Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 23: Huyết Ảnh Sương

/145


Một con chuồn chuồn màu đỏ đậu trên chiếc lá trúc xanh biếc bị gió thổi qua khiến nó khiếp sợ bay đi, lại không cẩn thận đâm vào bức tường cao ở bên cạnh, nó choáng váng bay loạn xung quanh, nó không từ bỏ, cố gắng phất cánh, cuối cùng cũng có thể bay ra khỏi ngôi nhà yên tĩnh bốn phía là tường cao này .

Không biết có phải vì quá sớm hay không mà nơi này cực kỳ vắng vẻ, trong viện vô cùng tĩnh mịch, ngay cả không khí cũng tựa hồ ngưng kết lại, duy chỉ có lá sen bên trong cái ao nhỏ là có chút rung động, chắc ở trong ao có con cá nhỏ nào đó chơi đùa ở dưới mà đâm vào cuống lá sen ở bên dưới.

Hình ảnh "Ngư hí liên diệp" (Cá chơi đùa với lá) phải khiến khung cảnh thi vị, nhưng không khí lại có hương vị khác thường khiến con người sợ hãi, cái sợ hãi kia không phải là bởi vì yên tĩnh mà sinh ra, mà cái cảm giác sợ hãi kia hoàn toàn là bởi vì khứu giác mà sinh ra, nếu có ai đó ở đây ngửi được mùi vị này chắc chắn sẽ cảnh giác, đây chính là mùi máu tươi nồng đậm, hơn nữa là mùi máu người…

Nê Thu mới từ hành lang gấp khúc bên kia đi tới hình như cảm thấy được hương vị này, hắn ta liền cảnh giác, thu liễm thân hình, lựa theo chân tường, theo mùi máu kia mà lẻn đến.

Khi hắn chứng kiến tất cả ở trong căn phòng nhỏ, liền dùng sức xoa nhẹ hai mắt , hít một hơi thật sâu lui ra ngoài, lại nhìn ngó bốn phía xem có gì khả nghi không, không nói một lời, hướng tới nơi ở của Hổ Tam Nương chạy đi …

"Lão Đại … Lão Đại …"

Vẫn còn đang trong mộng, Hổ Tam Nương duỗi người, miệng không ngừng phun ra lời thô tục mắng chửi Nê Thu.

"Đại cái gì mà đại? Ngươi bị ai thiến à?"

Nê Thu thần sắc bối rối,

"Lão Đại, theo ta đi xem nhanh, có chuyện không may rồi…"

Nghe Nê Thu nói có chuyện không may, Hổ Tam Nương nhíu mày, thần sắc hoảng sợ nói:

"Trong cung phái người tới tra xét?"

Nê Thu vội vàng xua tay,

"Không có, không có … Ai có thể tra được chỗ này của chúng ta a."

Hổ Tam Nương nhẹ nhàng thở ra, uống một ngụm trà nóng, mắt trắng dã liếc mắt nhìn Nê Thu, tức tối nói:

"Ngươi, cái tên chết tiệt Nê Thu này, ngày hôm qua chơi đùa với mấy cô nương chưa đủ à? Mới sáng sớm tinh mơ đến phá hoại mộng đẹp của lão nương."

Nê Thu lo lắng dùng sức nuốt nước bọt,

" Ôi a, hãy nghe ta nói, trong nhà có người chết."

Hổ Tam Nương trừng mắt liếc hắn một cái, buồn cười nói:

"Không phải đã chết người sao? Ở chỗ chúng là còn thiếu người chết à?"

"Là có người chết trong phòng nhỏ."

Hổ Tam Nương bỗng chốc từ trên ghế nhảy dựng lên,

"Nữ nhân kia tự sát?"

Nê Thu biết đó là chỉ Thủy Nhan, vội nói:

"Không phải!"

"Vậy ngươi hoảng cái rắm a!"

Hổ Tam Nương buồn cười văng tục nói.

"Hắc bà bị giết … Hơn nữa còn chết rất khó coi…"

Ba~

Một tay Hổ Tam Nương hướng Nê Thu chụp đến,

"Ngươi, đồ còn rùa, còn không nói sớm …"

Dứt lời cấp bách xông ra ngoài như có cháy.

Nê Thu xoa chỗ da đầu bị đánh, run lên, ủy khuất nói:

"Vừa rồi ta muốn nói, là ngươi cắt lời của ta đấy chứ …"

Hổ Tam Nương chạy đến căn phòng Thủy Nhan bị nhốt, bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm cho ngây người, chỉ thấy trên giường chính là Thủy Nhan đang hôn mê, máu me đầy người, chỉ có điều hô hấp vững vàng, xem ra không có gì đáng ngại, nhưng dưới giường là Hắc bà đã ngã xuống, dù đã giết người vô số nhưng nhìn vào cũng không nhịn được ghê tởm.

Hai mắt Hắc bà mở trừng trừng, có lẽ biến cố phát sinh quá đột ngột, cho nên đến chết cũng không nhắm mắt, cả người không có dấu vết xung đột gì, chỉ có trước ngực một lỗ thủng bằng nắm tay, mơ hồ một chút huyết ở lỗ thủng, vừa đúng là chỗ trái tim, cả người đều bị máu của mình làm cho nhuộm đỏ, bốn phía xung quanh cũng đều còn đọng lại máu tươi, mùi máu tươi khiến hít thở khó khăn…

Sáng sớm tinh mơ đã bị đánh thức, Hổ Tam Nương nhìn thấy một màn như vậy, dạ dày không nhịn được cũng quay cuồng, vội vàng rời khỏi căn phòng, nổi giận mắng:

"Tên chết tiệt Nê Thu, sáng sớm để cho ta thấy cái này, thực là xui xẻo!"

