Khi không biết có thể không thèm để ý, nhưng hôm nay hắn đã biết, làm sao có thể bỏ mặc chứ?
“Tốt lắm, ta sẽ tìm được bọn họ, ta sẽ giam cầm hài tử kia, cho đến. . . . . . Cho đến khi tìm được Lộ Châu thật sự. . . . . .”
————
Khi mặt trời ngả về phía tây, một thanh âm phụ họa “0a oa” vang lên, một tiểu sinh mệnh, rốt cục oa oa chào đời!
Hao phí quá nhiều sức lực, nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, Lộ Nhi mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.
Tâm tình lo lắng vừa buông lỏng, Hiên Vương còn chưa nhận đứa nhỏ từ trong tay Ngưu tẩu, đã thấy thân thể Lộ Nhi mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền. . . . . .
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng hô to, hắn lo lắng cầm tay Lộ Nhi, Ngưu tẩu vội vàng đặt đứa bé xuống, tiến lên, nói:
“Thử xem nàng có hô hấp hay không. . . . . . Sẽ không có chuyện . . . . . .”
Máu không phải là mất quá nhiều, chẳng qua là quá mệt mỏi, chẳng qua là quá mệt mỏi mà thôi!
Tay Hiên Vương, cực kỳ run rẩy, Ngưu tẩu nhìn bộ dáng hắn khẩn trương, cười nói:
“Đừng lo lắng, nữ nhân sinh con, đều là như vậy. . . . . .”
Nữ tử này, nhất định rất hạnh phúc!
Nàng cũng từng thấy người khác sinh con, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy tướng công nào sẽ gấp gáp thành cái bộ dáng này.
Nghe Ngưu tẩu nói như vậy, tâm Hiên Vương, không khỏi thả lỏng một chút, tay cũng không run rẩy như vậy nữa, nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi Lộ Nhi, có thể cảm giác được hơi thở yếu ớt.
Không sao, thật may là không sao, không sao là tốt rồi!
Hốt hoảng xoa một chút mồ hôi trên mặt, Ngưu tẩu cũng xử lý xong rồi, vui vẻ cười nói:
“Là một tiểu tử mập. . . . . .”
Tiểu tử mập?
Hiên Vương kinh ngạc trong chốc lát, Ngưu tẩu dùng y phục mềm mại ôm lấy bé đưa tới:
“Đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, cậu xem. . . . . . cậu xem, giống hệt như cậu đó?”
“Tốt lắm, ta sẽ tìm được bọn họ, ta sẽ giam cầm hài tử kia, cho đến. . . . . . Cho đến khi tìm được Lộ Châu thật sự. . . . . .”
————
Khi mặt trời ngả về phía tây, một thanh âm phụ họa “0a oa” vang lên, một tiểu sinh mệnh, rốt cục oa oa chào đời!
Hao phí quá nhiều sức lực, nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, Lộ Nhi mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.
Tâm tình lo lắng vừa buông lỏng, Hiên Vương còn chưa nhận đứa nhỏ từ trong tay Ngưu tẩu, đã thấy thân thể Lộ Nhi mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền. . . . . .
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng hô to, hắn lo lắng cầm tay Lộ Nhi, Ngưu tẩu vội vàng đặt đứa bé xuống, tiến lên, nói:
“Thử xem nàng có hô hấp hay không. . . . . . Sẽ không có chuyện . . . . . .”
Máu không phải là mất quá nhiều, chẳng qua là quá mệt mỏi, chẳng qua là quá mệt mỏi mà thôi!
Tay Hiên Vương, cực kỳ run rẩy, Ngưu tẩu nhìn bộ dáng hắn khẩn trương, cười nói:
“Đừng lo lắng, nữ nhân sinh con, đều là như vậy. . . . . .”
Nữ tử này, nhất định rất hạnh phúc!
Nàng cũng từng thấy người khác sinh con, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy tướng công nào sẽ gấp gáp thành cái bộ dáng này.
Nghe Ngưu tẩu nói như vậy, tâm Hiên Vương, không khỏi thả lỏng một chút, tay cũng không run rẩy như vậy nữa, nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi Lộ Nhi, có thể cảm giác được hơi thở yếu ớt.
Không sao, thật may là không sao, không sao là tốt rồi!
Hốt hoảng xoa một chút mồ hôi trên mặt, Ngưu tẩu cũng xử lý xong rồi, vui vẻ cười nói:
“Là một tiểu tử mập. . . . . .”
Tiểu tử mập?
Hiên Vương kinh ngạc trong chốc lát, Ngưu tẩu dùng y phục mềm mại ôm lấy bé đưa tới:
“Đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, cậu xem. . . . . . cậu xem, giống hệt như cậu đó?”
/1138
|