**Linh đường: nơi để linh cữu, ảnh thờ... để người ta đến viếng.
Thông thường, khi gia chủ của những danh gia vọng tộc như Minh gia qua đời không thể lập tức chôn cất như người bình thường, hài cốt phải được ướp lạnh trong bệnh viện để giám định tử thi bất cứ lúc nào, sau đó còn phải đặt ở linh đường để các tầng lớp xã hội đến cúng bái, cứ thế hơn một tháng sau mới có thể chôn cất ở khu mộ của Minh gia
Nhưng trước khi lâm chung, Xuân Đường đặc biệt yêu cầu hỏa táng thi thể, không muốn chôn vào lòng đất lạnh léo, lúc ấy ông là gia chủ, cho nên dù không hợp quy định dòng họ, nhưng cũng không ai dám nói gì.
Mấy ngày nay là ngày phúng điếu (viếng thăm, đưa lễ và chia buồn) Xuân Đường, trên linh đường không đặt thi thể mà là tro cốt, đựng trong một hộp gỗ hình vuông có màu đỏ tím giản dị lại thanh khiết.
Cố Phán nghe Lâm quản gia nói chiếc hộp đó là do chính tay Xuân Đường lựa lúc còn sống, ông ấy nói tranh thủ lúc còn sổng có thể tự làm chủ vội vàng lựa cái mình thích, nếu không sau khi chết hóa thành tro, chỗ ở phải để người khác quyết định, bọn họ nhất định sẽ mua hộp vàng lóa mắt, người đến viếng nhìn thấy còn tưởng rằng trước đây hắn nghèo nên vô cùng ước ao được như vật, thế thì không tốt lắm.
Cố Phán nghe xong vừa khóc vừa cười, đây chính là lời Xuân Đường có thể nói, sau đó lại khinh bỉ một tiếng: Sắp chết đến nơi rồi còn hi hi ha ha không đứng đắn.
Vào ngày hỏa táng Cố Phán không đi, cô sợ phải nhìn thấy bộ xương đẹp đẽ của Xuân Đường biến thành màu đen, cũng sợ phải thấy người khác cầm công cụ đi đập vào xương Xuân Đường nếu xương khó đốt, cô nhất định sẽ ngất xỉu ở nơi hỏa táng, cho nên ngày đó một mình Minh Tiềm chỉ đạo ở nơi hỏa táng, cô tự nhốt mình trong phòng, cả ngày cũng không ra ngoài.
Lúc này Cố Phán quỳ xuống ở khu người thân trước linh đường, hoa cúc trắng được trồng quanh linh đường, không gian lớn như vậy cũng không ngăn được tiếng người náo nhiệt.
Chỉ có một mình Cố Phán quỳ ở khu thân nhân, không còn cách nào, Minh gia rất ít người, Minh Tiềm lại đang đứng trước linh cữu tiếp nhận lời thăm hỏi từ khách đến viếng.
Ở Hong Kong không nhiều người biết Minh gia còn có sự tồn tại của Cố Phán, lúc bước lên thắp nhan đều nghiêng đầu tò mò quan sát người phụ nữ quỳ dưới đất. Hai mắt Cố Phán mơ hồ lại chua xót chỉ nhìn thấy một đôi giày da đắt tiền được lau đến chói sáng vội vã đạp đất lướt qua, từ trưa đến giờ trong mắt cô toàn là giày da.
Tổng giám đốc Minh, đừng quá bi thương
Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã đến viếng bố tôi.
Đây là việc nên làm, lúc còn sống bố cậu đã tin tưởng, hợp tác với công ty tôi , giao cho công ty rất nhiều dự án lớn.
Tôi vừa tiếp quản tập đoàn, sau này còn phải nhờ tiền bối nâng đỡ.
A a, nhất định, nhất định rồi.
