“Công chúa, nô tỳ cũng cảm thấy, nàng căn bản cũng không biết nô tỳ. . . . . .”
Tiểu Mê cúi thấp, trong mắt tràn đầy thương tâm:
“Đều do nô tỳ, nếu như lúc ấy không phải là trong nhà nô tỳ có chuyện, không thể ở bên người nương nương, nương nương làm sao sẽ. . . . . .”
Nữ nhân kia, thật sự cũng không phải là người không có đầu óc.
Nàng ta tống khứ người bên cạnh nương nương, sau đó mới có thể ra tay với nương nương!
“Tiểu Mê, chuyện kia không trách ngươi! Là nữ nhân kia quá độc ác. . . . . .”
Công chúa thở dài, đạo lý như vậy nàng cũng biết rõ, biết Tiểu Mê bất đắc dĩ!
Nhưng là, chuyện khi đó dù sao cũng liên lụy đến huyết mạch hoàng thất, thái tử cũng không thể nói toạc ra ngoài, chỉ phái người không được tìm Lộ Châu, cho đến khi biết tin tức của Lộ Châu.
“Công chúa, nô tỳ hầu hạ nương nương gần hai năm, nô tỳ không biết nương nương xảy ra chuyện gì, nhưng nô tỳ xác định, xác định người kia, chính là nương nương!”
Tiểu Mê chợt ngẩng đầu lên, dáng vẻ cực kỳ kiên định nói!
“Ta cũng khẳng định, nhưng điều quan trọng bây giờ là, không biết người nào nói dối nàng, chẳng những nàng mất trí nhớ, còn tưởng rằng. . . . . .”
Công chúa thở dài, ánh mắt nhìn ra bầu trời bao la xanh thẳm bên ngoài, thấp giọng nói:
“Xem ra ta phải báo trước cho hoàng huynh. Lộ Châu cũng tốt, Lộ Nhi cũng được, thật xin lỗi, nếu như hoàng huynh biết cô phản bội hắn, đoán chừng cô sẽ. . . . . .”
Rất thảm, rất thảm!
Nàng không biết hoàng huynh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng nàng biết, kết quả kia, tất nhiên là ——
Hủy thiên diệt địa!
Thái tử, thật ra thì chính là một người rất cực đoan, hắn có thể ôn nhu như nước, cũng có thể vô tình như băng!
“Công chúa, không nên. . . . . .”
Tiểu Mê đương nhiên cũng biết thủ đoạn của thái tử. Nghe công chúa nói như vậy, nàng bị dọa sợ đến nỗi vội vàng quỳ trên đất, run rẩy cầu xin tha thứ.
Tiểu Mê cúi thấp, trong mắt tràn đầy thương tâm:
“Đều do nô tỳ, nếu như lúc ấy không phải là trong nhà nô tỳ có chuyện, không thể ở bên người nương nương, nương nương làm sao sẽ. . . . . .”
Nữ nhân kia, thật sự cũng không phải là người không có đầu óc.
Nàng ta tống khứ người bên cạnh nương nương, sau đó mới có thể ra tay với nương nương!
“Tiểu Mê, chuyện kia không trách ngươi! Là nữ nhân kia quá độc ác. . . . . .”
Công chúa thở dài, đạo lý như vậy nàng cũng biết rõ, biết Tiểu Mê bất đắc dĩ!
Nhưng là, chuyện khi đó dù sao cũng liên lụy đến huyết mạch hoàng thất, thái tử cũng không thể nói toạc ra ngoài, chỉ phái người không được tìm Lộ Châu, cho đến khi biết tin tức của Lộ Châu.
“Công chúa, nô tỳ hầu hạ nương nương gần hai năm, nô tỳ không biết nương nương xảy ra chuyện gì, nhưng nô tỳ xác định, xác định người kia, chính là nương nương!”
Tiểu Mê chợt ngẩng đầu lên, dáng vẻ cực kỳ kiên định nói!
“Ta cũng khẳng định, nhưng điều quan trọng bây giờ là, không biết người nào nói dối nàng, chẳng những nàng mất trí nhớ, còn tưởng rằng. . . . . .”
Công chúa thở dài, ánh mắt nhìn ra bầu trời bao la xanh thẳm bên ngoài, thấp giọng nói:
“Xem ra ta phải báo trước cho hoàng huynh. Lộ Châu cũng tốt, Lộ Nhi cũng được, thật xin lỗi, nếu như hoàng huynh biết cô phản bội hắn, đoán chừng cô sẽ. . . . . .”
Rất thảm, rất thảm!
Nàng không biết hoàng huynh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng nàng biết, kết quả kia, tất nhiên là ——
Hủy thiên diệt địa!
Thái tử, thật ra thì chính là một người rất cực đoan, hắn có thể ôn nhu như nước, cũng có thể vô tình như băng!
“Công chúa, không nên. . . . . .”
Tiểu Mê đương nhiên cũng biết thủ đoạn của thái tử. Nghe công chúa nói như vậy, nàng bị dọa sợ đến nỗi vội vàng quỳ trên đất, run rẩy cầu xin tha thứ.
/1138
|