Phong Nhược, ngươi nói xem liệu Lam sư tỷ có gặp nguy hiểm gì không?
Bên ngoài trang viên, bọn ba người Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt đang ngơ ngác nhìn về một góc nào đó trên ruộng Hương Linh. Tại đó, năm người bọn Đổng Tiểu Doãn với vẻ mặt như đưa đám đang dựng lên một tòa trang viên mới, toàn bộ quá trình biến hóa quỷ dị này làm cho bọn Phong Nhược nhất thời không tiếp nhận kịp.
Nửa canh giờ trước, Lam Lăng đã chính thức gia nhập Tử Huyên Viện, đồng thời ba người bọn Phong Nhược cũng nhờ đó đã gia nhập vào Khinh Vân Viện luôn, tuy nhiên việc này rõ ràng là Bộ Phi Minh chỉ cố tình lấy lòng Lam Lăng và cũng bởi vì nể sợ uy danh của Tử y nữ tử kia mà thôi.
Sau khi trở thành đệ tử chính thức của Khinh Vân Viện, dựa theo quy cũ của viện là ba người bọn Phong Nhược sẽ được Khinh Vân Viện phân cho một trang viên không tệ, tuy nhiên quá Đường Thanh và Bành Việt thật sự không nỡ bỏ đi mười một gốc cây linh mộc vừa mới sống lại liền nhã nhặn từ chối, không ngờ đối với ý kiến này Bộ Phi Minh cũng không mấy quan tâm mà rời đi luôn.
Ngay sau đó, tên mập chết bầm Bàng Lập liền cười ha hả chạy tới chuyển giao công việc chăm sóc ruộng Hương Linh của bọn họ, cho năm tên quỷ xui xẻo Đổng Tiểu Doãn kia. Bởi vì bọn ba người Phong Nhược không nỡ rời khỏi chỗ này, nên Bàng Lập cũng phóng khoáng đem toàn bộ trang viện tặng luôn cho bọn hắn, về phần năm người Đổng Tiểu Doãn kia cũng đồng thuận chấp nhận số phận, vì chỉ cần được cơm no áo ấm là tốt rồi.
Đến lúc này mấy người Phong Nhược mới hiểu rõ, nguyên nhân căn bản của mọi việc chính là do lúc trước Phong Nhược đã đánh bại Cảnh Tam.
Tên Cảnh Tam đó nghe nói là đệ nhất cao thủ trong hàng ngũ đệ tử Luyện Khí kỳ của Hạ Tam Viện, trong các trận tỉ thí hàng năm của Hạ Tam Viện không ai có thể ngăn cản được hắn, hiện tại cũng gần kề đến cuộc tỉ thí hàng năm rồi, không ai ngờ tới hắn bị đánh bại bởi một tên ngoại môn đệ tử chẳng có chút có danh tiếng nào, vì thế khi vừa nhận được tin tức, Khinh Vân Viện và Tử Huyên Viện liền lập tức chạy tới đây lôi kéo, nhưng do tình báo có sai lầm nên vô ý xem Lam Lăng là người đánh bại Cảnh Tam! Vì thế chẳng mấy chốc mà nàng đã rất được hoan nghênh, cũng vì vậy nàng sẽ được đại diện cho Tử Huyên Viện tham gia cuộc tỉ thí vào tháng sau!
Vốn Lam Lăng có cơ hội nói ra hiểu lầm này, nhưng sau khi biết rõ tháng sau là thời điểm tiến hành tỉ thí, nàng liền ráng hết sức nhận lời.
Tuy Lam Lăng không giải thích gì, nhưng mấy người Phong Nhược cũng biết rõ nàng đang lo lắng cho Phong Nhược, dù sao thì hắn cũng chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, nếu như quang minh chính đại mà tỷ thí thì khẳng định không phải là đối thủ của Cảnh Tam!
Về điểm này thì trong lòng Phong Nhược cũng hiểu rõ, bởi một khi dưới sự chú ý của đám đông tất nhiên hắn chắc chắn không dám phóng thích ra Mộc Sát Kiếm Khí, thậm chí cả pháp thuật Thanh Ti Triền cũng không thể dễ dàng thi triển ra, dù sao lợi thế đó hoàn toàn trái với lẽ thường, và hắn cũng không hy vọng bị người khác phát hiện ra bí mật về Mộc Linh thạch.
Nguy hiểm… chắc cũng không đến nỗi nào, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc tỉ thí, còn nếu như có thể đánh bại Cảnh Tam thì... Phong Nhược lắc đầu, hắn không cho rằng Lam Lăng là đối thủ của Cảnh Tam, tuy rằng hắn chỉ cùng Cảnh Tam giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng chỉnh thể thực lực của người này thì lại không thể nghi ngờ!