Vẻ mặt Minh Tiềm lạnh lùng, lại tiễn một kẻ tự xưng là công ty được lão già tín nhiệm khi còn sống, công ty nhỏ muốn hợp tác lớn với Minh Tiềm, trong lòng anh biết rõ, đúng dịp phúng điếu lão già sẽ lần lượt gặp mặt bọn họ.
Minh Tiềm nhìn một sân lớn đầy người đến viếng bái để trục lợi, người người thấy anh đều nói đôi lời cùng chia buồn lại lợi dụng xen vào những lời không liên quan, đoán rằng chỉ có người phụ nữ quỳ dưới đất kia mới thật lòng đưa tiễn lão già.
Cô cúi đầu rất thấp, mặc quần áo đen, ngược lại khiến bông hoa trắng trên đầu càng chói mắt. Thừa dịp khách thắp nhang, Minh Tiềm hung ác lướt qua bông hoa trắng, nó giống hệt bông hoa cô vứt trong tay anh ngày đó.
Trong linh đường thắp rất nhiều cây nến trắng, từ trên nhìn xuống, Minh Tiềm chỉ có thể nhìn thấy đầu lông mi nhỏ dài tạo thành cái bóng trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, anh biết nhiều người người lên tế bái đều nhìn đến cô ở bên kia, trong lòng Minh Tiềm không muốn để người khác thấy mặt cô, cũng không muốn người khác nhớ cô đã từng xuất hiện trong buổi phúng điếu lão già.
Cô quỳ yên tĩnh như thế, giống như loại bỏ tất cả mọi người ra khỏi thế giới của cô.
Nhưng đối với trường hợp như hôm nay, Minh Tiềm hết sức hài lòng với sự yên lặng của cô.
Tận khi Cố Phán quỳ đến mức quên rằng mình còn có hai chân, buổi phúng điếu cũng kết thúc, các vị khách được mời đến dùng cơm ở phòng ăn lớn chuyên tiếp đãi khách của Minh gia, trong linh đường chỉ còn mấy người giúp việc ở lại quét dọn.
Cố Phán quỳ cả ngày cũng không có muốn ăn gì, cơ thể chống đỡ đến bây giờ có chút uể oải lại ngẩn ngơ, ngốc nghếch quỳ mãi, ngay cả buổi lễ kết thúc rồi cũng không biết đứng lên.
Minh Tiềm nhìn vẻ đau thương lại có chút ngốc nghếch của cô, anh cau mày mấp máy môi, đi tới nghiêm nghị kêu cô đứng dậy.
Người đàn bà này truy điệu lão già đến mức quên cả thời gian, tình cảm hai người tốt đến như vậy ư?
Cố Phán nghe được giọng nam quen thuộc, giật mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, cô cúi đầu nhẹ đáp lại. Cánh tay cô chống đất định đứng lên, nhưng vì phải quỳ quá lâu, hai chân cứng ngắc, cả người lệch sang một bên sắp ngã xuống đất, cánh tay dài của Minh Tiềm vội đưa tới vững vàng ôm cô vào trong ngực, phát hiện cả người cô lạnh băng như không có nhiệt dộ.
Đột nhiện bị cuốn vào trong lồng ngực quen thuộc, còn có hương vị đàn nam tính đặc biệt quen thuộc, đầu óc Cố Phán nóng lên, người khẽ run, gò má trắng bệch cả ngày nay lại xuất hiện một vệt ửng đỏ.
Cô phát hiện một chuyện đáng sợ, rằng cô đã bắt đầu quen với thân thể người đàn ông này, như vậy thật không tốt, vô cùng không tốt.
Ở đây là linh đường của Xuân Đường.
Cố Phán nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngừng anh, đỡ tay vịn cái ghế bên cạnh từ từ ngồi xuống đợi hai chân từ từ lấy lại sức, Minh Tiềm thu vào mắt tất cả hành động của cô, hừ nhẹ một tiếng nhưng không mở miệng châm chọc cô, cũng ngồi vào ghế bên cạnh kiểm tra danh sách khách đến tế bái hôm nay. nhìn xem công ty nào không cử người tới.
