Chương 2: Vị này chính là đại gia
Nhà họ Lâm là gia đình có địa vị cao quý trong thành phố Vân, ngược về quá khứ đến ba thế hệ cũng đều có chút danh tiếng ở thành phố này.
Lâm Kỳ năm nay chưa đến 50, không có dáng vẻ phúc hậu giống như những người ở tuổi này, còn có thể mơ hồ nhìn ra phong cách hồi trẻ, điềm đạm nhã nhặn, cặp mắt dưới gọng kính tơ vàng kia lúc lơ đãng thường lộ ra sự sắc bén do lăn lộn lâu ngày trên thương trường mà có được.
Ninh Tình có thể gả cho Lâm Kỳ, đến Tần Nhiễm cũng cảm thấy bà ta may mắn.
Lâm Kỳ cầm điếu thuốc trong tay, nghĩ một chút lại buông: "Tiểu Tình đã nói về Nhiễm Nhiễm với con, mẹ yên tâm, chuyện này con đã cho người đi sắp xếp rồi."
Trần Thục Lan là một người dân quê, không có nhiều văn hóa, lần đầu tiên đến một căn nhà tràn đầy vẻ sang quý thế này, chân tay luống cuống đến có chút hoảng.
Mặc dù thái độ của Lâm Kỳ đối với bà rất tốt, bà vẫn thấy có chút không tự nhiên.
Lâm Kỳ cảm nhận được, chỉ cười uống trà cùng Trần Thục Lan, ngẫu nhiên nói vài câu để cho bà khỏi xấu hổ, cùng chờ Ninh Tình trở về.
Sống lưng Tần Nhiễm dựa trên sô pha, lười biếng ấn di động, hẳn là đang chơi game.
Ngón tay cô tinh tế xinh đẹp, dưới ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất mà tiến vào kia, trắng vô cùng.
Cô cúi thấp đầu, từ góc độ của Lâm Cẩm Hiên vừa lúc có thể nhìn thấy lông mi cong dài của cô hơi rung động.
Dường như là cảm giác được anh ta đang nhìn trộm, đối phương chậm rì rì ngẩng đầu.
Tròng mắt sạch sẽ trong trẻo, đáy mắt không hề có lo âu thấp thỏm như Trần Thục Lan.
Bình tĩnh giống như một hồ nước lạnh, đen nhánh sâu thẳm.
Chín phần lạnh.
Một phần còn lại là kiêu ngạo và lưu manh bất cần khắc trong xương cốt, dù thế nào cũng không che dấu được.
Xinh đẹp tuyệt trần.
Bàn tay Lâm Cẩm Hiên nắm chén trà hơi dừng lại, cũng không có vẻ xấu hổ khi bị thấy được, anh ta cười.
Tần Nhiễm không tập trung thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đổi tư thế, tiếp tục ấn di động.
Xung quanh tản ra khí thế "đừng có chọc ông đây".
Lâm Cẩm Hiên chưa từng bị người làm lơ, lại lần nữa ngẩn người.
Sau một lúc lâu, anh ta phản ứng lại, ấn tắt màn hình di động đang sáng lên, nhích về phía sau cười nhạt.
Trên khuôn mặt vốn ôn tồn lễ độ có thêm chút vô lại bất cần.
Quả nhiên giống với hình dung của Lâm Kỳ, là một kẻ cứng đầu.
Kiêu ngạo vô cùng.
Trần Thục Lan biết Tần Nhiễm mê chơi, ngày thường không có việc gì đều thích chơi game, bà cũng không phải không muốn quản Tần Nhiễm, nhưng đối phương chỉ cần dùng một đôi mắt hạnh xinh đẹp đến không chịu được nhìn bà, đáy mắt mờ mịt sương mù.
Ai mà chịu được chứ?
Trần Thục Lan liền không còn chút tức giận nào.
Còn có thể làm sao bây giờ?
Đành phải nuông chiều chứ sao nữa.
Đừng nói chơi game, cho dù là trốn học Trần Thục Lan cũng có thể đóng vai hôn quân mà mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bà sống nhiều tuổi đến vậy, vẫn là lần đầu tiên cưng chiều con cháu đến thế.
