Phong Quyển Tàn Vân

Chương 85: Mất tích

/89


Truyện xảy ra ở Giao Nguyệt Trấn giống như một giấc mộng. Nếu như Giao Nguyệt Trấn chưa từng xuất hiện một tiểu tử kì lạ như Vân Phong, nếu như Đỗ gia không mời được hắn làm minh hữu, như vậy hết thảy quỹ tích toàn bộ trở nên khác nhau .

Đỗ gia từ từ sẽ bị thôn tính như tằm ăn rỗi, sẽ bị Ngọc Tiểu Điềm dần đưa vào bẫy, tiếp theo sẽ vì thù hận mà chết ở trong chiến đấu với Tô gia. Cơ ngơi hai nhà sẽ hoàn toàn sụp đổ trong tay Ngọc Tiểu Điềm. Lúc đó chỉ sợ Đỗ gia, Tô gia thực sự sẽ xong rồi, chứ không còn đứng ở đây để nhận thưởng nữa.

Vân Phong xuất hiện, cho dù là vô tình hay cố ý thì đều cải biến đây hết thảy. Địch nhân có mưu đồ, có kế sách phương hướng mấy chục năm, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà sinh ra kết cục xấu!

Thế nên hai người muốn Vân Phong ở lại, nhận lấy chỗ tốt, không muốn hắn phí một hồi công sức mà không đạt được gì.

Vân Phong nghe hai người gọi cũng không hề quay mặt lại. Không nói đến chuyện hắn không ưa vị thành chủ kia mà cách xử lý chuyện trong trấn vừa rồi cũng khiến Vân Phong không có hảo cảm. Tình, lý đều ở bên Tứ Phương Thành, cho dù giết trước báo sau cũng không phải là tội lớn, vẫn có thể ăn nói với thế lực bên trên. Nhưng hắn lại không hề xử lý Ngọc gia mà lại nhún nhường, tỏ ra yếu đuối như vậy, nếu nói hắn không nhận được chút điểm tốt nào thì Vân Phong cũng chẳng tin.

“Vân Phong, ngươi chẳng lẽ không muốn Phá Cốt Sâm Tủy sao ? Nghe nói hai vị gia gia của ngươi đang tìm kiếm thứ này khắp nơi.” – Đang lúc Vân Phong bước ra khỏi cửa, thành chủ đại nhân nhàn nhạt cất lời rồi sau đó bất chợt im lặng như chưa từng mở miệng.

Vân Phong nghe tới mấy chữ này lập tức quay đầu, thái độ bỗng nhiên thay đổi, nghi hoặc hỏi:

“Phá Cốt Sâm Tủy. Ngươi có??”

Lần trước Đông gia gia mất sức chín trâu hai hổ mới đấu giá được Hỏa Minh Đằng, chỉ thiếu mỗi Phá Cốt Sâm Tủy là có thể chế được Liệt Diễm Thối Thể Đan. Mà bệnh của Hoa Hoa chỉ cần chế được đan dược này sẽ hoàn toàn được chữa khỏi, hơn nữa nàng vì thế cũng có thể lên thẳng Nguyên sĩ cảnh. Một bước lên trời. Nhưng thời gian gần đây Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cho dù nghe ngóng khắp nơi cũng không nghe được tin tức của loại linh dược này. Không ngờ thành chủ Tứ Phương thành lại cất giữ trong tay.

“Của ngươi.” – Thành chủ Tứ Phương Thành không nói nhiều, ném cho hắn một bình ngọc trong suốt.

Vân Phong đón lấy, xem qua thì thấy trong đó có một chất lỏng màu trắng đục, giống như màu xương cốt, quả nhiên đúng là Phá Cốt Sâm Tủy.

“Đa tạ”

“Không có gì, đây coi như là phần thưởng của ngươi đi.”

Vân Phong không nhiều lời, ném hộp ngọc vào trong Túi Càn Khôn, cảm ơn một tiếng rồi quay lưng đi thẳng.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Vân Phong, nam tử không hiểu sao lại khẽ nhếch môi cười, nhưng rồi lại lắc đầu mờ mịt. Nhớ lại một ngày trước đồng ý với điều kiện của tám người thần bí, hắn không biết đó là đúng hay sai, thầm nhủ:

“Vân Phong à Vân Phong. Chỉ mong rằng tương lai ta không phải hối hận.”

Cầm trong tay Phá Cốt Sâm Tủy, Vân Phong háo hức chạy một mạch về nhà. Hắn chuẩn bị tạo thế, muốn trước mặt hai vị gia gia, trước mặt Hoa Hoa tỷ, đưa ra linh dược bực này, khiến cho mọi người nhận được một cái kinh hỉ.