Không khí nghẹt thở lại yên lặng lạ kỳ giữa hai người bị đánh vỡ bởi người giúp việc đến đây báo cáo, Cố Phán lặng lẽ thờ phào nhẹ nhõm,Minh Tiềm nghe được tiếng thở phào lại có chút không vui.
Thiếu gia, phu nhân, ở đây đã quét dọn xong, vậy chúng tôi đến làm việc ở nơi khách dùng cơm.
Ừ
Mí mắt Minh Tiềm cũng không dời khỏi danh sách, tùy ý đáp lại.
Mặc dù anh là chủ nhân của Minh gia, nhưng Cố Phán vẫn cảm thấy anh không nên bày ra bộ dáng cứng nhắc như vậy đối với người giúp việc.
Mãi lúc sau mới phát hiện ra trong linh đường chỉ còn lại hai người bọn họ, con người Cố Phán đảo tới đảo lui, vô tình thấy trên bàn thờ đặt bức ảnh Xuân Đường rất lớn, đôi mắt sáng suốt của Xuân Đường như đang nhìn cô, làm cô sinh lòng áy náy, hai chân cũng đã trở lại bình thường, muốn rời đi.
Minh Tiềm thấy cô chăm chú nhìn di ảnh lão già thật thắm thiết, trong ngực nổi lên một ngọn lửa, ngay bây giờ, anh vô cùng muốn hôn lấy đôi môi anh đào mềm mại của người phụ nữ này.
Nhanh như chớp kéo lấy cổ tay trắng hồng đang lướt qua người anh, ôm lấy người phụ nữ đang kinh ngạc, Minh Tiềm cúi đầu, miệng mút lấy miệng cô đang kinh sợ muốn kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn vừa vặn mở ra, chiếc lưỡi to nhân cơ hội xâm nhập, mút lưỡi cô thật mạnh.
Ở đây là linh đường của bố anh...
Hơn nữa hôm nay là ngày phúng điếu, không thể so với trước đây, Cố Phán không để ý đến việc nam mạnh nữ yếu, mãnh liệt dùng thân thể yểu điểu chống lại anh, liều mạng muốn thoát khỏi cảnh bị vây hãm, trong miệng nôn nóng thét ô ô, nhưng Minh Tiềm nghe thấy lại như tiếng mèo nhỏ rên rỉ.
Động tác mạnh như thế làm bầu ngực đầy đặn của cô cách áo ngực ma sát lồng ngực anh, lưỡi Minh Tiềm linh hoạt câu dẫn lưỡi cô ra bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi lại chỉa vào lưỡi đang vểnh lên của cô, khẽ liếm vào mặt sau lưỡi cô.
Đầu lưỡi Cố Phán bị liếm vừa nhột vừa đau, chớp lấy cơ hội trượt đầu lưỡi vào trong miệng, ngậm chặt cái miệng nhỏ, dù anh uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không mở ra. Minh Tiềm hết cách, đành lui ra gặm cắn đôi môi đỏ bừng của cô, ý tình dục nồng đậm, bàn tay cuồng loạn tấn công bầu ngực Cố Phán.
Cố Phán cực kỳ tức giận, dùng đầu gối thúc một cái không nặng không nhẹ lên vật to lớn đang bùng nổ bên trong quần tây đen, Minh Tiềm đau đớn rên lên, trong nháy mắt vòng tay nới lỏng Cố Phán vội thoát ra.
Cố Phán xấu hổ vô cùng, đỏ mặt đưa tay muốn cho người đàn ông ngang ngược này một cái tát, cô chưa từng đánh ai, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng rơi xuống, vừa chạm phải gò má Minh Tiềm đã sợ hãi rụt về.