Nhưng trước mắt Tần Nhiễm đánh nhau tạm nghỉ học một năm, Trần Thục Lan còn khám ra bệnh, lúc này đây bà mới nhẫn tâm mặc kệ Tần Nhiễm làm nũng, mặc kệ cháu gái dùng cách gì, bà cũng hạ quyết tâm để nó đến thành phố Vân đi học.
Lâm Kỳ, chủ nhân nhà họ Lâm đang ở ngay trước mắt, Trần Thục Lan một lòng muốn Tần Nhiễm tạo được cho Lâm Kỳ ấn tượng tốt, bà nhắc nhở Tần Nhiễm không chỉ một lần rằng đừng chơi game, nên biểu hiện tốt trước mặt Lâm Kỳ.
Có điều lại...không nỡ mắng cô.
Trần Thục Lan rầu rĩ, vị này là đại gia, cứ như vậy về sau bà không còn nữa, ai có thể trị được cô?
Trong phòng mỗi người một suy tư, không nói gì, mãi đến khi Ninh Tình đưa Tần Ngữ trở về, bầu không khí đột nhiên dịu xuống.
Lâm Kỳ nhìn thấy Tần Ngữ xinh xắn ngoan ngoãn đi theo phía sau Ninh Tình, nụ cười trên mặt ấm hơn một chút.
Thím Trương vẫn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với Tần Nhiễm và Trần Thục Lan, nghiêng người chào hỏi, nhận lấy cặp sách trên tay Tần Ngữ, giọng điệu cung kính, "Bà chủ, cô chủ."
Người ngồi trên sô pha đều đứng lên, bao gồm cả Lâm Kỳ.
Tần Nhiễm dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Thục Lan, lười biếng đứng lên, dựa vào sô pha, lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ngữ và Ninh Tình.
Vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Chỉ liếc qua rồi cúi đầu nhìn di động, cũng không chơi game, dường như đang nói chuyện phiếm cùng ai đó.
Lý lịch của Tần Nhiễm đặt trong nhóm người thường cũng đã vô cùng kém, càng đừng nói là đặt trước mặt Lâm Cẩm Hiên nổi bật hơn người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Tình có chút bực bội.
Ninh Tình làm gì có mặt mũi nào mà nhắc đến Tần Nhiễm trước người thừa kế nhà họ Lâm Lâm Cẩm Hiên?
Vừa nói đã thành một trò đùa.
Cho nên bà ta vẫn luôn nói chuyện cùng Trần Thục Lan Lâm Kỳ, không đề cập đến Tần Nhiễm nửa chữ nào.
"Ngữ nhi tập luyện cho hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường Nhất Trung, cho nên về muộn." Chỉ vừa nói đến Tần Ngữ, mặt mày Ninh Tình liền hớn hở, dáng vẻ hào hứng.
"Biểu diễn đàn violon?" Trần Thục Lan cũng cảm thấy thích thú, ngạc nhiên mà nhìn Tần Ngữ vài cái.
Thím Trương bê đến hai ly trà mới, nghe thấy Trần Thục Lan nói, bà ta cười tủm tỉm mở miệng: "Cô chủ đi học đàn violon từ nhỏ, đã qua cấp chín, mỗi khi trong trường có hoạt động gì đều sẽ mời cô chủ lên biểu diễn tiết mục cuối."
Những lời này khiến cho Ninh Tình vừa tự hào vừa kiêu ngạo, đây là cô con gái mà bà ta đã phí vô số công sức mà bồi dưỡng ra.
Trần Thục Lan vốn dĩ cũng rất vui mừng, nhưng nghe được giọng điệu thím Trương có điều ám chỉ, đáy lòng bà có chút không thoải mái.
Tươi cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
Sau khi Tần Ngữ trở về liền trực tiếp đi đến bên người Lâm Cẩm Hiên, kéo cánh tay Lâm Cẩm Hiên, ngửa đầu cười, "Anh, sao anh đã trở lại rồi?"
"Có dự án." Lâm Cẩm Hiên nửa híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.
Dù sao cũng là phái nữ duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Lâm, Tần Ngữ ở nhà họ Lâm vô cùng được thương yêu, Lâm Cẩm Hiên cũng có chút nuông chiều cô ta.
Anh ta vừa nói, vừa nhìn thoáng qua Tần Nhiễm ở bên kia, đối phương cắm một bàn tay trong túi, một bàn tay cầm di động, không chút để ý dựa vào sô pha chơi, cụp mắt, không thấy rõ biểu cảm.
