Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình, mà ranh giới cuối cùng của hắn chính là an toàn của Lộ Nhi !
“Vương gia thích máu như vậy, làm sao đủ chứ?”
Công chúa đi vào, nữ tử quỳ trên đất cũng không dám đứng dậy, chỉ là nàng sửng sốt một chút, tiếp tục làm việc của mình!
Taynhỏ bé đang nhặt mảnh vụn, bỗng nhiên trên tay cảm thấy nặng, một đôi giày thêu hồng nhạt đè lên, mảnh sứ vỡ ghim chặt vào tay, đau tận xương cốt!
Công chúa giống như vô ý day chân, mảnh sứ vỡ kia như lật trong bàn tay, cả lòng bàn tay cực kỳ đau, nàng đau đến nỗi thở hốc vì kinh ngạc, trong nháy mắt trên trán toát ra mồ hôi hột!
Chỉ là đau thấu tâm, vết thương này mặc dù không phải là ở đầu ngón tay nhưng ở trong lòng bàn tay vẫn là đau đến tận tâm!
Khánh Vương nhếch mày, hắn chỉ nghe nói qua Hướng Quân rất tàn nhẫn, không nghĩ tới muội muội của hắn tuyệt đối không kém!
Một nữ tử, một công chúa, làm chuyện như vậy mắt cũng không chớp cái nào, xem ra ở trong cung, tất nhiên không phải là lần đầu tiên!
Không tệ, tâm ngoan độc, đủ độc!
“Vương gia, nhìn như vậy, có phải thật hài lòng hay không. . . . . .”
Chân nhẹ nhàng nâng lên, công chúa cúi người xuống, một phát bắt được cánh tay của nữ tử kia, lòng bàn tay lộ ra huyết nhục mơ hồ, đối diện Khánh Vương!
“Đúng là, là rất thỏa mãn. . . . . .”
Đây không phải là nha đầu, mà là nữ nhân của hắn!
Mặc dù hắn không thích, nhưng bị nàng giáo huấn ngay trước mặt như vậy, trong lòng Khánh Vương cũng là không vui.
Có điều trên mặt hắn lại giống như mỉm cười.
Nếu nói vô sự không lên điện tam bảo, hắn cũng muốn xem thử công chúa này vì sao mà đến.
(ý là không xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lên chùa)
“Nghe nói Vương gia bị thương, Văn Văn vẫn thấp thỏm, chỉ tiếc chuyện bên cạnh quá nhiều, vẫn không có thời gian rảnh. Vương gia, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khỏe không?”
“Vương gia thích máu như vậy, làm sao đủ chứ?”
Công chúa đi vào, nữ tử quỳ trên đất cũng không dám đứng dậy, chỉ là nàng sửng sốt một chút, tiếp tục làm việc của mình!
Taynhỏ bé đang nhặt mảnh vụn, bỗng nhiên trên tay cảm thấy nặng, một đôi giày thêu hồng nhạt đè lên, mảnh sứ vỡ ghim chặt vào tay, đau tận xương cốt!
Công chúa giống như vô ý day chân, mảnh sứ vỡ kia như lật trong bàn tay, cả lòng bàn tay cực kỳ đau, nàng đau đến nỗi thở hốc vì kinh ngạc, trong nháy mắt trên trán toát ra mồ hôi hột!
Chỉ là đau thấu tâm, vết thương này mặc dù không phải là ở đầu ngón tay nhưng ở trong lòng bàn tay vẫn là đau đến tận tâm!
Khánh Vương nhếch mày, hắn chỉ nghe nói qua Hướng Quân rất tàn nhẫn, không nghĩ tới muội muội của hắn tuyệt đối không kém!
Một nữ tử, một công chúa, làm chuyện như vậy mắt cũng không chớp cái nào, xem ra ở trong cung, tất nhiên không phải là lần đầu tiên!
Không tệ, tâm ngoan độc, đủ độc!
“Vương gia, nhìn như vậy, có phải thật hài lòng hay không. . . . . .”
Chân nhẹ nhàng nâng lên, công chúa cúi người xuống, một phát bắt được cánh tay của nữ tử kia, lòng bàn tay lộ ra huyết nhục mơ hồ, đối diện Khánh Vương!
“Đúng là, là rất thỏa mãn. . . . . .”
Đây không phải là nha đầu, mà là nữ nhân của hắn!
Mặc dù hắn không thích, nhưng bị nàng giáo huấn ngay trước mặt như vậy, trong lòng Khánh Vương cũng là không vui.
Có điều trên mặt hắn lại giống như mỉm cười.
Nếu nói vô sự không lên điện tam bảo, hắn cũng muốn xem thử công chúa này vì sao mà đến.
(ý là không xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lên chùa)
“Nghe nói Vương gia bị thương, Văn Văn vẫn thấp thỏm, chỉ tiếc chuyện bên cạnh quá nhiều, vẫn không có thời gian rảnh. Vương gia, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khỏe không?”
/1138
|