Người phụ nữ ngu ngốc, ngay cả đánh người cũng không biết, hay là em muốn nhân cô hội này sờ mặt tôi hả? Chỉ cần em nói trước một tiếng, lúc lên giường tôi sẽ cho em sờ thỏa thích.
Ở linh đường của bố mình lại nói ra lời bỉ ổi như vậy, nhất định người này là ác ma đầu thai.
Anh thật khốn khiếp...
Cố Phán trước giờ không mắng chửi người nên chỉ nặn ra được hai từ nghèo nàn từ trong kẽ răng, nếu như cô có khả năng tiên tri, cô nhất định sẽ mua từ điển mắng người về học trước.
Trứng của anh à, chẳng phải em đã nhìn thấy từ lâu, cũng đã liếm rồi sao?
Khốn khiếp: 混蛋 [hun2 dan4] ; Trứng: 混蛋 [dan4]
Anh vừa nói vừa đưa tay muốn sờ lên má cô, lại bị Cố Phán hất ra, sau đó 'hung tợn trợn mắt nhìn anh, xoay người lảo đảo chạy khỏi linh đường, cô không đấu lại người đàn ông này nên chạy trốn có được chưa!
Minh Tiềm cũng không đuổi theo, anh không muốn dồn ép cô, đưa mắt nhìn cô rời đi rồi lại ngồi xuống ghế, kìm nén dục vọng trong cơ thể.
Lần tranh chấp này khiến quan hệ giữa Minh Tiềm và Cố Phán vốn không tốt lại xuống tới 0 độ, trừ lúc dùng cơm ở ngoài, cả ngày Cố Phán đều nhốt mình trong phòng, cô sợ vừa ra khỏi cửa sẽ đụng phải người đàn ông kia. Mặc dù thái độ của cô khiến Minh Tiềm không vui, nhưng khoảng thời gian nay anh thật sự bận rộn đến chóng mặt, cứ mặc cô giận dỗi đi.
Ở chung một mái nhà, quan hệ của hai người lại trở nên như vậy, chỉ cần Cố Phán không muốn thấy thì có thể không thấy anh.
Thông thường, khi gia chủ của những danh gia vọng tộc như Minh gia qua đời không thể lập tức chôn cất như người bình thường, hài cốt phải được ướp lạnh trong bệnh viện để giám định tử thi bất cứ lúc nào, sau đó còn phải đặt ở linh đường để các tầng lớp xã hội đến cúng bái, cứ thế hơn một tháng sau mới có thể chôn cất ở khu mộ của Minh gia
Nhưng trước khi lâm chung, Xuân Đường đặc biệt yêu cầu hỏa táng thi thể, không muốn chôn vào lòng đất lạnh léo, lúc ấy ông là gia chủ, cho nên dù không hợp quy định dòng họ, nhưng cũng không ai dám nói gì.
Mấy ngày nay là ngày phúng điếu (viếng thăm, đưa lễ và chia buồn) Xuân Đường, trên linh đường không đặt thi thể mà là tro cốt, đựng trong một hộp gỗ hình vuông có màu đỏ tím giản dị lại thanh khiết.
Cố Phán nghe Lâm quản gia nói chiếc hộp đó là do chính tay Xuân Đường lựa lúc còn sống, ông ấy nói tranh thủ lúc còn sổng có thể tự làm chủ vội vàng lựa cái mình thích, nếu không sau khi chết hóa thành tro, chỗ ở phải để người khác quyết định, bọn họ nhất định sẽ mua hộp vàng lóa mắt, người đến viếng nhìn thấy còn tưởng rằng trước đây hắn nghèo nên vô cùng ước ao được như vật, thế thì không tốt lắm.
Cố Phán nghe xong vừa khóc vừa cười, đây chính là lời Xuân Đường có thể nói, sau đó lại khinh bỉ một tiếng: Sắp chết đến nơi rồi còn hi hi ha ha không đứng đắn.
