“Ha ha, giống như ngài suy nghĩ, chính là ý cổ đại đó. Hoàng thượng, ngài tin vào kiếp trước kiếp này sao?”
Không cẩn thận nói lộ ra miệng, Lộ Nhi vốn định nói bừa, nhưng ở trước mặt một Hoàng thượng thông minh, nói láo là cách làm không lý trí nhất.
Cho nên, Lộ Nhi không có tốn công che lấp, mà là nghiêm túc hỏi ngược lại.
“Hôn lộ nhấp nhô, sẽ có kỳ ngộ. . . . . .”
Hoàng thượng thấp giọng nỉ non, Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, lời nói của hắn cùng với lời Thần Toán Tử tự nói cũng không khác biệt là mấy?
Thần Toán Tử kia nói, bát tự của nàng vốn là Chí Dương, sẽ có kỳ ngộ a.
“Biết đây là mệnh của người nào không? Là Hiên Vương khi còn bé, một đạo sĩ đã nói vậy. Lộ Nhi, kiếp trước kiếp này, ta tin tưởng.”
Hoàng thượng chợt quay đầu, chăm chú nhìn Lộ Nhi. Nàng ha ha cười một tiếng, dường như nghiền ngẫm nói:
“Vậy thì tốt, ta cảm giác, ta cùng Hiên Vương, chính là kiếp trước kiếp này !”
“Vậy Khánh Vương thì sao? Cô mặc kệ?”
Hoàng thượng nhếch mày, có ý tứ, tại sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy Lộ Nhi và Hiên Vương sẽ không thuận lợi như vậy chứ?
“Ngài ấy đối với ta có ân, nhưng ngài ấy không phải là người ta yêu. Yêu là phải đấu tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng đã buông tay, ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có cách vẹn cả đôi đường. Yêu không phải là đội ơn, nhưng ngài ấy vĩnh viễn đều là bằng hữu tốt nhất của ta !”
Lúc này trong đầu Lộ Nhi chưa bao giờ thư thái như vậy, nàng biết hôn sự lần này đối với nàng rất quan trọng, nàng không muốn bỏ qua, cũng không muốn chuyện của hai người càng thêm trắc trở.
Mặc dù, nàng tin tưởng tình yêu của hắn đối với mình, nàng cũng tin tưởng tình yêu cần khảo nghiệm, nhưng khảo nghiệm cũng phải có giới hạn, nàng không thể khiến người yêu của mình mạo hiểm.
“Nếu như không có? Lộ Nhi, cô sẽ lựa chọn thế nào?”
Hoàng thượng gật đầu một cái, nhưng cũng không có ý muốn bỏ qua cho Lộ Nhi, hắn rất thực tế hỏi
Không cẩn thận nói lộ ra miệng, Lộ Nhi vốn định nói bừa, nhưng ở trước mặt một Hoàng thượng thông minh, nói láo là cách làm không lý trí nhất.
Cho nên, Lộ Nhi không có tốn công che lấp, mà là nghiêm túc hỏi ngược lại.
“Hôn lộ nhấp nhô, sẽ có kỳ ngộ. . . . . .”
Hoàng thượng thấp giọng nỉ non, Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, lời nói của hắn cùng với lời Thần Toán Tử tự nói cũng không khác biệt là mấy?
Thần Toán Tử kia nói, bát tự của nàng vốn là Chí Dương, sẽ có kỳ ngộ a.
“Biết đây là mệnh của người nào không? Là Hiên Vương khi còn bé, một đạo sĩ đã nói vậy. Lộ Nhi, kiếp trước kiếp này, ta tin tưởng.”
Hoàng thượng chợt quay đầu, chăm chú nhìn Lộ Nhi. Nàng ha ha cười một tiếng, dường như nghiền ngẫm nói:
“Vậy thì tốt, ta cảm giác, ta cùng Hiên Vương, chính là kiếp trước kiếp này !”
“Vậy Khánh Vương thì sao? Cô mặc kệ?”
Hoàng thượng nhếch mày, có ý tứ, tại sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy Lộ Nhi và Hiên Vương sẽ không thuận lợi như vậy chứ?
“Ngài ấy đối với ta có ân, nhưng ngài ấy không phải là người ta yêu. Yêu là phải đấu tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng đã buông tay, ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có cách vẹn cả đôi đường. Yêu không phải là đội ơn, nhưng ngài ấy vĩnh viễn đều là bằng hữu tốt nhất của ta !”
Lúc này trong đầu Lộ Nhi chưa bao giờ thư thái như vậy, nàng biết hôn sự lần này đối với nàng rất quan trọng, nàng không muốn bỏ qua, cũng không muốn chuyện của hai người càng thêm trắc trở.
Mặc dù, nàng tin tưởng tình yêu của hắn đối với mình, nàng cũng tin tưởng tình yêu cần khảo nghiệm, nhưng khảo nghiệm cũng phải có giới hạn, nàng không thể khiến người yêu của mình mạo hiểm.
“Nếu như không có? Lộ Nhi, cô sẽ lựa chọn thế nào?”
Hoàng thượng gật đầu một cái, nhưng cũng không có ý muốn bỏ qua cho Lộ Nhi, hắn rất thực tế hỏi
/1138
|