Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có Hiên Vương, cùng công chúa. . . . . .
Bọn họ ôm chặt nhau, y phục Hiên Vương coi như đầy đủ, nhưng công chúa đã sớm nửa thoát nửa hở, da thịt đẹp đẽ lộ ra một mảng lớn. . . . . .
Mà trên làn da như ngọc, lúc này càng nhuộm thêm một tầng hồng kiều diễm, phía trên điểm từng nốt xanh tím, giống như hoa mai, biểu thị công khai ——
Hắn phản bội nàng!
Bọn họ nói chuyện, đúng vậy, nàng cũng biết, nàng ngầm cho phép. . . . . .
Có thể nói chuyện, nói thế nào cũng không cần phải thân mật như vậy, kịch liệt như vậy đi!
“Phu nhân, không phải như thế, nhất định có hiểu lầm gì đó, nhất định. . . . . .”
Mắt thấy, thân thể Hiên Vương nghiêng đi, hai người song song rơi trên nhuyễn tháp, Hiên Vương đè lên công chúa, tư thế hai người càng thêm ám muội, mà Lộ Nhi lại đau lòng muốn chết!
Tiểu Tuệ sợ hãi, nàng ta hốt hoảng nắm lấy tay Lộ Nhi, vội vàng muốn cắt ngang hai người đang cực kỳ thân mật.
“Hiên, chàng thật xấu. . . . . .”
Công chúa khiêu khích nhìn Lộ Nhi một cái, ngâm nga, vững vàng ôm thân thể Hiên Vương, môi lửa nóng càng không thể chờ mà đi lên, không thể để cho hắn thấy Lộ Nhi, bằng không. . . . . .
Thanh âm quen thuộc, lại một lần nữa gõ qua đầu Hiên Vương, hắn mở mắt ra, mê man nhìn dung nhan phía dưới, đúng là Lộ Nhi.
Hắn không ngẩng đầu, cũng không thấy một gương mặt vô cùng đau lòng ở đó. . . .
“Phu nhân, không phải như thế, nhất định có hiểu lầm. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi xoay người muốn rời khỏi, Tiểu Tuệ lại càng kinh hoảng, muốn đi vào hỏi Hiên Vương chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lộ Nhi quay đầu, cười lạnh nói:
“Hiểu lầm sao? Ta cũng thấy rõ, đi thôi!”
Hiên Vương, Hiên Vương đã từng luôn miệng nói yêu nàng, không nghĩ tới lại phản bội nàng nhanh như vậy.
Bọn họ ôm chặt nhau, y phục Hiên Vương coi như đầy đủ, nhưng công chúa đã sớm nửa thoát nửa hở, da thịt đẹp đẽ lộ ra một mảng lớn. . . . . .
Mà trên làn da như ngọc, lúc này càng nhuộm thêm một tầng hồng kiều diễm, phía trên điểm từng nốt xanh tím, giống như hoa mai, biểu thị công khai ——
Hắn phản bội nàng!
Bọn họ nói chuyện, đúng vậy, nàng cũng biết, nàng ngầm cho phép. . . . . .
Có thể nói chuyện, nói thế nào cũng không cần phải thân mật như vậy, kịch liệt như vậy đi!
“Phu nhân, không phải như thế, nhất định có hiểu lầm gì đó, nhất định. . . . . .”
Mắt thấy, thân thể Hiên Vương nghiêng đi, hai người song song rơi trên nhuyễn tháp, Hiên Vương đè lên công chúa, tư thế hai người càng thêm ám muội, mà Lộ Nhi lại đau lòng muốn chết!
Tiểu Tuệ sợ hãi, nàng ta hốt hoảng nắm lấy tay Lộ Nhi, vội vàng muốn cắt ngang hai người đang cực kỳ thân mật.
“Hiên, chàng thật xấu. . . . . .”
Công chúa khiêu khích nhìn Lộ Nhi một cái, ngâm nga, vững vàng ôm thân thể Hiên Vương, môi lửa nóng càng không thể chờ mà đi lên, không thể để cho hắn thấy Lộ Nhi, bằng không. . . . . .
Thanh âm quen thuộc, lại một lần nữa gõ qua đầu Hiên Vương, hắn mở mắt ra, mê man nhìn dung nhan phía dưới, đúng là Lộ Nhi.
Hắn không ngẩng đầu, cũng không thấy một gương mặt vô cùng đau lòng ở đó. . . .
“Phu nhân, không phải như thế, nhất định có hiểu lầm. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi xoay người muốn rời khỏi, Tiểu Tuệ lại càng kinh hoảng, muốn đi vào hỏi Hiên Vương chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lộ Nhi quay đầu, cười lạnh nói:
“Hiểu lầm sao? Ta cũng thấy rõ, đi thôi!”
Hiên Vương, Hiên Vương đã từng luôn miệng nói yêu nàng, không nghĩ tới lại phản bội nàng nhanh như vậy.
/1138
|