Vào ngày hỏa táng Cố Phán không đi, cô sợ phải nhìn thấy bộ xương đẹp đẽ của Xuân Đường biến thành màu đen, cũng sợ phải thấy người khác cầm công cụ đi đập vào xương Xuân Đường nếu xương khó đốt, cô nhất định sẽ ngất xỉu ở nơi hỏa táng, cho nên ngày đó một mình Minh Tiềm chỉ đạo ở nơi hỏa táng, cô tự nhốt mình trong phòng, cả ngày cũng không ra ngoài.
Lúc này Cố Phán quỳ xuống ở khu người thân trước linh đường, hoa cúc trắng được trồng quanh linh đường, không gian lớn như vậy cũng không ngăn được tiếng người náo nhiệt.
Chỉ có một mình Cố Phán quỳ ở khu thân nhân, không còn cách nào, Minh gia rất ít người, Minh Tiềm lại đang đứng trước linh cữu tiếp nhận lời thăm hỏi từ khách đến viếng.
Ở Hong Kong không nhiều người biết Minh gia còn có sự tồn tại của Cố Phán, lúc bước lên thắp nhan đều nghiêng đầu tò mò quan sát người phụ nữ quỳ dưới đất. Hai mắt Cố Phán mơ hồ lại chua xót chỉ nhìn thấy một đôi giày da đắt tiền được lau đến chói sáng vội vã đạp đất lướt qua, từ trưa đến giờ trong mắt cô toàn là giày da.
Tổng giám đốc Minh, đừng quá bi thương
Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã đến viếng bố tôi.
Đây là việc nên làm, lúc còn sống bố cậu đã tin tưởng, hợp tác với công ty tôi , giao cho công ty rất nhiều dự án lớn.
Tôi vừa tiếp quản tập đoàn, sau này còn phải nhờ tiền bối nâng đỡ.
A a, nhất định, nhất định rồi.
Vẻ mặt Minh Tiềm lạnh lùng, lại tiễn một kẻ tự xưng là công ty được lão già tín nhiệm khi còn sống, công ty nhỏ muốn hợp tác lớn với Minh Tiềm, trong lòng anh biết rõ, đúng dịp phúng điếu lão già sẽ lần lượt gặp mặt bọn họ.
Minh Tiềm nhìn một sân lớn đầy người đến viếng bái để trục lợi, người người thấy anh đều nói đôi lời cùng chia buồn lại lợi dụng xen vào những lời không liên quan, đoán rằng chỉ có người phụ nữ quỳ dưới đất kia mới thật lòng đưa tiễn lão già.
Cô cúi đầu rất thấp, mặc quần áo đen, ngược lại khiến bông hoa trắng trên đầu càng chói mắt. Thừa dịp khách thắp nhang, Minh Tiềm hung ác lướt qua bông hoa trắng, nó giống hệt bông hoa cô vứt trong tay anh ngày đó.
Trong linh đường thắp rất nhiều cây nến trắng, từ trên nhìn xuống, Minh Tiềm chỉ có thể nhìn thấy đầu lông mi nhỏ dài tạo thành cái bóng trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, anh biết nhiều người người lên tế bái đều nhìn đến cô ở bên kia, trong lòng Minh Tiềm không muốn để người khác thấy mặt cô, cũng không muốn người khác nhớ cô đã từng xuất hiện trong buổi phúng điếu lão già.
Cô quỳ yên tĩnh như thế, giống như loại bỏ tất cả mọi người ra khỏi thế giới của cô.
Nhưng đối với trường hợp như hôm nay, Minh Tiềm hết sức hài lòng với sự yên lặng của cô.
Tận khi Cố Phán quỳ đến mức quên rằng mình còn có hai chân, buổi phúng điếu cũng kết thúc, các vị khách được mời đến dùng cơm ở phòng ăn lớn chuyên tiếp đãi khách của Minh gia, trong linh đường chỉ còn mấy người giúp việc ở lại quét dọn.