Mặc dù thực lực của hắn còn chưa đủ, đối với cường giả trên thế giới cũng không đáng vào đâu, cũng không làm được chuyện gì to tát. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn có thể làm được nhưng điều mà nhiều người khác không làm được.

Nhìn khu dân cư san sát hiện ra trước mặt, khóe môi Vân Phong hiện lên mỉm cười.

Nhưng vừa bước vào cửa nhà, mùi máu tươi nồng nặc đã xông vào mũi. Sắc mặt Vân Phong lập tức đại biến, chạy vội đi vào.

Hắn sợ hãi phát hiện trong phòng có loang lổ vết máu, có mấy thi thể hắc y nhân bị đánh văng lên tường đều chết thảm tại chỗ, máu phun ra năm bước. Trong đống người chết, Vân Phong không có phát hiện thi thể Hoa Hoa cùng Lạc San tiểu nha đầu, cũng không phát hiện tung tích hai vị gia gia. Trong nội tâm, mới thở phào một hơi . . .

Vân Phong cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong thân thể, giống như một quả bom nổ chậm cơ hồ muốn đem hắn nổ tung. Mặc dù thân thể không khống chế được nhưng hết lần này tới lần khác hắn bắt buộc phải thanh tỉnh. Nếu hiện tại không khống chế được cơn giận này chính là hành động ngu xuẩn nhất. Quan trọng hiện tại phải lập tức tìm ra tung tích hai tiểu nha đầu không có sức phản kháng, liều mạng mang các nàng trở về.

Máu đen vương trên đất còn khá mới cùng với thi thể chưa cứng ngắc đều cho thấy rõ thời gian bọn hắc y nhân tới đây chưa vượt qua bốn tiếng đồng hồ. Vân Phong cưỡng chế phẫn nộ, kiểm tra thi thể hắc y nhân, nhận thấy bọn chúng đều có tu vi Nguyên sĩ cảnh, chính là tàn dư lũ người Phong gia ngày trước.

Lạc San, Hoa Hoa các nàng đi nơi nào?

Là bị hai vị gia gia mang theo chạy ra ngoài, hay là bị người bắt đi?

Hai vị gia gia bây giờ đang ở đâu? Có bị nguy hiểm gì không?

“Hư. Ra đây giúp ta.” – Vân Phong mặc dù biết rằng hai tiểu cô nương kia, 6, 7 phần là chưa chết, nhưng tâm trạng vẫn đau lòng, lo lắng, cuống cuồng gọi Hư tỉnh dậy từ không gian trong hình săm. Một lần nữa nhìn thấy Hư, cảm giác được nó càng ngày càng ngưng thực, càng ngày càng đầy sức sống, Vân Phong càng cảm thấy an tâm. Lúc này, hắn cần Hư hơn lúc nào hết.

Nhìn thấy quang cảnh máu me xung quanh, Hư cảm thấy hơi kinh hãi. Nó biết Vân Phong quan tâm đến Hoa Hoa, Lạc San tới mức nào. Hơn nữa, nó biết tu vi của hai người Đông Minh Hỏa, Lưu Hàn, tuy rằng trong mắt nó, hai người này cũng không phải là cao thủ đỉnh cấp gì, nhưng đối phó với đám người Phong gia chỉ là một cái nhấc tay. Thế mà giờ đây, biến mất không thấy, bảo sao Vân Phong lại lo lắng tới như vậy.

“Được rồi, ngươi đợi một lát, ta có thể xem giúp ngươi thoáng một cái. Yên tâm là sẽ không có việc gì đâu.” – Hư trấn an Vân Phong rồi nhắm nghiền hai mắt, thử cảm nhận nguyên khí xung quanh. Nguyên lực của Đông Minh Hỏa và Lưu Hàn khá đặc hữu, tu vi của bọn họ cũng cao, cho nên dư âm của Nguyên lực bên ngoài cũng lưu lại rất lâu.

Chỉ trong giây lát, Hư hắng giọng một tiếng, nhẹ nhàng nói:

“Hai người gia gia của ngươi chia làm hai hướng. Một đi về Bắc sơn, một đi về cửa Tây. Trong không khí, ngoại trừ nguyên lực của hai người gia gia kia, cũng có rất nhiều nguyên lực khác lưu lại. Từ mức độ dày đặc mà thấy, những người này so với Phong Đạo mạnh hơn rất nhiều. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà hai vị gia gia của ngươi biến mất không thấy.”

