Tiểu Tuệ tái mặt, mờ mịt nhìn Lộ Nhi:
“Người nói cái gì? Hai người họ thật sự ở chung một chỗ?”
Làm sao có thể? Không phải là từ trước tới nay Vương gia luôn chán ghét ở chung một chỗ với công chúa sao. Làm sao lại thành như vậy?
“Ta cùng Vương gia đi thăm Khánh Vương, lúc trở về vừa hay nhìn thấy công chúa, chuyện thánh chỉ, Vương gia cũng nên nói rõ với công chúa, không phải sao?”
Xong rồi, chủ tử vĩ đại anh minh của nàng a, làm sao lại phạm phải sai lầm không đánhg có như vậy?
Sắc mặt Tiểu Tuệ tái nhợt, thấy nét mặt lo lắng của Lộ Nhi, vội vàng cười nói:
“Cũng không còn chuyện gì. . . . . Đúng vậy, vừa rồi quản gia tìm em có việc, em đi ra ngoài xem một chút. . . . . .”
Nàng muốn qua đó xem thử, công chúa nhất định sẽ giở thủ đoạn ám muội khiến người ta nhận không ra. Trong lòng Tiểu Tuệ cực kỳ bất an, Lộ Nhi cũng khó hiểu nhìn nàng ta:
“Tiểu Tuệ, đợit chút! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ, Vương gia cùng công chúa. . . . . .
Không, không thể nào, Hiên Vương yêu nàng như vậy, làm sao sẽ có chuyện gì với công chúa chứ?
Ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi lạnh lùng nói:
“Bọn họ ở một chỗ sao? Ở nơi nào?”
————
Mặt trời, vẫn rực rỡ khiến người chói mắt, một chút gió cũng không có, bốn phía là một mảnh tĩnh lặng.
Vạn vật dường như cũng cảm giác được tâm tình chủ nhân không tốt, chúng nó yên tĩnh, một cử động cũng không dám.
Mấy thân ảnh hấp tấp, giống như một trận gió thổi qua, lướt qua, tất cả càng thêm trầm tĩnh.
Lúc này không phải là thời gian dùng bữa, trong phòng ăn cũng không có mấy người, mà sảnh bên cạnh, vốn là nơi cho các nàng uống trà nói chuyện, cũng không có bóng dáng người nào!
Hiên, không nên, không nên phản bội ta!
Tâm Lộ Nhi như áp chặt lên cổ họng, thanh âm run rẩy không rõ ràng.
Nhưng cước bộ vẫn nhẹ nhàng khiến cho người ta nhìn càng thêm cứng đờ. . . . .
“Người nói cái gì? Hai người họ thật sự ở chung một chỗ?”
Làm sao có thể? Không phải là từ trước tới nay Vương gia luôn chán ghét ở chung một chỗ với công chúa sao. Làm sao lại thành như vậy?
“Ta cùng Vương gia đi thăm Khánh Vương, lúc trở về vừa hay nhìn thấy công chúa, chuyện thánh chỉ, Vương gia cũng nên nói rõ với công chúa, không phải sao?”
Xong rồi, chủ tử vĩ đại anh minh của nàng a, làm sao lại phạm phải sai lầm không đánhg có như vậy?
Sắc mặt Tiểu Tuệ tái nhợt, thấy nét mặt lo lắng của Lộ Nhi, vội vàng cười nói:
“Cũng không còn chuyện gì. . . . . Đúng vậy, vừa rồi quản gia tìm em có việc, em đi ra ngoài xem một chút. . . . . .”
Nàng muốn qua đó xem thử, công chúa nhất định sẽ giở thủ đoạn ám muội khiến người ta nhận không ra. Trong lòng Tiểu Tuệ cực kỳ bất an, Lộ Nhi cũng khó hiểu nhìn nàng ta:
“Tiểu Tuệ, đợit chút! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ, Vương gia cùng công chúa. . . . . .
Không, không thể nào, Hiên Vương yêu nàng như vậy, làm sao sẽ có chuyện gì với công chúa chứ?
Ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi lạnh lùng nói:
“Bọn họ ở một chỗ sao? Ở nơi nào?”
————
Mặt trời, vẫn rực rỡ khiến người chói mắt, một chút gió cũng không có, bốn phía là một mảnh tĩnh lặng.
Vạn vật dường như cũng cảm giác được tâm tình chủ nhân không tốt, chúng nó yên tĩnh, một cử động cũng không dám.
Mấy thân ảnh hấp tấp, giống như một trận gió thổi qua, lướt qua, tất cả càng thêm trầm tĩnh.
Lúc này không phải là thời gian dùng bữa, trong phòng ăn cũng không có mấy người, mà sảnh bên cạnh, vốn là nơi cho các nàng uống trà nói chuyện, cũng không có bóng dáng người nào!
Hiên, không nên, không nên phản bội ta!
Tâm Lộ Nhi như áp chặt lên cổ họng, thanh âm run rẩy không rõ ràng.
Nhưng cước bộ vẫn nhẹ nhàng khiến cho người ta nhìn càng thêm cứng đờ. . . . .
/1138
|