Nghĩ đến lời nói cách đây không lâu của Hiên Vương, Lộ Nhi ôn nhu cười một tiếng, bỏ trốn ư, thật nhiều kích thích, chỉ tiếc, chưa dùng tới . . . . . .
“Đúng vậy, không cần. . . . . .”
Hiên Vương nhắm mắt lại, chóp mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Chẳng qua là thời gian tương đối gấp, Lộ Nhi, vì rất gấp, khó tránh khỏi có nhiều chỗ không chu đáo, ta sợ nàng ủy khuất. . . . . .”
Ủy khuất nàng? Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình, cho dù là ăn đắng nuốt cay, Lộ Nhi cũng không thấy ủy khuất.
“Hiên Vương, làm sao lại như vậy? Chỉ cần trong lòng của chàng chỉ có Lộ Nhi, Lộ Nhi sẽ không cảm thấy ủy khuất. . . . . .”
Chuyện này rất dễ nói, tâm hắn như tảng đá, cũng không phải là một nữ tử tùy tùy tiện tiện có thể rung chuyển.
“Lộ Nhi, thê tử của ta cũng chỉ có một mình nàng, mà hài tử của ta, cũng chỉ có nàng mới có tư cách có. . . . . . Lộ Nhi, nàng là của ta. . . . . .”
“Chàng cũng là của ta!”
Nhìn gương mặt hắn nghiêm túc, Lộ Nhi cũng cực kỳ nghiêm túc nói, không có ai chú ý, xe ngựa đã sớm dừng lại, mà cũng đã đến Hiên Vương phủ.
Nhìn gương trang điểm, bởi vì hôn sự đã định ra, Lộ Nhi nghĩ đến sẽ phải trở thành tân nương của hắn, mà sau khi sinh bảo bảo, cũng coi là sẽ có gia đình hoàn chỉnh.
Nghĩ đến hạnh phúc về sau, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, thật ra thì trời cao đối với mỗi người cũng rất công bằng, đối với nàng, cũng giống như nhau.
Đi tới cổ đại, mặc dù vừa mới bắt đầu không phải là rất thuận lợi, nhưng bây giờ, nàng cũng có hạnh phúc của mình, điều này không phải là đã đủ rồi sao?
Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn vào trong gương làm mặt quỷ, rất không đúng dịp, lại bị người khác thấy.
“Nghe nói, Hoàng thái hậu đã đồng ý hôn sự của cô và Hiên Vương! Chúc mừng cô, Lộ Nhi. . . . . .”
Sắc mặt của nàng ta thản nhiên cùng trước đây không lâu quá mức khác nhau, trong lòng Lộ Nhi thoáng qua một tia kinh ngạc:
“Vậy phải cám ơn công chúa . . . . . .”
“Đúng vậy, không cần. . . . . .”
Hiên Vương nhắm mắt lại, chóp mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Chẳng qua là thời gian tương đối gấp, Lộ Nhi, vì rất gấp, khó tránh khỏi có nhiều chỗ không chu đáo, ta sợ nàng ủy khuất. . . . . .”
Ủy khuất nàng? Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình, cho dù là ăn đắng nuốt cay, Lộ Nhi cũng không thấy ủy khuất.
“Hiên Vương, làm sao lại như vậy? Chỉ cần trong lòng của chàng chỉ có Lộ Nhi, Lộ Nhi sẽ không cảm thấy ủy khuất. . . . . .”
Chuyện này rất dễ nói, tâm hắn như tảng đá, cũng không phải là một nữ tử tùy tùy tiện tiện có thể rung chuyển.
“Lộ Nhi, thê tử của ta cũng chỉ có một mình nàng, mà hài tử của ta, cũng chỉ có nàng mới có tư cách có. . . . . . Lộ Nhi, nàng là của ta. . . . . .”
“Chàng cũng là của ta!”
Nhìn gương mặt hắn nghiêm túc, Lộ Nhi cũng cực kỳ nghiêm túc nói, không có ai chú ý, xe ngựa đã sớm dừng lại, mà cũng đã đến Hiên Vương phủ.
Nhìn gương trang điểm, bởi vì hôn sự đã định ra, Lộ Nhi nghĩ đến sẽ phải trở thành tân nương của hắn, mà sau khi sinh bảo bảo, cũng coi là sẽ có gia đình hoàn chỉnh.
Nghĩ đến hạnh phúc về sau, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, thật ra thì trời cao đối với mỗi người cũng rất công bằng, đối với nàng, cũng giống như nhau.
Đi tới cổ đại, mặc dù vừa mới bắt đầu không phải là rất thuận lợi, nhưng bây giờ, nàng cũng có hạnh phúc của mình, điều này không phải là đã đủ rồi sao?
Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn vào trong gương làm mặt quỷ, rất không đúng dịp, lại bị người khác thấy.
“Nghe nói, Hoàng thái hậu đã đồng ý hôn sự của cô và Hiên Vương! Chúc mừng cô, Lộ Nhi. . . . . .”
Sắc mặt của nàng ta thản nhiên cùng trước đây không lâu quá mức khác nhau, trong lòng Lộ Nhi thoáng qua một tia kinh ngạc:
“Vậy phải cám ơn công chúa . . . . . .”
/1138
|