Vân Phong không kịp nghĩ nhiều, vội vã triệu hồi Ám Vương, lệnh cho nó bay về Bắc sơn truy tìm tung tích của mọi người. Còn bản thân hắn cùng với Lưu Tinh chạy về cửa Tây, hi vọng có thể đuổi theo ai đó, xem xem có chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn phương hướng Ám Vương ly khai, trong nội tâm Vân Phong âm thầm thề, cho dù tiến vào mười tám tầng địa ngục, cũng phải đem hai tiểu cô nương kia cứu ra. Nếu như hai người họ mất đi một sợi tóc, bất luận là ai, thế lực nào có liên quan đến chuyện này đều sẽ không sống yên. Một năm, mười năm, hay nhiều năm hơn nữa, mục đích sống của hắn từ nay về sau sẽ là báo thù, để cho những kẻ kia sống không bằng chết, hối hận vì những gì mình đã làm!

Đương nhiên, nếu như có thể cứu người trở về, Vân Phong sẽ không tiếc bất kỳ giá nào!

“Đi thôi.” – Vân Phong nói, cùng Hư một đường chạy về cửa Tây. Lưu Tinh đằng trước dẫn đường, tìm kiếm tung tích của hai vị gia gia cùng hai tiểu cô nương.

Qua cửa Tây đi thêm một cây số nữa, Vân Phong bắt đầu nhận thấy có vết tích đánh nhau. Cây cối đổ nát, vết cháy xém, hố đá nổ tung xuất hiện khắp nơi. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, thầm mong không có chuyện gì xảy ra.

Lại chạy thêm một cây số, những tiếng chém giết đánh nhau bắt đầu vang lên đằng trước khiến Vân Phong càng thêm lo lắng. Hắn nhìn ra một mình Đông lão đang khổ chiến với 3 người áo choàng đen, trang phục hoàn toàn giống với Tam Đao hắn gặp ngày trước. Song phương không có bất kỳ lưu thủ, chiêu chiêu đoạt mạng, muốn đem đối phương chém giết.

Oanh!

Lại một chiêu qua đi, khiến khí lãng bốc lên cuồn cuộn. Công kích khủng bố từ song phương như làm cho thiên địa biến sắc.

Vân Phong đứng nấp xem cuộc chiến lập tức kinh hồn táng đảm, đây là cảnh giới Nguyên Quân chiến đấu sao?

Oanh!

Lại một lần va chạm, bốn người không có dừng lại chút nào, lại một lần công phạt hướng về phía đối phương, toàn bộ phía chân trời lập tức bộc phát ra ánh sáng vô cùng khủng bố, đem hào quang trên bầu trời đều che đậy.

Bốn người, trong chốc lát công phu đã giao thủ qua mười chiêu, tốc độ trận đấu đều không ngừng kéo lên, thời gian dần qua giống như những đạo lưu quang, qua lại va chạm. Vân Phong cho dù có Thấu Nhãn Thông cũng đã không thấy rõ bọn họ giao thủ, chỉ có thể nhìn đến một đạo ánh sáng màu đỏ cùng với vài ánh sáng màu xanh, lam, vàng hung hăng đụng vào nhau.

Nhìn biểu hiện từ màu sắc quang mang, một mình Đông Minh Hỏa mặc dù đối đầu với ba người nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Tuy vậy, ngoại trừ ba người kia, bên đối phương còn có số lượng Ma sủng vượt trội, không ngừng từ bên ngoài lên tục oanh tạc khiến Đông lão trong nhất thời không thể thoát thân.

“Đông Minh Hỏa. Ngươi thúc thủ chịu trói đi, hết thảy phản kháng đều là phí công. Chỉ cần theo bọn ta về Hình điện, ngươi nhất định có cơ hội thanh minh!”

“Thanh minh ư. Nếu như lão giáo chủ đến đây, hai bọn ta lập tức đi về. Nhưng hiện tại giáo phái nằm trong tay tên cẩu tặc đó, chỉ cần chịu trói, chắc chắn không được sống yên.”

“Ngu muội. Nhị đương gia có gì không tốt. Bái Nguyệt Giáo dưới sự dẫn dắt của Nhị đương gia đang phát triển mạnh mẽ, chỉ có một đám già đầu cổ hủ các ngươi mà mong muốn chống cự vô ích ư.”

“Một lũ ăn cháo đá bát.” – Đông Minh Hỏa tức giận muốn thổ huyết. Năm xưa, khi Đại đương gia còn tại vị, những người này thể hiện ra là bề tôi trung thành nhất, là cánh tay đắc lực. Nhưng là khi quyền lực vừa đổi, chính những kẻ này là người đầu tiên làm những con chó quy phục Nhị đương gia. Điều này khiến những kẻ lòng dạ ngay thẳng như Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa tức đến phát điên.

/89

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status