Tiểu Tuệ cúi đầu, thanh âm mang theo chút run rẩy:
“Dạ, là của. . . . . Phu nhân. . . . . .”
“Lộ Nhi, là của nàng, hiện tại thật tốt, chúng ta đều là bệnh nhân . . . . . .”
Lộ Nhi cuống quít đứng dậy, đỏ ửng trên mặt cũng không biến mất, nói đi thì nói lại, người nên đỏ mặt chính là mình mới đúng, nhưng gương mặt Tiểu Tuệ tại sao lại hồng như vậy?
Từ thái y đối với nàng rất tốt, thuốc cũng không đắng lắm, ngược lại là cực kỳ ngọt, là mùi vị nàng thích!
Có cha làm thái y vẫn là tốt nhất, ngay cả uống thuốc cũng dễ dàng hơn, Lộ Nhi lại cảm thán một lần nữa.
“Ngoan, Lộ Nhi, bây giờ nàng có thể ngủ. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi uống một hơi hết sạch, Hiên Vương tán thưởng nhìn nàng, Lộ Nhi lại đỏ mặt, xoay người, không để ý tới ánh mắt trêu đùa của Hiên Vương.
Ha ha, như thế cũng tốt, ít ra không cần giải thích tại sao nàng phải hiến máu.
Cảm giác này, giấc ngủ thật sâu, khi tỉnh lại, đã mất hai bữa cơm.
Khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên giường lại có thêm người ——
Hiên Vương, nam nhân cả ngày bận rộn không biết nghỉ ngơi, lúc này cũng mở to mắt nằm ở trên giường.
“Hiên, sao chàng không thượng triều?”
Hỏi câu này, Lộ Nhi lại cảm thấy không ổn, lúc này cũng đã là thời gian hạ triều rồi, Hiên Vương nên ở ngự thư phòng cùng Hoàng thượng xử lý tấu chương mới đúng.
“Aiz, Lộ Nhi, đã có người nào nói rằng nàng rất tàn nhẫn hay không?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, nàng luôn mềm lòng, có lúc nào nàng tàn nhẫn chứ?
“Không có sao? Ta lại cảm thấy nàng thật tàn nhẫn a!”
Hiên Vương thở dài, nhưng cánh tay ôm Lộ Nhi lại tăng thêm lực độ, dường như muốn đem Lộ Nhi nhốt vào trong ngực hắn.
“Hiên, ta tàn nhẫn khi nào?”
Không hiểu nháy mắt mấy cái, người hắn thật ấm, thì ra nàng cũng rất thích loại cảm giác ấm áp này.
“Dạ, là của. . . . . Phu nhân. . . . . .”
“Lộ Nhi, là của nàng, hiện tại thật tốt, chúng ta đều là bệnh nhân . . . . . .”
Lộ Nhi cuống quít đứng dậy, đỏ ửng trên mặt cũng không biến mất, nói đi thì nói lại, người nên đỏ mặt chính là mình mới đúng, nhưng gương mặt Tiểu Tuệ tại sao lại hồng như vậy?
Từ thái y đối với nàng rất tốt, thuốc cũng không đắng lắm, ngược lại là cực kỳ ngọt, là mùi vị nàng thích!
Có cha làm thái y vẫn là tốt nhất, ngay cả uống thuốc cũng dễ dàng hơn, Lộ Nhi lại cảm thán một lần nữa.
“Ngoan, Lộ Nhi, bây giờ nàng có thể ngủ. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi uống một hơi hết sạch, Hiên Vương tán thưởng nhìn nàng, Lộ Nhi lại đỏ mặt, xoay người, không để ý tới ánh mắt trêu đùa của Hiên Vương.
Ha ha, như thế cũng tốt, ít ra không cần giải thích tại sao nàng phải hiến máu.
Cảm giác này, giấc ngủ thật sâu, khi tỉnh lại, đã mất hai bữa cơm.
Khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên giường lại có thêm người ——
Hiên Vương, nam nhân cả ngày bận rộn không biết nghỉ ngơi, lúc này cũng mở to mắt nằm ở trên giường.
“Hiên, sao chàng không thượng triều?”
Hỏi câu này, Lộ Nhi lại cảm thấy không ổn, lúc này cũng đã là thời gian hạ triều rồi, Hiên Vương nên ở ngự thư phòng cùng Hoàng thượng xử lý tấu chương mới đúng.
“Aiz, Lộ Nhi, đã có người nào nói rằng nàng rất tàn nhẫn hay không?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, nàng luôn mềm lòng, có lúc nào nàng tàn nhẫn chứ?
“Không có sao? Ta lại cảm thấy nàng thật tàn nhẫn a!”
Hiên Vương thở dài, nhưng cánh tay ôm Lộ Nhi lại tăng thêm lực độ, dường như muốn đem Lộ Nhi nhốt vào trong ngực hắn.
“Hiên, ta tàn nhẫn khi nào?”
Không hiểu nháy mắt mấy cái, người hắn thật ấm, thì ra nàng cũng rất thích loại cảm giác ấm áp này.
/1138
|