Hiên Vương lo lắng nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng ôn hòa cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Bảo Bảo:
“Vẫn tốt. Bảo Bảo, mấy ngày không thấy, con cao lên không ít nha. . . . . .”
“Hoàng thượng đại bá, hiện giờ con đang phát triển, dĩ nhiên lớn hơn nhiều. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .”
Bảo Bảo, đứa bé kia hờn giận nói, chọc cho Hoàng thượng đột nhiên ha ha cười lớn, nghe tiếng cười sảng lảng của Hoàng thượng, tâm Lộ Nhi cũng buông xuống ——
Thanh âm Hoàng thượng rất vang, thân thể hẳn không hề yếu kém như Hiên Vương nói.
“Bảo Bảo. . . . . .”
So với Hoàng thượng, Hoàng thái hậu thấy Bảo Bảo lại kích động hơn nhiều, Bảo Bảo năm tuổi rồi, Hoàng thái hậu ôm lấy hắn cũng mất nhiều sức hơn, nhưng. . . . . .
Nhưng bà vẫn mở lòng ôm Bảo Bảo, gương mặt vui vẻ nhìn dung nhan của hắn cùng với Hiên Vương giống nhau như đúc, thở dài nói:
“Bảo Bảo, con đã lớn rồi, Hoàng nãi nãi thấy a, so với cha, con còn đẹp trai hơn mấy phần. . . . . .”
Bảo Bảo đắc ý cười một tiếng:
“Đó là dĩ nhiên. Cha vốn rất tuấn tú, nương cũng rất xinh đẹp, con là hài tử của hai người, làm sao có thể xấu xí cơ chứ . . . . .”
“Ha ha. . . . . .”
Tiếng cười vui vẻ xua tan bất an trong lòng mọi người, nhìn khuôn mặt tươi cười khó có được của mọi người, Lộ Nhi biết tất cả mọi chuyện không thể thiếu công lao của Bảo Bảo.
Thời gian dùng bữa đến, Hoàng thượng thân mật giữ Bảo Bảo ở bên người, mà Bảo Bảo cũng rất khôn khéo giống như hài tử ngoan ngoãn.
“Mẫu hậu, con thấy chuyện kia. . . . . .”
Ăn cơm xong, cung nữ trong cung An Phúc cũng lui ra ngoài, Như Ý mệt nhọc nên Hoàng hậu dắt cô bé đi về.
Hoàng hậu đối với Như Ý rất tốt, nếu như không phải chính tai nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không tin, Như Ý lại không phải là con ruột của nàng ấy.
“Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải gấp gáp, không phải là chúng ta đã phái bọn họ đi sao?”
“Vẫn tốt. Bảo Bảo, mấy ngày không thấy, con cao lên không ít nha. . . . . .”
“Hoàng thượng đại bá, hiện giờ con đang phát triển, dĩ nhiên lớn hơn nhiều. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .”
Bảo Bảo, đứa bé kia hờn giận nói, chọc cho Hoàng thượng đột nhiên ha ha cười lớn, nghe tiếng cười sảng lảng của Hoàng thượng, tâm Lộ Nhi cũng buông xuống ——
Thanh âm Hoàng thượng rất vang, thân thể hẳn không hề yếu kém như Hiên Vương nói.
“Bảo Bảo. . . . . .”
So với Hoàng thượng, Hoàng thái hậu thấy Bảo Bảo lại kích động hơn nhiều, Bảo Bảo năm tuổi rồi, Hoàng thái hậu ôm lấy hắn cũng mất nhiều sức hơn, nhưng. . . . . .
Nhưng bà vẫn mở lòng ôm Bảo Bảo, gương mặt vui vẻ nhìn dung nhan của hắn cùng với Hiên Vương giống nhau như đúc, thở dài nói:
“Bảo Bảo, con đã lớn rồi, Hoàng nãi nãi thấy a, so với cha, con còn đẹp trai hơn mấy phần. . . . . .”
Bảo Bảo đắc ý cười một tiếng:
“Đó là dĩ nhiên. Cha vốn rất tuấn tú, nương cũng rất xinh đẹp, con là hài tử của hai người, làm sao có thể xấu xí cơ chứ . . . . .”
“Ha ha. . . . . .”
Tiếng cười vui vẻ xua tan bất an trong lòng mọi người, nhìn khuôn mặt tươi cười khó có được của mọi người, Lộ Nhi biết tất cả mọi chuyện không thể thiếu công lao của Bảo Bảo.
Thời gian dùng bữa đến, Hoàng thượng thân mật giữ Bảo Bảo ở bên người, mà Bảo Bảo cũng rất khôn khéo giống như hài tử ngoan ngoãn.
“Mẫu hậu, con thấy chuyện kia. . . . . .”
Ăn cơm xong, cung nữ trong cung An Phúc cũng lui ra ngoài, Như Ý mệt nhọc nên Hoàng hậu dắt cô bé đi về.
Hoàng hậu đối với Như Ý rất tốt, nếu như không phải chính tai nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không tin, Như Ý lại không phải là con ruột của nàng ấy.
“Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải gấp gáp, không phải là chúng ta đã phái bọn họ đi sao?”
/1138
|