Cố Phán quỳ cả ngày cũng không có muốn ăn gì, cơ thể chống đỡ đến bây giờ có chút uể oải lại ngẩn ngơ, ngốc nghếch quỳ mãi, ngay cả buổi lễ kết thúc rồi cũng không biết đứng lên.
Minh Tiềm nhìn vẻ đau thương lại có chút ngốc nghếch của cô, anh cau mày mấp máy môi, đi tới nghiêm nghị kêu cô đứng dậy.
Người đàn bà này truy điệu lão già đến mức quên cả thời gian, tình cảm hai người tốt đến như vậy ư?
Cố Phán nghe được giọng nam quen thuộc, giật mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, cô cúi đầu nhẹ đáp lại. Cánh tay cô chống đất định đứng lên, nhưng vì phải quỳ quá lâu, hai chân cứng ngắc, cả người lệch sang một bên sắp ngã xuống đất, cánh tay dài của Minh Tiềm vội đưa tới vững vàng ôm cô vào trong ngực, phát hiện cả người cô lạnh băng như không có nhiệt dộ.
Đột nhiện bị cuốn vào trong lồng ngực quen thuộc, còn có hương vị đàn nam tính đặc biệt quen thuộc, đầu óc Cố Phán nóng lên, người khẽ run, gò má trắng bệch cả ngày nay lại xuất hiện một vệt ửng đỏ.
Cô phát hiện một chuyện đáng sợ, rằng cô đã bắt đầu quen với thân thể người đàn ông này, như vậy thật không tốt, vô cùng không tốt.
Ở đây là linh đường của Xuân Đường.
Cố Phán nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngừng anh, đỡ tay vịn cái ghế bên cạnh từ từ ngồi xuống đợi hai chân từ từ lấy lại sức, Minh Tiềm thu vào mắt tất cả hành động của cô, hừ nhẹ một tiếng nhưng không mở miệng châm chọc cô, cũng ngồi vào ghế bên cạnh kiểm tra danh sách khách đến tế bái hôm nay. nhìn xem công ty nào không cử người tới.
Không khí nghẹt thở lại yên lặng lạ kỳ giữa hai người bị đánh vỡ bởi người giúp việc đến đây báo cáo, Cố Phán lặng lẽ thờ phào nhẹ nhõm,Minh Tiềm nghe được tiếng thở phào lại có chút không vui.
Thiếu gia, phu nhân, ở đây đã quét dọn xong, vậy chúng tôi đến làm việc ở nơi khách dùng cơm.
Ừ
Mí mắt Minh Tiềm cũng không dời khỏi danh sách, tùy ý đáp lại.
Mặc dù anh là chủ nhân của Minh gia, nhưng Cố Phán vẫn cảm thấy anh không nên bày ra bộ dáng cứng nhắc như vậy đối với người giúp việc.
Mãi lúc sau mới phát hiện ra trong linh đường chỉ còn lại hai người bọn họ, con người Cố Phán đảo tới đảo lui, vô tình thấy trên bàn thờ đặt bức ảnh Xuân Đường rất lớn, đôi mắt sáng suốt của Xuân Đường như đang nhìn cô, làm cô sinh lòng áy náy, hai chân cũng đã trở lại bình thường, muốn rời đi.
Minh Tiềm thấy cô chăm chú nhìn di ảnh lão già thật thắm thiết, trong ngực nổi lên một ngọn lửa, ngay bây giờ, anh vô cùng muốn hôn lấy đôi môi anh đào mềm mại của người phụ nữ này.
Nhanh như chớp kéo lấy cổ tay trắng hồng đang lướt qua người anh, ôm lấy người phụ nữ đang kinh ngạc, Minh Tiềm cúi đầu, miệng mút lấy miệng cô đang kinh sợ muốn kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn vừa vặn mở ra, chiếc lưỡi to nhân cơ hội xâm nhập, mút lưỡi cô thật mạnh.
Ở đây là linh đường của bố anh...