Cảnh Tam tốc độ cũng không kém hơn bản thân Phong Nhược, chắc hẳn trên người hắn cũng có pháp khí nào đó tăng cường tốc độ, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng vô cùng phong phú, có thể thấy rõ điều này qua hai lần hắn đánh tan những sợi dây leo, nhưng thứ làm cho Phong Nhược kinh hãi nhất chính là pháp lực của người này đặc biệt mạnh mẽ, lấy việc phóng thích ra Hỏa long trong nháy mắt đã khiến Phong Nhược cảm thấy hết sức nguy hiểm rồi, cảm giác đó đến nay vẫn còn khiến hắn luôn sợ hãi!
Có thể nói việc lần trước Phong Nhược đánh bại Cảnh Tam, ngoại trừ ưu thế về Mộc Sát Kiếm Khí thì chủ yếu vẫn là do Cảnh Tam khinh địch. Nếu không dựa vào tinh thần cảm ứng cực mạnh của hắn, thì chỉ cần tập trung tinh thần cũng không phải là không thể né tránh được Mộc Sát Kiếm Khí, mà một khi Cảnh Tam cẩn thận đề phòng rồi thì chỉ sợ ngay cả một chiêu Phong Nhược cũng không tiếp được!
Phong Nhược, rõ ràng là ngươi đánh bại Cảnh Tam, tại sao lại không thừa nhận! Tháng sau tỷ thí, cùng lắm thì ngươi lại đánh bại hắn thêm lần nữa là được, cần gì phải để cho Lam sư tỷ đi mạo hiểm! Lúc này Bành Việt đột nhiên tức giận nói.
Nghe được lời của Bành Việt, Phong Nhược chỉ trầm mặc một hơi.
Bành Việt, ngươi chớ có nói xàm, ngươi có biết tỷ thí là thế nào không? Chính là hai bên phải chuẩn bị đầy đủ, dưới tình huống đó nếu Phong Nhược tham gia, e rằng chỉ cần một chiêu thôi đã bị người ta đánh bại rồi! Còn Lam sư tỷ… Đường Thanh nói đến đây thì ngưng lại, thực sự tình hình của Lam Lăng cũng không được tốt cho lắm.
Không được! Chúng ta phải bảo Lam sư tỷ trở về, còn chuyện làm đệ tử của Hạ Tam Viện này không cần cũng được, cùng lắm trở lại như xưa thôi! Cũng không thể vì chuyện này mà làm cho Lam sư tỷ bị thương được! Bành Việt có vẻ kích động nhảy dựng lên nói.
Đúng! Ta đồng ý, không phải là chỉ làm tán tu thôi sao, cùng lắm như Diệp sư bá được tiêu diêu tự tại, còn Phong Nhược ngươi tính thế nào? Đường Thanh cũng theo đó nhảy dựng lên.
Phong Nhược trầm mặc một chút rồi chậm rãi đứng dậy, vô cùng bình tĩnh nói: Khoảng cách đến ngày tỷ thí còn một tháng nữa, đến lúc đó ta sẽ xuất hiện!
Phong Nhược, ngươi điên ư! Lần trước ngươi có thể may mắn đánh bại Cảnh Tam hoàn toàn là do tên kia chủ quan, nếu như đối mặt lại lần nữa chắc chắn Thanh Ti Triền của ngươi căn bản không còn hiệu quả đâu! Đường Thanh lo lắng ngăn Phong Nhược lại, hắn và Bành Việt đều đã quan sát trận chiến ngắn ngủi kia, theo góc độ của bọn hắn mà nói, rõ ràng lúc Phong Nhược dùng hai đạo Thanh Ti Triền khiến Cảnh Tam ngã xuống đất hoàn toàn là do Cảnh Tam chủ quan. Dù sao thì cũng không ai có thể tưởng tượng nổi một tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lại có thể liên tục phóng thích ra hai lần pháp thuật!
Cũng chính bởi vậy nên Đường Thanh và Bành Việt mới không nghĩ rằng Phong Nhược có thể chống lại được Cảnh Tam!
Các ngươi thấy ta có vẻ giống như không muốn sống nữa hay sao? Thôi trở về tiếp tục tu luyện đi! Phong Nhược cười cười lắc lắc đầu rồi xoay người trở về trang viện.
Đường Thanh và Bành Việt nhìn nhau, cũng chỉ có thể cười khổ một cái, Điên rồi, tiểu tử này nhất định là điên rồi!
