Oan uổng, nàng thật oan uổng a, nàng so với oan của Đậu Nga, Bỉ Đông hải hiếu phụ càng oan hơn. . . . . .
Ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa bé là của ai? Tại sao lại có?
“Con nói cái đó không làm, Lộ Nhi, vậy bây giờ thì sao?”
Bệnh viện B siêu âm cực tốt, mặc dù đứa bé rất nhỏ nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng bào thai.
Đem bệnh án vứt xuống giường, giọng mẹ nàng càng thêm trầm tĩnh!
Bóng tối trước bình minh! Hay là yên bình trước bão táp!
Lộ Nhi cảm thán, cố gắng hồi tưởng chuyện tình hơn một tháng qua, điều quái dị duy nhất chính là buổi trưa đó ——
Giấc mộng kỳ quái! Nhưng cũng chỉ là giấc ngủ trưa không tới một tiếng, chẳng lẽ như vậy liền mang thai bảo bảo?
“Mẹ dạy con thế nào? Cô gái tốt phải biết giữ mình trong sạch! Mẹ dặn dò qua bao nhiêu lần? Cái gì gọi là giữ mình trong sach hả? Lộ Nhi, con không có bạn trai, nhưng đứa bé này. . . . . . Đứa bé tại sao lại có?”
Mẹ nàng che ngực, hai mắt tức giận nhìn con gái mình ngơ ngác, hận không thể cho nàng hai cái tát!
Nhưng tát còn ích lợi gì? Tát nàng, đứa bé sẽ biến mất sao?
“Con. . . . . . Mẹ, con thật không có bạn trai. . . . . . cả ngày con làm gì mẹ cũng biết, con căn bản cũng không có rời mẹ đi a. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn mẹ tức giận đỏ mặt tía tai, nàng hiện tại cũng rất buồn bực. . . . . .
“Không có? Con lại dám nói với mẹ là không có? Cái này là cái gì? Đây là cái gì!”
Tay, cũng tức giận run rẩy, mẹ nàng giận thật. Thật là bị chọc tức, cũng đã đến bước này, Lộ Nhi vẫn không thừa nhận!
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, con cho mẹ biết là được, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì, con cũng không biết có phải hay không. Con thật không có bạn trai, càng không có một mình cùng con trai ở chung một chỗ, lần kỳ quái nhất chính là. . . . . .”
Nói như thế nào đây? Lộ nhi gãi gãi đầu, thấy mẹ khẩn trương nhìn bộ dáng của mình, nàng thở dài nói:
“Chính là một ngày, Thần Toán Tử gì đó nói cái ngày gì mà Chí Dương, mẹ không phải là đem con khóa trong nhà sao? Buổi trưa con mệt nhọc, đang ở trong phòng ngủ không tới một tiếng, kết quả. . . . . . Kết quả. . . . . .”
Ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa bé là của ai? Tại sao lại có?
“Con nói cái đó không làm, Lộ Nhi, vậy bây giờ thì sao?”
Bệnh viện B siêu âm cực tốt, mặc dù đứa bé rất nhỏ nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng bào thai.
Đem bệnh án vứt xuống giường, giọng mẹ nàng càng thêm trầm tĩnh!
Bóng tối trước bình minh! Hay là yên bình trước bão táp!
Lộ Nhi cảm thán, cố gắng hồi tưởng chuyện tình hơn một tháng qua, điều quái dị duy nhất chính là buổi trưa đó ——
Giấc mộng kỳ quái! Nhưng cũng chỉ là giấc ngủ trưa không tới một tiếng, chẳng lẽ như vậy liền mang thai bảo bảo?
“Mẹ dạy con thế nào? Cô gái tốt phải biết giữ mình trong sạch! Mẹ dặn dò qua bao nhiêu lần? Cái gì gọi là giữ mình trong sach hả? Lộ Nhi, con không có bạn trai, nhưng đứa bé này. . . . . . Đứa bé tại sao lại có?”
Mẹ nàng che ngực, hai mắt tức giận nhìn con gái mình ngơ ngác, hận không thể cho nàng hai cái tát!
Nhưng tát còn ích lợi gì? Tát nàng, đứa bé sẽ biến mất sao?
“Con. . . . . . Mẹ, con thật không có bạn trai. . . . . . cả ngày con làm gì mẹ cũng biết, con căn bản cũng không có rời mẹ đi a. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn mẹ tức giận đỏ mặt tía tai, nàng hiện tại cũng rất buồn bực. . . . . .
“Không có? Con lại dám nói với mẹ là không có? Cái này là cái gì? Đây là cái gì!”
Tay, cũng tức giận run rẩy, mẹ nàng giận thật. Thật là bị chọc tức, cũng đã đến bước này, Lộ Nhi vẫn không thừa nhận!
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, con cho mẹ biết là được, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì, con cũng không biết có phải hay không. Con thật không có bạn trai, càng không có một mình cùng con trai ở chung một chỗ, lần kỳ quái nhất chính là. . . . . .”
Nói như thế nào đây? Lộ nhi gãi gãi đầu, thấy mẹ khẩn trương nhìn bộ dáng của mình, nàng thở dài nói:
“Chính là một ngày, Thần Toán Tử gì đó nói cái ngày gì mà Chí Dương, mẹ không phải là đem con khóa trong nhà sao? Buổi trưa con mệt nhọc, đang ở trong phòng ngủ không tới một tiếng, kết quả. . . . . . Kết quả. . . . . .”
/1138
|