Hơn nữa hôm nay là ngày phúng điếu, không thể so với trước đây, Cố Phán không để ý đến việc nam mạnh nữ yếu, mãnh liệt dùng thân thể yểu điểu chống lại anh, liều mạng muốn thoát khỏi cảnh bị vây hãm, trong miệng nôn nóng thét ô ô, nhưng Minh Tiềm nghe thấy lại như tiếng mèo nhỏ rên rỉ.
Động tác mạnh như thế làm bầu ngực đầy đặn của cô cách áo ngực ma sát lồng ngực anh, lưỡi Minh Tiềm linh hoạt câu dẫn lưỡi cô ra bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi lại chỉa vào lưỡi đang vểnh lên của cô, khẽ liếm vào mặt sau lưỡi cô.
Đầu lưỡi Cố Phán bị liếm vừa nhột vừa đau, chớp lấy cơ hội trượt đầu lưỡi vào trong miệng, ngậm chặt cái miệng nhỏ, dù anh uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không mở ra. Minh Tiềm hết cách, đành lui ra gặm cắn đôi môi đỏ bừng của cô, ý tình dục nồng đậm, bàn tay cuồng loạn tấn công bầu ngực Cố Phán.
Cố Phán cực kỳ tức giận, dùng đầu gối thúc một cái không nặng không nhẹ lên vật to lớn đang bùng nổ bên trong quần tây đen, Minh Tiềm đau đớn rên lên, trong nháy mắt vòng tay nới lỏng Cố Phán vội thoát ra.
Cố Phán xấu hổ vô cùng, đỏ mặt đưa tay muốn cho người đàn ông ngang ngược này một cái tát, cô chưa từng đánh ai, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng rơi xuống, vừa chạm phải gò má Minh Tiềm đã sợ hãi rụt về.
Người phụ nữ ngu ngốc, ngay cả đánh người cũng không biết, hay là em muốn nhân cô hội này sờ mặt tôi hả? Chỉ cần em nói trước một tiếng, lúc lên giường tôi sẽ cho em sờ thỏa thích.
Ở linh đường của bố mình lại nói ra lời bỉ ổi như vậy, nhất định người này là ác ma đầu thai.
Anh thật khốn khiếp...
Cố Phán trước giờ không mắng chửi người nên chỉ nặn ra được hai từ nghèo nàn từ trong kẽ răng, nếu như cô có khả năng tiên tri, cô nhất định sẽ mua từ điển mắng người về học trước.
Trứng của anh à, chẳng phải em đã nhìn thấy từ lâu, cũng đã liếm rồi sao?
Khốn khiếp: 混蛋 [hun2 dan4] ; Trứng: 混蛋 [dan4]
Anh vừa nói vừa đưa tay muốn sờ lên má cô, lại bị Cố Phán hất ra, sau đó 'hung tợn trợn mắt nhìn anh, xoay người lảo đảo chạy khỏi linh đường, cô không đấu lại người đàn ông này nên chạy trốn có được chưa!
Minh Tiềm cũng không đuổi theo, anh không muốn dồn ép cô, đưa mắt nhìn cô rời đi rồi lại ngồi xuống ghế, kìm nén dục vọng trong cơ thể.
Lần tranh chấp này khiến quan hệ giữa Minh Tiềm và Cố Phán vốn không tốt lại xuống tới 0 độ, trừ lúc dùng cơm ở ngoài, cả ngày Cố Phán đều nhốt mình trong phòng, cô sợ vừa ra khỏi cửa sẽ đụng phải người đàn ông kia. Mặc dù thái độ của cô khiến Minh Tiềm không vui, nhưng khoảng thời gian nay anh thật sự bận rộn đến chóng mặt, cứ mặc cô giận dỗi đi.
Ở chung một mái nhà, quan hệ của hai người lại trở nên như vậy, chỉ cần Cố Phán không muốn thấy thì có thể không thấy anh.
/24
|