Mặc dù, không biết Hiên Vương bây giờ có thừa nhận lần bái đường đó hay không. . . . . .
“Tự trọng? Nàng là nữ nhân của Hướng Quân ta, ta Hướng Quân muốn chạm vào nữ nhân của mình, chẳng lẽ cũng cần tự trọng sao?”
Hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài lạnh như băng chợt dùng sức, bóp cằm Lộ Nhi làm nàng thật đau.
Nàng cố chấp cắn răng không kêu đau, cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
“Sao vậy ? Không nói lời nào sao?”
Thấy gương mặt có chút trắng bệch, trong lòng Hướng Quân mềm nhũn, đột nhiên buông tay ra, cằm Lộ Nhi đã đỏ bừng, hoa mỹ giống như bông hồng đẹp đẽ.
“Hướng Quân, tôi biết anh rất thông minh, anh phải biết tôi không phải là Lộ Châu . . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, mặc dù đến bây giờ cằm rất đau, nhưng nàng không để ý đến, ánh mắt lại cực kỳ kiên định!
“Ta biết, nàng chính là Lộ Châu!”
Giận dữ vung tay, nữ nhân này, không đơn giản!
Chẳng lẽ, nàng đã sớm biết mọi chuyện?
Tại sao ánh mắt của nàng, lại là hiểu rõ như vậy? Mà sự gan dạ sáng suốt của nàng, khiến cho hắn đều không tự giác muốn khâm phục!
Lộ Châu, sẽ không có ánh mắt như thế, cũng sẽ không có gan dạ sáng suốt như vậy!
Một người rất khó thay đổi ánh mắt, mà hắn càng thêm hiểu rõ!
Nhưng. . . . . .
Nhưng điều này thì có quan hệ gì?
“Lộ Châu, tới lâu như vậy, ta nhớ nàng cũng rất muốn gặp một người? Đi, bổn vương dẫn nàng đi. . ."
“Tự trọng? Nàng là nữ nhân của Hướng Quân ta, ta Hướng Quân muốn chạm vào nữ nhân của mình, chẳng lẽ cũng cần tự trọng sao?”
Hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài lạnh như băng chợt dùng sức, bóp cằm Lộ Nhi làm nàng thật đau.
Nàng cố chấp cắn răng không kêu đau, cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
“Sao vậy ? Không nói lời nào sao?”
Thấy gương mặt có chút trắng bệch, trong lòng Hướng Quân mềm nhũn, đột nhiên buông tay ra, cằm Lộ Nhi đã đỏ bừng, hoa mỹ giống như bông hồng đẹp đẽ.
“Hướng Quân, tôi biết anh rất thông minh, anh phải biết tôi không phải là Lộ Châu . . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, mặc dù đến bây giờ cằm rất đau, nhưng nàng không để ý đến, ánh mắt lại cực kỳ kiên định!
“Ta biết, nàng chính là Lộ Châu!”
Giận dữ vung tay, nữ nhân này, không đơn giản!
Chẳng lẽ, nàng đã sớm biết mọi chuyện?
Tại sao ánh mắt của nàng, lại là hiểu rõ như vậy? Mà sự gan dạ sáng suốt của nàng, khiến cho hắn đều không tự giác muốn khâm phục!
Lộ Châu, sẽ không có ánh mắt như thế, cũng sẽ không có gan dạ sáng suốt như vậy!
Một người rất khó thay đổi ánh mắt, mà hắn càng thêm hiểu rõ!
Nhưng. . . . . .
Nhưng điều này thì có quan hệ gì?
“Lộ Châu, tới lâu như vậy, ta nhớ nàng cũng rất muốn gặp một người? Đi, bổn vương dẫn nàng đi. . ."
/1138
|