Trên gương mặt Từ thái y thoáng qua một tia khó xử, ông không biết giữa Lộ Nhi và Khánh Vương có chuyện gì, nhưng ông biết, Khánh Vương vốn đang bình phục rất tốt, nhưng Lộ Nhi trở lại, tâm tình của hắn lại kém đi.
“Vậy phải mất bao lâu nữa?”
Có lẽ, nàng nên qua đó một chút, thật ra Khánh Vương cũng rất đáng thương, nếu như không phải là vì nàng, hắn làm sao lại bị thương như vậy!
Trong lòng Lộ Nhi có chút không thoải mái, bỗng nhiên nhớ tới lần trước nàng và Hiên Vương sắp thành hôn, Khánh Vương không đồng ý. Mà thời gian cũng qua lâu như vậy, không biết hôn sự của nàng cùng Hiên Vương, hắn vẫn sẽ không tán thành?
“Chuyện này, Lộ Nhi, cha cũng khó mà nói. Có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ. . . . . .”
Từ thái y thở dài một tiếng, một người trẻ tuổi như thế, ông cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện không may a.
“Cái gì? Cha, cha nói là?”
Làm sao có thể? Khánh Vương, nam tử từng ôn nhu làm bạn với mình vào lúc mình cô độc nhất, làm sao có thể cả đời không thể đứng dậy được?
“Lộ Nhi, cha cũng chỉ nói là có thể, không nhất định . . . . . .”
Chỉ là có thể mà thôi!
Nhưng, những lời này như mắc trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không thể hóa giải!
Bảo Bảo Bối Bối đều rất khỏe mạnh, cha trìu mến nhìn hai đứa, thậm chí còn ôm hai đứa một lúc lâu.
Tiễn Từ thái y, trong lòng Lộ Nhi càng nặng nề, cha nói, Khánh Vương có thể vĩnh viễn không đứng dậy được, chuyện đó giống như ngọn núi lớn áp vào trong lòng Lộ Nhi, cứ ở đó thật lâu, làm thế nào cũng không thể vứt bỏ được.
Đã trôi qua ba ngày, Hiên Vương rốt cục cũng rảnh rỗi, hai người cùng nhau đến Khánh Vương phủ!
Khánh Vương ngồi ở trên ghế, cái ghế đặt dưới gốc liễu rủ, phía trước có hồ sen, mấy nữ tử trẻ đẹp, cầm đồ ăn trêu đùa cá trong hồ.
“Vậy phải mất bao lâu nữa?”
Có lẽ, nàng nên qua đó một chút, thật ra Khánh Vương cũng rất đáng thương, nếu như không phải là vì nàng, hắn làm sao lại bị thương như vậy!
Trong lòng Lộ Nhi có chút không thoải mái, bỗng nhiên nhớ tới lần trước nàng và Hiên Vương sắp thành hôn, Khánh Vương không đồng ý. Mà thời gian cũng qua lâu như vậy, không biết hôn sự của nàng cùng Hiên Vương, hắn vẫn sẽ không tán thành?
“Chuyện này, Lộ Nhi, cha cũng khó mà nói. Có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ. . . . . .”
Từ thái y thở dài một tiếng, một người trẻ tuổi như thế, ông cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện không may a.
“Cái gì? Cha, cha nói là?”
Làm sao có thể? Khánh Vương, nam tử từng ôn nhu làm bạn với mình vào lúc mình cô độc nhất, làm sao có thể cả đời không thể đứng dậy được?
“Lộ Nhi, cha cũng chỉ nói là có thể, không nhất định . . . . . .”
Chỉ là có thể mà thôi!
Nhưng, những lời này như mắc trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không thể hóa giải!
Bảo Bảo Bối Bối đều rất khỏe mạnh, cha trìu mến nhìn hai đứa, thậm chí còn ôm hai đứa một lúc lâu.
Tiễn Từ thái y, trong lòng Lộ Nhi càng nặng nề, cha nói, Khánh Vương có thể vĩnh viễn không đứng dậy được, chuyện đó giống như ngọn núi lớn áp vào trong lòng Lộ Nhi, cứ ở đó thật lâu, làm thế nào cũng không thể vứt bỏ được.
Đã trôi qua ba ngày, Hiên Vương rốt cục cũng rảnh rỗi, hai người cùng nhau đến Khánh Vương phủ!
Khánh Vương ngồi ở trên ghế, cái ghế đặt dưới gốc liễu rủ, phía trước có hồ sen, mấy nữ tử trẻ đẹp, cầm đồ ăn trêu đùa cá trong hồ.
/1138
|