Toàn bộ Tiếp Thiên Phong ngoại trừ độ cao làm cho người ta kinh sợ thì phạm vi bao trùm cũng rất lớn, vẻn vẹn bốn mặt sườn núi cũng đã có mấy ngàn dặm, mà trong phạm vi băng tuyết bao trùm lại có thể chia làm hai bộ phận lớn của Trấn Thiên Tông là Thượng Tam Viện cùng Hạ Tam Viện.
Mặc dù phạm vi rộng lớn như vậy, nhưng trên thực tế chỉ có sườn núi phía Bắc cùng sườn núi phía Đông là tương đối bằng phẳng, tất cả kiến trúc Hạ Tam Viện cùng ngoại môn đệ tử Trấn Thiên Tông đều xây dựng ở hai sườn núi này, mà sườn núi phía Tây với sườn núi phía Nam đều có dốc đứng cùng vách núi cao vạn trượng.
Ngay lúc này tại một trang viện phi thường rộng rãi ở sườn núi phía Bắc đang có một người nổi trận lôi đình rống giận!
Ngươi nói cái gì? Cái tên hỗn đản chết tiệt kia gia nhập Tử Huyên Viện sao! Tử Huyên Viện không phải chỉ thu nữ nhân thôi à? Cái gì? Kẻ đó vốn là nữ nhân sao! Cút...! Là nam hay nữ lão tử còn không phân biệt rõ ràng sao?
Gã đang rống giận kia chính là Cảnh Tam, tên bị Phong Nhược đánh bại. Có điều cánh tay phải trước kia gần như bị chặt đứt giờ như có kỳ tích nên đã khôi phục lại như ban đầu, có lẽ gã đã dùng linh đan diệu dược nào đó! Đứng không xa trước mặt Cảnh Tam là hai tên đệ tử Nam Hoa Viện toàn thân đang run lẩy bẩy.
Các ngươi đến Tử Huyên Viện dò xét xem, nghĩ cách nào mang thanh Xích Lân Kiếm của lão tử về, không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, trộm cắp, cướp đoạt hay gì cũng được, tóm lại nhất định phải mang về đây trước cuộc tỷ thí vào tháng sau, nếu không hai người các ngươi hãy chuẩn bị đi đào quặng mỏ cả đời cho ta!
Dạ dạ! Cảnh sư huynh! Hai tên đệ tử Nam Hoa Viện nghe thế liền vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó lui ra ngoài với vẻ mặt sợ hãi.
Cảnh sư đệ, thương thế của ngươi không sao chứ? Ngay lúc này, từ bên ngoài liền có hai nữ tử dung mạo tuyệt mỹ nhẹ nhàng bước đến. Khi nhìn thấy hai nữ tử này, khuôn mặt Cảnh Tam còn đang vô cùng phẫn nộ liền nhanh chóng trở nên tươi cười, cũng không phải do hai nữ tử này có thực lực mạnh mẽ gì, mà chủ yếu các nàng chính là nữ nhân dưới trướng của Vô Ngân.
Vô Ngân lão đại bảo chúng ta đến hỏi ngươi, cuộc tỷ thí tháng sau liệu ngươi có đánh được hay không, nếu như không thì hãy sớm nói ra!
Ách, thỉnh hai vị sư tỷ báo lại với Vô Ngân lão đại dùm, cuộc tỷ thí lần này ta có lòng tin tuyệt đối, mới vừa rồi ta trúng phải ám toán nên mới để tên khốn kia đắc thủ thôi! Cảnh Tam trong lòng run rẩy một chút rồi vội vàng trả lời, nhưng hắn biết rõ thủ đoạn của Vô Ngân, nếu như lần này hắn thua ắt hẳn kết cục sẽ rất thê thảm đây!
Nghe nói nữ nhân kia gọi là Lam Lăng, lại còn là một tiểu mỹ nữ không tệ, khiến cho Vô Ngân lão đại cảm thấy rất hứng thú, do đó lúc ngươi ra tay phải có chừng mực đấy!
Ách, đa tạ nhị vị đã nhắc nhở! Ta hiểu rồi! Cảnh Tam có vẻ nghi hoặc, kẻ đánh bại mình rõ ràng là tên tiểu tử kia mà, tại sao trong nháy mắt lại trở thành nữ tử chứ? Bất quá đây là mệnh lệnh từ cấp trên rồi, dù sao chỉ cần hắn có thể thủ thắng trong lần tỷ thí này là được, về phần tên tiểu tử có thủ đoạn hèn hạ kia, hừ hừ..., đừng để ta bắt được ngươi đấy... nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!
/284
|