Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi có chút tái nhợt, Bảo Bảo trong ngực, mở mắt to cực kỳ sáng ngời, tò mò nhìn mẹ hắn.
Tay của hắn, mập mạp, căn bản cũng không có bao nhiêu tính toán, nhưng lại chính xác đặt trên mặt Lộ Nhi, nhẹ nhàng vuốt mặt Lộ Nhi giống như an ủi nàng.
“Lộ Nhi, nàng vẫn còn đang lo lắng sao?”
Hiên Vương cũng rất khiếp sợ, đã từng thấy qua bao nhiêu tràng diện huyết nhục mơ hồ, nhưng làm thế nào cũng không giống như hôm nay, chấn động lòng người như vậy.
“Đúng vậy. Hiên, ta phát hiện, sức người thật rất yếu, cũng rất nhỏ, bọn họ —— thật thê thảm. . . . . .”
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Hướng Quân đối với nàng, vẫn không tồi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương Lộ Nhi.
Ngay cả đến bây giờ, hắn ta cũng chỉ là muốn bắt được Lộ Nhi, mà không hạ sát thủ.
Nếu như muốn giết nàng, có rất nhiều cách, hắn sẽ không cần gióng trống khua chiêng lớn như vậy.
Là bởi vì nàng có gương mặt giống Lộ Châu sao? Hẳn là đi, Lộ Nhi cảm giác, nữ nhân có thể khiến cho Hướng Quân để ý, chỉ sợ cũng chỉ có Lộ Châu của hắn.
“Lộ Nhi, chúng ta cũng không phải là cố ý, hơn nữa, có thể tránh được chúng ta đã rất may mắn, nhưng chúng ta lại không thể ngăn cản. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, hắn cũng không nhận ra, Bảo Bảo của họ có năng lực trở ngại mọi chuyện.
“Ta biết, nhưng là. . . . . .”
Lộ Nhi chợt ôm lấy Bảo Bảo, để cho mình và con đối diện:
“Oa Oa, Bảo Bảo ngoan của nương, vừa rồi con thấy được ư, thật thật thê thảm. Bọn chúng là vì bảo vệ con mới làm như thế sao? Khiến chúng nó quay lại đi, không nên đả thương người như vậy, có được hay không?”
Bảo Bảo cười khanh khách, cười vô cùng ngốc, cũng rất ngây ngô, cười vô tâm vô phế.
“Ta quá ngốc, có phải hay không? Con chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ vẫn còn ở trong tã lót, con làm sao biết được gì chứ?”
Tay của hắn, mập mạp, căn bản cũng không có bao nhiêu tính toán, nhưng lại chính xác đặt trên mặt Lộ Nhi, nhẹ nhàng vuốt mặt Lộ Nhi giống như an ủi nàng.
“Lộ Nhi, nàng vẫn còn đang lo lắng sao?”
Hiên Vương cũng rất khiếp sợ, đã từng thấy qua bao nhiêu tràng diện huyết nhục mơ hồ, nhưng làm thế nào cũng không giống như hôm nay, chấn động lòng người như vậy.
“Đúng vậy. Hiên, ta phát hiện, sức người thật rất yếu, cũng rất nhỏ, bọn họ —— thật thê thảm. . . . . .”
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Hướng Quân đối với nàng, vẫn không tồi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương Lộ Nhi.
Ngay cả đến bây giờ, hắn ta cũng chỉ là muốn bắt được Lộ Nhi, mà không hạ sát thủ.
Nếu như muốn giết nàng, có rất nhiều cách, hắn sẽ không cần gióng trống khua chiêng lớn như vậy.
Là bởi vì nàng có gương mặt giống Lộ Châu sao? Hẳn là đi, Lộ Nhi cảm giác, nữ nhân có thể khiến cho Hướng Quân để ý, chỉ sợ cũng chỉ có Lộ Châu của hắn.
“Lộ Nhi, chúng ta cũng không phải là cố ý, hơn nữa, có thể tránh được chúng ta đã rất may mắn, nhưng chúng ta lại không thể ngăn cản. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, hắn cũng không nhận ra, Bảo Bảo của họ có năng lực trở ngại mọi chuyện.
“Ta biết, nhưng là. . . . . .”
Lộ Nhi chợt ôm lấy Bảo Bảo, để cho mình và con đối diện:
“Oa Oa, Bảo Bảo ngoan của nương, vừa rồi con thấy được ư, thật thật thê thảm. Bọn chúng là vì bảo vệ con mới làm như thế sao? Khiến chúng nó quay lại đi, không nên đả thương người như vậy, có được hay không?”
Bảo Bảo cười khanh khách, cười vô cùng ngốc, cũng rất ngây ngô, cười vô tâm vô phế.
“Ta quá ngốc, có phải hay không? Con chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ vẫn còn ở trong tã lót, con làm sao biết được gì chứ?”
/1138
|