" Ha ha, lão Đại, ngươi không phải muốn ói ra đấy chứ …"

Hổ Tam Nương hít một hơi thật sâu, sóng to gió lớn trong lòng nhất thời giảm đi, nghe Nê Thu hỏi như vậy, liền ngẩng đầu lên trừng hắn một cái, mắt híp lại, trầm giọng hỏi:

"Lúc ngươi đến đây có ai không?"

Nê Thu thấp giọng nói:

"Không có!"

Hổ Tam Nương hướng trong phòng nhìn lại, chỉ thấy Thủy Nhan cả người đầy máu hôn mê bất tỉnh, góc tường hai đứa nha hoàn chồm hỗm, sợ tới mức lạnh run, bà ta đi qua đó, một tay kéo lấy một nha hoàn, cái tay to béo tựa như một cái kìm, làm cho cổ tay sinh ra mấy nếp mỡ.

"Nói, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu nha hoàn kia nước mắt ràn rụa, trong ánh mắt trần ngập sợ hãi và bất lực, cả người run run.

"Ôi … Ta nói này lão Đại, nha hoàn này làm sao có thể nói được cái gì!"

Hổ Tam Nương hạ tay xuống , bây giờ mới nhớ ra, nha hoàn này đã sớm trở thành người điếc, vốn định mắng một chập, lại nghĩ mắng thật dở hơi, liền hung hăng buông tay nha hoàn kia ra, quở trách Nê Thu nói:

"Sao không nói sớm!"

"Ách.. Không phải ta vừa mới nói sao."

"Tránh ra!"

Hổ Tam Nương bước qua hắn, hướng Thủy Nhan đi tới, tinh tế xem xét khí sắc, thấy không thiếu tay chân, trên mặt tuy có máu, nhưng không có vết thương, trong lòng âm thầm giảm căng thẳng, con gà đẻ trứng vàng không có vấn đề gì, trong lòng cũng thoải mái hơn, chỉ là nhìn vào Hắc bà đang nằm trên đất, lông mày không tự chủ nhíu lại.

Bà ta ngồi xổm xuống, nhìn máu tươi đã đọng lại trong lỗ thủng, trong lòng thất kinh,

"Cái này không phải là bị lợi khí gây thương tích, thật là giống như bị cái gì đó chọc vào lấy tim ra."

Nghĩ đến đây, bà ta nhìn Thủy Nhan đang hôn mê, thấy ở đây máu văng ra rất nhiều, trông thấy Thủy Nhan không hề có động tĩnh, mới nhích lại gần.

Nê Thu thấy kỳ quái hỏi:

"Làm sao vậy?"

Bà ta hướng về hắn ngoắc ngoắc,

"Ngươi đến đây nhìn xem, lỗ thủng ở ngực Hắc bà này rốt cục là do cái gì làm ra?"

"Không phải là do đao sao?"

Hổ Tam Nương đá hắn,

"Ngu ngốc, đao có để lại vết như vậy sao?"

Nê Thu tiến đến nhìn kỹ, lỗ thủng này rất kỳ quái: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

"Đúng vậy, cái lỗ này nhìn không giống như là đao gây ra, trái tim giống như bị cái gì đó lấy ra …"

Hắn ta cẩn thận nghĩ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

"Chẳng lẽ … Đây là do người lấy ra sao?"

"Chỉ dùng tay để lấy…"

Nê Thu cùng Hổ Tam nương đồng thời há miệng, hai người trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đem ánh mắt hướng về người đầy máu nằm trên giường chính là Thủy Nhan, lại đem tầm mắt hướng về hai tay Thủy Nhan, hai tay bị trói, ở trên chỉ có chút máu.

Hổ Tam Nương nhìn xong lắc đầu nói:

"Không phải là nàng ta, trên tay không có vết máu."

"Nhưng vì cái gì mà Hắc bà chết ở trên giường?"

Nê Thu vò đầu.

Hổ Tam Nương lấy tay đánh hắn,

"Đồ ngốc này, nếu thực sự là nha đầu này, thì sao có thể để cho chúng ta bắt?"

Nê Thu nghe xong lời của bà ta cảm thấy có lý, vội gật đầu:

"Ân, lão Đại nói đúng, nha đầu này làm sao có thể chịu a…"

"Nhưng đấy là vấn đề… Nếu không phải nàng ta thì là ai, dám đến Đào Hoa lâu giết người, hơn nữa vì cái gì lại ra tay với Hắc bà?"

Nê Thu lại hỏi.

Trong lúc nhất thời, Hổ Tam Nương cũng không nghĩ ra, bà ta suy nghĩ, nói với Nê Thu:

"Chạy nhanh, gọi người thu thập nơi này lại, cho người trong lâu cùng các huynh đệ phải kiểm tra từng góc, ta đi nói cho Cửu gia một tiếng."

"Thì ra nơi này tên là Đào Hoa lâu …"

Thủy Nhan đã tỉnh lại còn giả bộ hôn mê thầm nghĩ trong lòng.


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status