“Không sao rồi. Bảo Bảo, con đã đi đâu vậy?”
Buông Bảo Bảo ra, Lộ Nhi cũng không hề tức giận, nàng tin tưởng Bảo Bảo sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài, nhất định là có chuyện gì mới có thể hành động âm thầm như thế.
“Con. . . . . . Mẹ, thực ra con muốn đi tìm Cái Bang, kết quả là. . . . . .”
Hắn bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sau khi Lộ Nhi nghe xong thở dài nói:
“Aiz, đánh bạc, thì ra cổ đại cũng như vậy a, nhưng Bảo Bảo con cũng không cần lo lắng, trên đời này có rất nhiều người muốn kiếm chút lợi bất chính. Chỉ là trên trời sao có thể có miếng bánh dễ dàng rơi xuống chứ? Tốt nhất là càng đánh cuộc càng nghèo, càng nghèo càng đánh cuộc. . . . . .”
Cuối cùng Bảo Bảo đã lộ thân phận, chuyện này thật ra cũng rất bình thường, không có gì to tát nhưng ——
Nhưng người nam nhân kia ham bài bạc, Lộ Nhi rất lo lắng, nếu như hắn đi nói lung tung, đối với Bảo Bảo mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thân phận Bảo Bảo rất nhạy cảm, nếu như bọn họ đến báo ân, mà có người đi thổi phồng chuyện này lên thì thật phiền tóai.
“Bảo Bảo, bé gái tên Vãn Vãn ý, con cảm giác thế nào?”
Trong mắt mang theo chút lo lắng, Lộ Nhi thử hỏi.
Nghe được câu hỏi của nàng, Bảo Bảo kinh ngạc ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi:
“Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì?”
Đó chỉ là một đứa bé, cũng không phải là mỹ nữ gì, hắn chỉ cảm thấy cô bé đáng thương, còn có thể có cảm giác gì?
“A, chuyện này. . . . . . Mẹ chỉ hỏi thử thôi, con thích cô bé ấy à?”
Gương mặt Lộ Nhi có chút lứng túng, cũng đúng nha, Bảo Bảo vẫn giữ nguyên trí nhớ kiếp trước, sao con có thể thích một đứa con nít chứ?
“Đó là một cô bé con! Con chỉ thấy cô bé ấy có chút đáng thương. . . . . .”
Bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nếu hắn thích, cũng chỉ thích cô gái trưởng thành có dung mạo xinh đẹp, sao có thể sẽ thích cái loại con nít miệng còn hôi sữa chứ?
Buông Bảo Bảo ra, Lộ Nhi cũng không hề tức giận, nàng tin tưởng Bảo Bảo sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài, nhất định là có chuyện gì mới có thể hành động âm thầm như thế.
“Con. . . . . . Mẹ, thực ra con muốn đi tìm Cái Bang, kết quả là. . . . . .”
Hắn bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sau khi Lộ Nhi nghe xong thở dài nói:
“Aiz, đánh bạc, thì ra cổ đại cũng như vậy a, nhưng Bảo Bảo con cũng không cần lo lắng, trên đời này có rất nhiều người muốn kiếm chút lợi bất chính. Chỉ là trên trời sao có thể có miếng bánh dễ dàng rơi xuống chứ? Tốt nhất là càng đánh cuộc càng nghèo, càng nghèo càng đánh cuộc. . . . . .”
Cuối cùng Bảo Bảo đã lộ thân phận, chuyện này thật ra cũng rất bình thường, không có gì to tát nhưng ——
Nhưng người nam nhân kia ham bài bạc, Lộ Nhi rất lo lắng, nếu như hắn đi nói lung tung, đối với Bảo Bảo mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thân phận Bảo Bảo rất nhạy cảm, nếu như bọn họ đến báo ân, mà có người đi thổi phồng chuyện này lên thì thật phiền tóai.
“Bảo Bảo, bé gái tên Vãn Vãn ý, con cảm giác thế nào?”
Trong mắt mang theo chút lo lắng, Lộ Nhi thử hỏi.
Nghe được câu hỏi của nàng, Bảo Bảo kinh ngạc ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi:
“Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì?”
Đó chỉ là một đứa bé, cũng không phải là mỹ nữ gì, hắn chỉ cảm thấy cô bé đáng thương, còn có thể có cảm giác gì?
“A, chuyện này. . . . . . Mẹ chỉ hỏi thử thôi, con thích cô bé ấy à?”
Gương mặt Lộ Nhi có chút lứng túng, cũng đúng nha, Bảo Bảo vẫn giữ nguyên trí nhớ kiếp trước, sao con có thể thích một đứa con nít chứ?
“Đó là một cô bé con! Con chỉ thấy cô bé ấy có chút đáng thương. . . . . .”
Bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nếu hắn thích, cũng chỉ thích cô gái trưởng thành có dung mạo xinh đẹp, sao có thể sẽ thích cái loại con nít miệng còn hôi sữa chứ?
/1138
|