Tần Ngữ thấy được sự khác thường của Lâm Cẩm Hiên, cô ta theo bản năng mà nghiêng đầu.
Ở trên đường trở về, Ninh Tình đã nhắc nhở trước cho cô ta, dĩ nhiên Tần Ngữ biết về sự tồn tại của Tần Nhiễm.
Cô ta hơi khựng lại trước gương mặt kia của Tần Nhiễm, sau đó vô cùng bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Người giúp việc nhanh chóng bày xong bữa tối.
Lúc ăn cơm, Lâm Kỳ liếc mắt nhìn Tần Nhiễm một cái, nghĩ nghĩ, mở miệng: "Chọn Nhất Trung đi, còn có thể cùng Ngữ nhi chăm sóc lẫn nhau."
Giọng điệu không nhanh không chậm.
Lâm Kỳ nói xong câu đó, không khí trên bàn cơm liền thay đổi.
Tần Ngữ vốn đang ăn cơm, nghe thấy Lâm Kỳ nói, tay cầm đũa hơi dừng lại.
Cô ta nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, cười như không cười, "Nhất Trung? Cùng cấp với con à?"
Tần Nhiễm lớn hơn Tần Ngữ một tuổi.
Ngay cả thím Trương đứng ở một bên cũng không tự chủ được mà liếc Tần Nhiễm một cái, dường như đang chê cười.
Sau đó cúi thấp mặt.
Ha, bà ta còn tưởng Tần Nhiễm đến thành phố Vân để học đại học.
Mặt Ninh Tình hơi cứng lại, đến nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, bà ta chưa từng cảm thấy mất mặt như thế này.
Sắc mặt Lâm Kỳ bên người cô ta vẫn như thường, giọng điệu rất dịu dàng, "Bởi vì có một số việc, nên chị con phải học lại một năm cấp ba."
Học lại một năm cấp ba, bất kể là vì cái gì, thành tích tuyệt đối sẽ không tốt nổi.
"Hóa ra là vậy."
Tần Ngữ cười cười, "Ồ" một tiếng.
Sau đó gật đầu, ngoan ngoãn mà không lên tiếng nữa.
Người nhà họ Lâm ai chẳng biết, bao lâu nay Tần Ngữ vẫn luôn nằm trong top 5 của lớp.
Ninh Tình rốt cuộc cũng phản ứng lại, trên thực tế bà ta có ý muốn nhét Tần Nhiễm vào trường tư, lại không ngờ Lâm Kỳ muốn cho Tần Nhiễm vào Nhất Trung.
Mọi người đều biết, Nhất Trung là trường học tốt nhất thành phố Vân.
Đưa loại người có lịch sử đen, thành tích còn nát bét như Tần Nhiễm này vào Nhất Trung, trước tiên không nói Lâm Kỳ phải vất vả đi xin, nợ hiệu trưởng Nhất Trung một ân huệ.
Trên cơ bản học sinh Nhất Trung đều có thành tích khá giỏi, Tần Nhiễm như vậy, ở Nhất Trung cũng là kẻ lạc loài.
"Nhưng Nhất Trung cũng không dễ xin vào." Ninh Tình biết điều này, cảm xúc buồn bực, trong nháy mắt không có khẩu vị ăn uống.
Trong giây lát như nhớ đến cái gì, "Nhiễm Nhiễm, mẹ nhớ khi còn nhỏ con cũng từng học đàn violon? Bây giờ mấy cấp rồi?"
Nhất Trung có ban nghệ thuật.
--- lời nói ngoài lề ----
Ta, Cao Đại Hoa, đã trở lại!
Vô cùng cảm ơn mọi người chờ lâu như vậy mà chưa từ bỏ, vô cùng vô cùng vô cùng cảm ơn các loại phần thưởng, các loại phiếu bầu của mọi người!
Nhìn thấy thật nhiều người quen trong khu bình luận, sau đó các bảo bối đếm ngược, vừa vui vẻ vừa cảm động, mọi người đã đợi lâu.
Quyển truyện này có Tần gia và mọi người, nghĩ đến năm 19 còn có thể cùng nhau trôi qua đã cảm thấy rất vui vẻ ^o^
/1931
|