, "Huynh ấy luôn là người hiểu thấu tâm tư của ta, biết ta muốn gì, cần gì...."
Long Liễm Thần nghe vậy tim như bị thứ gì đâm đau nhói, bất chấp cái gì gọi là luân thường đạo đức, bắt lấy tay Phượng Triêu Hoa, tha thiết nhìn thẳng vào mặt nàng chân thành nói, "Hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể thấu hiểu được lòng huynh."
Phượng Triêu Hoa hơi ngỡ ngàng, sau đó chợt hiểu được thâm ý trong đôi mắt kia, nhất thời vui buồn lẫn lộn, đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương hồi lâu mới gian nan mở miệng, "Ta không thể."
Giờ khắc này, Long Liễm Thần cảm thấy chung quanh mình còn lạnh lẽo hơn cả rơi vào hầm băng. Kiên quyết nắm chặt tay Phượng Triêu Hoa như thầm hy vọng nàng có thể thay đổi chú ý kéo mình quay trở về mặt đất. Tiếng rằng đáp lại niềm mong mỏi chỉ là sự thất vọng vô biên.
"Huynh cũng có cảm giac với ta mà đúng không?" Tầm mắt Long Liễm Thần nhìn xoáy vào hai mắt Phượng Triêu Hoa không cho phép nàng lảng tránh.
Lý trí mách bảo Phượng Triêu Hoa hãy lắc đầu đi, nhưng cổ lại như bị thứ gì ghịt lại muốn động cũng không thể động được, nàng buộc lòng phải rũ mắt để ná tránh ánh mắt của đối phương nói: "Chúng ta không thể...."
"Ta thừa biết!" Đáy mắt Long Liễm Thần chứa đầy đau đớn và bất đắc dĩ, "Loại tình cảm hoang đường này cho dù là người bình thường cũng khó có thể được người đời chấp nhận, huống chi ta còn là Thái tử đương triều. Yêu phải một nam nhi ta cũng thật không ngờ, nhưng yêu chính là yêu thôi, ta không thể nào buông bỏ phần cảm tình này...."
"Đừng nói nữa." Phượng Triêu Hoa gần như lạc giọng cầu khẩn.
/122
|