Bọn họ cũng không sợ Hướng Quân tới đây đòi người, bởi vì Bảo Bảo đã chứng minh hết thảy, hắn là con của Hiên Vương, cũng chỉ có cha con mới có diện mạo tương tự như vậy.
“Nương nương, người tìm Lộ Nhi?”
Lại được mời vào cung, vẫn một mình đối mặt với Hoàng thái hậu.
Hiên Vương đang lâm triều, mà khi Lưu công công đến mời người, Lộ Nhi không có lý do gì để từ chối!
Không có cách nào khác đành phải tiến cung, bởi vì Lưu công công đang chờ, thời gian thật gấp gáp.
Hoàng thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy thanh âm của Lộ Nhi, bà lập tức mở mắt ra, một chút cũng không chậm trễ.
“A, Lộ Nhi, con đã tới, tới bên này, ngồi xuống đi!”
Từ áo khoác ngoài, hơi phản ra ánh đỏ sậm, Lộ Nhi nhìn thấy mà kinh hãi ——
Hoàng thái hậu, rõ ràng là cười giống như hồ ly, tại sao lại cho nàng cảm giác kinh hồn bạt vía như vậy?
“Nương nương, Lộ Nhi. . . . . .”
Theo lời bà ngồi xuống, Lộ Nhi biết ở trước mặt Hoàng thái hậu, tốt nhất là nàng nên nghe lời, thuận theo một chút.
“Ha ha, thật ra ta tìm con cũng không có chuyện gì to tát, Bảo Bảo Bối Bối hai đứa có khỏe không?”
Lộ Nhi cười nói:
“Hồi nương nương, hai đứa rất khỏe!”
Nàng cũng không ngu ngốc mà cho rằng, Hoàng thái hậu mời mình tới để hỏi chuyện này, nghĩ đến chuyện công chúa đã có thể xuống giường, Lộ Nhi có cảm giác, lần này Hoàng thái hậu gọi nàng tới, có thể có liên quan đến công chúa.
“Ừm, Lộ Nhi à, chuyện công chúa, lần này nàng ta có chút quá đáng, nàng ta quá kích động, nhưng. . . . . .”
Mắt phượng nhếch lên, Lộ Nhi dường như cũng có thể đoán được lời tiếp theo của bà, nhưng nàng chỉ cúi thấp đầu, cái gì cũng không nói ra.
“Nhưng, con cũng nên biết, công chúa là vì hòa thân nên mới tới đây, nếu mà trở về, đối với chúng mà nói, không quá thích hợp đi? Hơn nữa lúc ấy, Hoàng thượng cũng đã trừng phạt nàng ta rồi, không phải sao? Công chúa đã được giáo huấn, ta thấy. . . . . ."
“Nương nương, người tìm Lộ Nhi?”
Lại được mời vào cung, vẫn một mình đối mặt với Hoàng thái hậu.
Hiên Vương đang lâm triều, mà khi Lưu công công đến mời người, Lộ Nhi không có lý do gì để từ chối!
Không có cách nào khác đành phải tiến cung, bởi vì Lưu công công đang chờ, thời gian thật gấp gáp.
Hoàng thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy thanh âm của Lộ Nhi, bà lập tức mở mắt ra, một chút cũng không chậm trễ.
“A, Lộ Nhi, con đã tới, tới bên này, ngồi xuống đi!”
Từ áo khoác ngoài, hơi phản ra ánh đỏ sậm, Lộ Nhi nhìn thấy mà kinh hãi ——
Hoàng thái hậu, rõ ràng là cười giống như hồ ly, tại sao lại cho nàng cảm giác kinh hồn bạt vía như vậy?
“Nương nương, Lộ Nhi. . . . . .”
Theo lời bà ngồi xuống, Lộ Nhi biết ở trước mặt Hoàng thái hậu, tốt nhất là nàng nên nghe lời, thuận theo một chút.
“Ha ha, thật ra ta tìm con cũng không có chuyện gì to tát, Bảo Bảo Bối Bối hai đứa có khỏe không?”
Lộ Nhi cười nói:
“Hồi nương nương, hai đứa rất khỏe!”
Nàng cũng không ngu ngốc mà cho rằng, Hoàng thái hậu mời mình tới để hỏi chuyện này, nghĩ đến chuyện công chúa đã có thể xuống giường, Lộ Nhi có cảm giác, lần này Hoàng thái hậu gọi nàng tới, có thể có liên quan đến công chúa.
“Ừm, Lộ Nhi à, chuyện công chúa, lần này nàng ta có chút quá đáng, nàng ta quá kích động, nhưng. . . . . .”
Mắt phượng nhếch lên, Lộ Nhi dường như cũng có thể đoán được lời tiếp theo của bà, nhưng nàng chỉ cúi thấp đầu, cái gì cũng không nói ra.
“Nhưng, con cũng nên biết, công chúa là vì hòa thân nên mới tới đây, nếu mà trở về, đối với chúng mà nói, không quá thích hợp đi? Hơn nữa lúc ấy, Hoàng thượng cũng đã trừng phạt nàng ta rồi, không phải sao? Công chúa đã được giáo huấn, ta thấy. . . . . ."
/1138
|